Bắc thượng (5)
Tiên Ẩn Vực, Hoàng gia thôn.
Bình mình ló dạng, những tia nắng ấm áp từ hồng nhật trên cao chiếu xuống, xuyên qua từng tán lá vẫn còn đọng lại những giọt sương sớm, ánh sáng chiếu xuống gợn lên những tia sáng lấp lánh trên mặt sông.
Báo hiệu 1 ngày mới đầy năng động của thôn dân nơi đây.
Hoàng Tiểu Linh, 1 thiếu nữ xinh đẹp thức dậy từ sớm bắt đầu công việc của mình.
Nàng là trẻ mồ côi, từ nhỏ được mọi người trong thôn giúp đỡ trưởng thành đến bây giờ.
Nàng chuẩn bị công cụ bắt đầu ra đồng từ sớm, phụ giúp mọi người cũng như kiếm ăn.
Trên con đường đã quen mức tới nhắm mắt cũng không đi lạc, nhưng hôm nay không hiểu vì lí do gì mà nàng lại đi chệch rất xa khỏi lộ tuyến ban đầu.
“Thôi chết! Sao lại đi ra đây rồi, đều tại ta ngẩn ngơ.” Nàng giật mình sực nhớ ra.
Đang muốn quay lại thì bỗng nàng thấy 1 thiếu niên khoảng 14 tuổi đang nằm bất động dưới đất.
Thiếu niên choàng trên người 1 áo choàng rơm rách nát đang nằm bất động trên đất. Trên áo choàng còn vương vãi máu tươi.
Hoàng Tiểu Linh thấy vậy liền chạy lại xem xét, nàng không khỏi kinh hoảng.
Thân thể xanh xao của tên nhóc đầy những vết sẹo, nhiều vết thương vẫn còn mới, huyết dịch chảy ra.
Trên gương mặt tuấn tú của y có 4 vết sẹo dài trên trán, tựa như là bị thú dữ cào, con mắt trái đã bị hủy cũng có tương tự 4 vết sẹo dài khoảng 1 thốn chạy dọc xuống.
Hoàng Tiểu Linh lập tức cõng tên nhóc chạy về thôn.
——
Bắc Hàn Vực! Vẫn là khung cảnh tuyết trắng quen thuộc.
Tại 1 dòng sông dài cả ngàn dặm xuyên qua những mảnh đất trắng xoá
Bên ven sông, có 1 nam tử đang khoác 1 bộ áo lông cáo tuyết. Y đang ngồi trên 1 tảng đá, chống cằm nhìn trời.
Bên cạnh y là 1 chiếc cần câu bằng trúc đang khẽ lay động.
Lúc này, y đột nhiên nắm lấy cần câu giật mạnh 1 cái.
1 con cá màu đỏ dài gần 1 trượng lập tức bị hắn nhấc lên.
“Cuối cùng cũng bắt được ngươi rồi! Muốn nếm thử mùi vị của Phi Hồng Ngư mà phải mất đến 3 ngày.”
Con cá dài gần 1 trượng, toàn thân màu hồng, phần vây hai bên thân của nó kéo dài ra tựa như 1 cặp hoả sí.
Là 1 nam tử dung mạo tuấn mỹ tuyệt luân, dám tranh thiên hạ đệ nhất. Trên trán còn có ấn kí 1 đóa tuyết liên lam nhạt, bên hông đeo 1 thanh kiếm bạch lam, trên vỏ kiếm nhẹ gợn lên từng đợt bạch quang kéo dài từ đầu đến đuôi kiếm.
“Ấm đấy chứ!” Hắn đặt tay xoa xoa thân con cá vừa bắt được, vẻ mặt thỏa mãn cười không ngậm được mồm, nhảy nhót như khỉ.
Người ngoài nhìn vào chắn chắn cho rằng đây là 1 kẻ điên, nhưng cũng không khỏi than thở.
Dung mạo yêu nghiệt này cho dù là nam nhân cũng có không ít người động lòng.
