Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bắc thượng (4)

Tiểu thuyết gốc · 2409 chữ

Còn về phần tại sao Thiên Chính lại có được truyền thừa thì chính là gia gia hắn đã truyền cho hắn.

Thực trạng này thì cũng không hiếm, cũng không thể để truyền thừa phủ bụi nhiều năm lại chôn cùng mình lần nữa. Nên nhiều vị tiên tổ sau khi có được truyền thừa thì cũng truyền xuống cho con cháu.

Mặc dù không truyền toàn bộ nhưng cũng khoảng 2-3 phần. Dù sao sở học khác nhau thì cũng phù hợp với những người khác nhau.

Để lại 1 vài phần đã đủ dùng! Vừa không quá trái tổ huấn, mà còn giúp con cháu có lợi hơn.

Gia gia hắn cũng đã lưu lại truyền thừa ở bí cảnh. Đều là tuyệt học, tâm đắc cùng bảo vật...

Những tuyệt học của ông cũng truyền lại cho Thiên Chính. Những pháp khí của Thiên Chính cũng là ông ấy tàng tư lại cho hắn.

Tiên tổ của Thiên mạch cũng vậy!

Họ sẽ để lại 1 phần tuyệt học, tâm đắc của mình cho đời sau. Các cuốn nhập môn của phù đạo cùng trận đạo chính là từ đó.

2 vị Lục Địa Thần Tiên từ mạch của hắn chính là đi theo trận đạo và phù đạo.

Gia gia hắn lúc trẻ có được truyền thừa từ 1 vị tiên tổ Đăng Tiên cảnh luyện đan sư.

Phụ thân hắn thì có được truyền thừa của tiên tổ luyện khí sư.

Kết quả là đều được giấu đút cho Thiên Chính!

Học tập những thứ này cũng không dễ dàng.

Thiên Chính bắt đầu tìm hiểu về các lưu phái như vẽ phù, bày trận, luyện đan...

Mỗi cái hắn sẽ đọc qua 1 lượt để kiểm trắc xem hắn thích cái nào, có thiên phú ở phương diện nào.

Điều kiện tiên quyết để học tập những thứ này là cảnh giới Siêu Phàm.

Khi đạt đến cảnh giới Siêu Phàm có được linh lực sung mãn khi đó mới có thể vẽ phù, luyện đan, bày trận...

Linh lực chính là thứ không thể thiếu! Còn trước đó thì chỉ có thể xem kiến thức, không thể thực hành.

Thiên Chính thấy hắn có thiên phú khá cao trên phù đạo và trận đạo. Chí ít là cao hơn khôi lỗi chi đạo.

Ít nhất là hắn nghĩ vậy!

Hắn nghĩ điều này có lẽ là đặc tính chúc phúc của nhất mạch tương truyền.

Nhưng hắn lại có hứng thú với luyện đan và luyện khí hơn.

Tuy nhiên ngoài việc cần có linh lực ra thì còn có 1 mặt nữa! Chính là áp lực đè lên tâm trí là rất lớn.

Luyện khí còn đỡ. Luyện đan và vẽ phù thì cực kỳ hao tổn tâm thần. Luôn phải chú trọng từng chút một, bằng không xảy ra sai sót thì coi như công dã tràng.

Lại nói đến đây, thì chúng cũng phân chia đẳng cấp.

Đẳng cấp của đan dược chia từ nhất chuyển đến cửu chuyển!

Nhất chuyển đến cửu chuyển đều là phàm đan. Cửu chuyển phàm đan còn được gọi là bán tiên đan.

Cửu chuyển trải qua 1 lần chất biến nữa sẽ hoá thành tiên đan.

Luyện đan khá khó học đối với hắn. Với lại hắn cũng không có lò luyện đan để luyện.

Ngoài ra còn vì 1 lí do nữa! Là vì Thiên Tuyệt Độc, nếu hắn điều động linh lực quá nhiều thì Thiên Tuyệt Độc sẽ cắn trả.

Khi điều động 1 chút linh lực hắn cũng phải đồng thời áp chế Thiên Tuyệt Độc. Mà luyện đan yêu cầu liên tục nên hắn đành từ bỏ.

Do vậy vẽ phù cũng như thế! Vẽ phù là phải vẽ 1 hơi liền mạch. Trong quá trình đó phải cực kỳ chuyên tâm, linh lực cũng phải rót vào liên tục bằng không sẽ thất bại, hoặc tạo ra những thành phẩm không như mong muốn, không dùng được...

Với lại là hắn cũng không mua được các nguyên liệu để vẽ.