Đẹp thì đã đành lại còn có 1 vài đặc điểm của nữ nhân.
Hắn lấy củi ra, bắt đầu ngồi xuống, tính nhóm lửa tại chỗ để nướng cá.
Hai tay y chà xát lại với nhau, từ trong lòng bàn tay loé lên tia lửa. 1 ngọn lửa nằm gọn trong lòng bàn tay y.
Hắn lập tức ném ngọn lửa vào chỗ củi đã chuẩn bị sẵn.
Lửa đã được nhóm lên!
Hắn đặt tay lên vỏ kiếm ý định rút ra mổ cá. Cây kiếm kịch liệt rung động tựa như có ý thức, nó đang phản kháng.
“Yên nào bạn già! Chỉ nốt lần này thôi!” Hắn cười nịnh nọt, xoa xoa cây kiếm muốn trấn an.
Nhưng cây kiếm lại phản ứng dữ dội hơn, tựa hồ càng thêm bất mãn.
Ngay lúc hắn đang định “bá vương ngạnh thượng cung” cưỡng ép rút kiếm để mổ cá thì từ xa truyền đến tiếng quát lạnh.
Gương mặt hắn lập tức trầm xuống!
“Tiện nhân Thanh Phong! Còn dám tiếp tục bỏ chạy.”
Nam tử thấy vậy trong mắt ánh lên tia giận dữ.
Y lập tức bỏ chạy thục mạng, con cá cũng bỏ lại chỗ cũ.
“Con mẹ nó đúng là vô phúc mà! Lũ súc sinh cắn riết không buông. Đã trốn xa như vậy mà vẫn tìm đến được.”
Phía sau nam tử tên Thanh Phong này là 1 tiểu đội 7 tên hán tử lực lưỡng.
Thế là 1 màn truy đuổi lại bắt đầu trong màn tuyết!
“Trên đời đâu thiếu gì mỹ nam, tiểu thư các ngươi thèm muốn thì cứ tìm cho ả là được.” Thanh Phong quát.
“Xì, tiểu thư muốn thưởng thức món chính như ngươi. Trong lúc đó món ăn khai vị tất nhiên không thể thiếu. Bọn ta còn có thể hưởng phúc.” Tên đội trưởng là 1 hán tử râu quai nón, hắn cười dâm tà nhìn Thanh Phong.
“Được! Được! Được! Các ngươi đợi đó cho ta!” Thanh Phong nghiến răng nghiến lợi nói.
Y đưa tay day day tuyết liên trên trán.
Trong đầu y bất giác hiện lên 1 hình của 1 nữ nhân xinh đẹp băng lãnh.
——
Đã thêm 3 năm trôi qua kể từ lần Thiên Chính cùng Hồ Sĩ Nguyên uống rượu giải khuây ở Châu Thương thành.
Hiện tại hắn đã đi qua trung tâm của Nam Bình Vực, ngày càng gần cực bắc thành Mộ Long.
Bọn Thiên Chính hiện đang ở miền núi!
“Nào Trần lão ca, thịt thỏ thơm lắm! Nóng hổi mau thử đi!” Hồ Sĩ Nguyên đưa cho Thiên Chính 1 con thỏ nướng.
Thỏ được nướng rất đều và đẹp, thơm nức mũi.
Thiên Chính cầm lấy cắn 1 miếng không khỏi tấm tắc khen ngon.
“Chuyện sáng nay ngươi có cảm nhận gì?” Thiên Chính đột nhiên hỏi.
“Cảm nhận à? Ngoài bất ngờ ra thì có chút... ta cũng không biết nên nói thế nào nữa.”
Thiên Chính nghe xong chỉ cười haha, cũng không nói tiếp.
“Sao ngươi không nói gì nữa vậy?”
“Trời đánh tránh miếng ăn! Lát nữa nói sau!” Thiên Chính uống 1 ngụm rượu lớn, thản nhiên đáp.