Phẩm cấp phù lục cũng được phân chia khá đơn giản.

Chỉ có 2 cấp bậc là phàm phù và tiên phù! Cả 2 bậc đều chia làm nhất phẩm đến cửu phẩm.

Các loại vũ khí cũng phân chia đăng cấp.

Lấy những vũ khí bình thường làm điểm xuất phát, ở trên nó là danh khí, sau đó là bảo khí, tiếp đến là pháp khí.

Pháp khí đương nhiên là rất lợi hại! Đăng Tiên cảnh luyện khí sư chưa chắc có thể luyện ra, nhưng để luyện ra pháp khí thì chắc chắn phải là cảnh giới Đăng Tiên.

Để sử dụng pháp khí thì không yêu cầu như vậy, nhưng muốn đem uy năng của nó phát huy hoàn toàn thì cũng phải là cảnh giới Đăng Tiên.

Đây lại liên quan đến tiên đài của Đăng Tiên.

Trên pháp khí chính là pháp bảo! Trên pháp bảo chính là tiên binh.

Tiên binh có thể gọi là tiên bảo, tiên khí đều được...

Tiên binh khó luyện thành, cách biệt với pháp bảo như trời với đất. Chính vì vậy ở dưới nó còn có 1 cấp bậc.

Là bán tiên binh!

Thiên Chính đọc đến đoạn này phấn chí sục sôi hắn muốn sau này có thể luyện ra 1 món tiên binh!

Thế là hắn bắt đầu tìm hiểu, mày mò những kiến thức cơ bản.

Đi gần 1 tháng, du thuyền đã đến trạm dừng. Hắn ở lại chờ chuyến tiếp theo khoảng 2 tháng.

Trong quá trình đó hắn cũng đến 1 lò rèn để tự luyện khí.

Hắn cũng không thể manh động điều động quá nhiều linh lực, như vậy sẽ dẫn đến sự cắn trả ác liệt của Thiên Tuyệt Độc.

Thế là công đoạn luyện khí phải chia ra rất nhiều bước và ngày đêm.

Bất quá hiện thực lại cho hắn 1 cái tát đau đớn. Tạo nghệ trên luyện khí của hắn còn kém cỏi hơn khôi lỗi chi đạo rất nhiều.

Phung phí vài chục linh thạch cùng gần 2 tháng lại cho ra thành quả là 1 đống sắt vụn.

Điều này cũng là do hắn bốc đồng muốn luyện danh khí.

Để luyện được danh khí thì cần có 1 tài liệu đặc biệt. Ví dụ như hắn lấy hỏa tinh thạch phối hợp với 1 số tài liệu khác để đúc kiếm. Hắn cần điều động linh lực dẫn dắt đặc tính của hỏa tinh thạch phát ra bên ngoài.

Từ đó danh kiếm luyện ra sẽ mang hiệu ứng nóng bỏng trên thân kiếm. Đem dí lên thân của 1 người đạt đến Thoát Thai cảnh 1 thời gian ngắn cũng có thể gây bỏng rát.

Tất nhiên theo thời gian thì đặc tính nóng bỏng của nó cũng sẽ biến mất.

Nhưng đó cũng chỉ là ví dụ!

“Không nên như vậy!” Hắn chán nản nhìn cái kiếm sắt trước mặt.

Cũng không thể gọi là kiếm!

Vì nó cũng chỉ có cái chuôi kiếm là có chút giống. Từ chuôi kiếm đổ lên thì thân kiếm xiêu vẹo, chỗ mỏng chỗ dày.

Nhìn vào chắc chắn biết là rác rưởi!

Ngoài ra còn khá nhiều thành phẩm rách nát khác.

“Không được! Chắc chắn là do linh lực ta đứt quãng, dẫn đến quá trình luyện chế mới không tốt. Chắc chắc là như vậy! Ta mới học chưa được 3 tháng cơ mà.” Hắn tự an ủi.

Lại mất thêm 3 tháng hắn hoàn toàn dẹp cái vụ luyện khí sang 1 bên.

Hắn chỉ có thể xem lý thuyết từ trong sách. Đủ các lưu phái như phù , trận, luyện đan...

Trong quá trình này hắn cũng bắt Hồng Trà cùng Lam Thụ học mấy thứ đó.

Nhưng do cảnh giới không đủ nên bọn nó chưa thể bắt đầu được.

Thế là Thiên Chính gọi Hồ Sĩ Nguyên lên dạy dỗ bọn nó, tăng cường rèn luyện để sớm ngày đạt đến Siêu Phàm cảnh.