Bắt đầu ngà ngà say, Thiên Chính ngồi cạnh đống lửa lấy que củi chọc chọc vào đống lửa.
Hồ Sĩ Nguyên ngồi đối diện hắn, 2 người cách nhau 1 đống lửa.
“Như ngươi thấy đó! Nữ quỷ giết người, nếu hôm nay ngươi không rõ chân tướng thì thế nào?” Thiên Chính cất tiếng hỏi.
Hồ Sĩ Nguyên định nói thì Thiên Chính đã nói trước: “ngươi sẽ thay trời hành đạo có đúng không?”
Hồ Sĩ Nguyên gật đầu.
“Thực ra dưới cái nhìn của mọi người chuyện ngươi làm không sai! Nữ quỷ hại người, ngươi ra tay diệt trừ. Là việc đại thiện!”
“Tuy nhiên câu chuyện đằng sau đó ngươi cũng biết rồi! Cái lão viên ngoại chết bầm đó! Ngươi, lại thấy thế nào?”
“Lão tặc đó là 1 kẻ khốn nạn!”
“Đúng vậy! Vậy nên mới nói nếu không biết được câu chuyện đằng sau, ngươi ra tay giết nữ quỷ đó. Không biết thì có thể dối mình nếu biết rồi thì ngươi cảm thấy thế nào?”
“Ta...” Hồ Sĩ Nguyên do dự.
“Khúc mắc đúng không? Ngươi đứng về chính nghĩa. Ngươi muốn kẻ ác nhận hình phạt thích đáng. Tuy nhiên việc ngươi làm lại là giúp ác tặc.”
“Trong mắt nữ quỷ ngươi không công bằng, ngươi là 1 tên khốn kiếp, tên ác quỷ chung thuyền với lão cầm thú đó. Vì cái gì mà cô ta phải uất hận mà chết, mà cái lão tặc đó lại vẫn có thể nhởn nhơ?”
“Ngươi làm vậy dường như đã trái lại chí nguyện ban đầu rồi! Tâm ngươi có thể không sinh khúc mắc sao?”
“Bây giờ có thể chỉ là khúc mắc nhỏ. Nhưng sau này, nếu ngươi có thể mở ra tiên đồ, bước lên tiên lộ nó sẽ không ngừng phóng đại, khiến ngươi rơi vào trong mê chướng vô tận.”
“Trừ khi chính nghĩa của ngươi lệch với ta nghĩ! Giả dụ như chính nghĩa chỉ dành cho nhân tộc chẳng hạn!”
Hồ Sĩ Nguyên im lặng, rơi vào trầm tư.
Thiên Chính thấy vậy cũng không nói tiếp, tay vẫn đều đặn thêm củi khô vào đống lửa.
Hồng Trà cùng Lam Thụ đang ngồi cạnh nghe, cầm que củi chọc chọc đống lửa.
“Vậy nên trên đời, chuyện đúng sai là rất khó nói! Có những chuyện ẩn sâu tiền căn hậu quả trong đó mà ngươi không thể biết rõ.”
Đến đây Thiên Chính thở dài cảm khái: ”vậy nên ta mới từ bỏ cái ước mơ từ bé đó!”
“Ta muốn nói, nếu ngươi muốn bước trên con đường này thì phải có tâm lí từ trước. Chuyện đời vốn nhiều thứ bất đắc dĩ, có những chuyện không thể trách mình.”
Nói xong Thiên Chính cũng cười mỉa mai.
Bản thân hắn bây giờ cũng đâu có lý tưởng rõ ràng. Kỳ thực hắn cũng ngưỡng mộ Hồ Sĩ Nguyên.
“Gia tộc à? Mạnh hơn à? Lí tưởng...” hắn thầm nghĩ.
“Kinh lịch của ta cũng không tính là quá phong phú, chỉ nói được mấy cái đạo lí không tới nơi tới chốn này. Nhưng mong ngươi hãy có sự thông thấu, đừng lạc bước! Tiểu đệ của ta!”
Hắn đứng dậy đi vào trong lều: “ta đi ngủ đây! Gác cho tốt đừng để mấy con thú vật hoang dã chui vào đấy.”
Hôm sau đám người lại lên đường.
“Nhất Dương Chỉ ta dạy ngươi đã luyện đến tầng thứ mấy rồi.” Thiên Chính hỏi.
“Vẫn chưa đến tầng thứ 3.” Hồ Sĩ Nguyên có chút xấu hổ nói.
“Ta cũng mới chỉ luyện đến tầng thứ 1! Ngươi như vậy đã rất khá rồi!” Thiên Chính an ủi, nhưng khoé miệng lại nhếch lên có vẻ châm chọc.
“Hừ, ngươi đợi đó!” Hồ Sĩ Nguyên nói.
“Nhất Dương Chỉ này vốn còn nguyên dương thì luyện nhanh hơn rất nhiều. Ngoài ra, còn nguyên dương thì uy lực sẽ mạnh hơn khi mất nguyên dương 3 phần. Ngươi đừng dại dột khai trai sớm.” Thiên Chính nghiêm túc dặn.
“Thế thì đời này không lấy vợ được à?” Hồ Sĩ Nguyên hỏi.
“Ngươi mà cũng cần vợ à?” Thiên Chính trêu chọc.
“Sau này ngươi mạnh hơn thì có thể chọn võ kỹ mạnh và hiệu quả hơn. Đến lúc đó có thể thoải mái khai trai rồi! Nhất Dương Chỉ cũng có khắc chế nhất định với bọn âm tà quỷ vật, sau này đi lại cũng dễ hơn. Chung quy ngươi cứ chọn thời điểm thích hợp mà làm, khai trai vô tư lự.”
“Hiểu rồi!” Hồ Sĩ Nguyên gật đầu, trong mắt vẫn có chút mất mát.
“Có lẽ vài năm nữa mới đến lúc từ biệt.” Y thầm nghĩ, tâm trạng cũng tốt hơn.
Y tiếp tục đi thẳng thì húc thẳng vào lưng Thiên Chính.
Ngẩng mặt lên thì thấy Thiên Chính ra hiệu.
Trước mắt họ là 1 con sư tử!
Toàn thân màu xanh đen, hai mắt thi thoảng loé lên ánh sáng xanh kì dị, khắp người vang lên tiếng lôi điện xẹt xẹt.
“Xui đây! Đi đường cũng gặp Hắc Lôi Sư trưởng thành, đường núi đúng là hung hiểm. Nam Bình Vực này cũng không thái bình.” Thiên Chính than thở.
Hồ Sĩ Nguyên chiến ý sục sôi, lập tức rút đao lao về phía con sư tử.
Hắc Lôi Sư dù rất khỏe, hắc lôi trên thân nó cũng giật cho Hồ Sĩ Nguyên líu lưỡi nhưng rất nhanh cũng không địch lại.
Hồng Trà cùng Lam Thụ bên cạnh liên tục hò hét cổ vũ.
Cuối cùng sau nửa tiếng vật lộn, nó bị Hồ Sĩ Nguyên tiêu diệt.
“Trần ca, nay chúng ta ăn thịt sư tử!” Hồ Sĩ Nguyên trên thân có vài vết thương bị giật đến cháy đen, cười xoà nói.
“Thịt nó không ngon đâu, lại còn rất hôi!” Thiên Chính nhàn nhạt đáp.
“Hả, vậy là ta mất công chém giết nãy giờ là nhọc công rồi.” Hồ Sĩ Nguyên khá bực, liên tục sút vào thân con sử tử.
“Lấy 1 số phần giá trị của nó đi bán, kiếm được 1 khoản trang trải cuộc sống đấy.” Thiên Chính lấy ra thành hắc kiếm, bắt đầu mổ xẻ con thú.
“Ngây ra đấy làm gì? Còn không nhanh lại học hỏi!” Thiên Chính quát.
Hồng Trà cùng Lam Thụ lập tức chạy lại, Hồ Sĩ Nguyên cười hề hề: “Trần ca cái gì cũng biết! Đúng là rất thuần thục.”
Lời nói có ý châm chọc, Thiên Chính nghe ra liền hừ nhẹ: “1 đại hiệp như ngươi mà cũng học được vài phần bản lãnh của ta đấy!”
Trong những năm qua khi đi lại, bọn họ cũng thường xuyên gặp cướp. Mỗi lần tiêu diệt lũ cướp, Thiên Chính đều thuần thục lục đồ trên người bọn chúng.
Vừa nghĩ đến đây thì 2 hôm sau bọn họ lại gặp cướp.
Tên cầm đầu chỉ có Thoát Thai cảnh, lập tức bị Hồ Sĩ Nguyên cho ăn no đòn.
“Sao lũ cướp này lại yếu như vậy chứ? Mà đám cướp mà ngươi kể lại lợi hại như vậy?”
“Vì nơi này là vùng trũng!” Thiên Chính cười nhạt.
“Nơi ta xuất phát điểm có cao hơn, vậy nên hiển nhiên là cũng chất lượng hơn. Thực ra có cầm đầu Thoát Thai đã rất khá rồi.”
“Nam Bình Vực chúng ta gần như là đại vực nhỏ nhất trong các đại vực.”
“Bọn cướp cũng chỉ là đám vô công rỗi nghề! Ngươi nói xem Thoát Thai cảnh muốn sống tốt cũng chả khó! Nơi bọn ta thì nó giống như là nghề rồi, bọn chúng di chuyển khắp nơi để ăn cướp của những đội buôn lớn.”
“Ngươi mà làm cướp thì...” Thiên Chính cười gian.
“Tuyệt đối không được!” Hồ Sĩ Nguyên kiên quyết.
Thiên Chính cười haha.
Theo bước chân của 2 người lộ trình dần rút ngắn.
——
Tiên Ẩn Vực, Hoàng gia thôn.
“Tiểu đệ đệ, ngươi tỉnh rồi!” Hoàng Tiểu Linh vui mừng nói.
Con mắt dần mở ra, trước mắt thiếu niên là 1 thiếu nữ xinh đẹp đang nở 1 nụ cười thiện lương.
“Ta...chưa chết sao?” Y bật dậy nhìn quanh, thần sắc hoảng hốt.
“Ngươi là ai?” Hắn hướng thiếu nữ quát, vẻ mặt cảnh giác.
“Ta là Hoàng Tiểu Linh. Là người cứu ngươi đó, hôm nay nếu ngươi không gặp ta, với thương thế đó thì ngươi sớm đã mất hết máu mà chết rồi. ” Hoàng Tiểu Linh phồng má nói, sau đó lại rùng mình khi nghĩ lại vết thương của thiếu niên.
Thiếu niên nghe vậy thì nhìn xuống thân mình, đang được cuốn vải băng chằng chịt. Hắn cười gượng đang định nói gì đó thì thân hình run lên, theo 1 tiếng kêu đau thì ngã xuống, nằm thẳng lên ngực thiếu nữ.
“Đang bệnh thì hãy nghỉ ngơi cho tốt đi!” Nàng lập tức đỡ lấy thiếu niên, dìu lên giường.
“Phải rồi, ngươi tên gì?” Hoàng Tiểu Linh chớp chớp mắt.
“Ta họ Lịch, tên Hồng Anh...” Thiếu niên có chút yếu ớt nói.
“Ừm, tiểu đệ đệ nghỉ ngơi đi. Ta đi nấu thuốc cho ngươi.” Hoàng Tiểu Linh vừa chạy vừa cười khanh khách, thân hình thoăn thoắt liền biến mất.
Truyện Con Đường Vĩnh Hằng tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | NXCvd |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 3 |