Thực ra, Lam Thụ có thể rèn thử những vũ khí bình thường. Nhưng vì phải liên tục di chuyển, không gian thực hành không nhiều nên nó cũng không luyện được là bao.

Thế là Lam Thụ chỉ đành nhìn sách. Còn Hồng Trà thì khá hơn, nó mặc dù chưa thể tiến hành luyện đan, nhưng hoàn toàn có thể điều chế, nấu thuốc để làm quen.

Vật liệu được mua khi hắn dừng chân ở 1 vài thành trấn.

Cũng gọi là có thực hành!

Ai cũng có việc của mình! Hồ Sĩ Nguyên sau trận sinh tử chém giết thì đã thuận lợi đột phá Siêu Phàm cảnh hậu kỳ.

Thi thoảng khi du thuyền dừng lại ở các trạm, thành trì thì Thiên Chính cũng đều xuống xem có đan dược nào có thể mua hay không.

Đan dược hắn mua được đều là nhị, tam chuyển. Hiệu quả kìm hãm Thiên Tuyệt Độc không lớn.

Những đan dược thất, bát chuyển mà gia gia luyện cho hắn cũng đã sắp dùng hết.

Vì thế chuyện Thiên Chính phải nhanh chóng trị độc là rất cần thiết.

Tiếp tục di chuyển theo nhiều du thuyền, 2 năm đã qua.

Thiên Chính đã rơi xuống Trường Sinh sơ kỳ. Có lẽ cũng chỉ khoảng 1 năm nữa hắn sẽ rơi khỏi Trường Sinh cảnh.

Điều này khiến hắn không khỏi thở dài, sa sút.

Hàng chục năm tôi luyện khắc khổ trong vòng chưa đầy 3 năm đã bay sạch.

Điều bất lực là hắn lại chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Hiện nay hắn đang ở Châu Thương thành để chờ đợi 1 du thuyền nữa đi qua.

Hiện tại hắn mới đi được 1 nửa lộ trình!

“Thành Mộ Long xa quá! Không biết khi đến được đó ta còn cảnh giới gì?” Thiên Chính buồn rầu nói.

“Lạc quan lên Trần lão ca!” Hồ Sĩ Nguyên an ủi.

“Hừ, đứng nói không đau eo.” Thiên Chính hừ nhẹ.

Vì Hồ Sĩ Nguyên kém Thiên Chính 5 tuổi nên hắn nghiễm nhiên trở thành đại ca.

Hồ Sĩ Nguyên vẫn đi theo bên cạnh hắn, giống 1 vị hộ vệ.

Những năm qua khi xuống thuyền, đi lại trong rừng núi, gặp chuyện lặt vặt thì đều nhờ Hồ Sĩ Nguyên ra tay giải quyết.

Quan hệ giữa hắn và Hồ Sĩ Nguyên đã thân thiết hơn rất nhiều. Thường xuyên lặng yên uống rượu cùng nhau, cũng có 1 vài lúc sẽ nói về cố sự. Có Hồ Sĩ Nguyên, nỗi buồn của Thiên Chính cũng vơi bớt.

Hai người có thể nói là bạn tốt của nhau rồi!

“Đi! Ta nghe nói rượu ở tửu lâu này rất được! Chúng ta đi làm vài chén.” Thiên Chính dẫn Hồ Sĩ Nguyên đi đến 1 tửu lâu to lớn.

Hồng Trà cùng Lam Thụ thì cũng đã chạy đi chơi. Đối với 2 đứa không tim không phổi này Thiên Chính cũng lười nói.

Tửu lâu này có tên là Tuý Tiên Lâu nằm đối diện với 1 thanh lâu.

Thiên Chính cùng Hồ Sĩ Nguyên đang ngồi trên tầng 2 uống rượu ăn thịt dê.

2 người không nói gì, chỉ lặng yên nhìn ra đường xá phía dưới. Mỗi người đều có chút suy tư, tâm hồn bay bổng không biết là đang nghĩ gì.

Khung cảnh phía dưới rất náo nhiệt!

“Ngươi nhìn xem! 2 bà chủ của Tuý Tiên Lâu và của Diễm Hương Lâu lại cãi nhau rồi.”

Bên dưới đám đông đang xúm lại quanh 2 mỹ phụ xem náo nhiệt.

“Đồ tiện nhân lẳng lơ!” Bà chủ của Tuý Tiên Lâu đang chửi mỹ phụ ăn mặc mát mẻ đối diện.

“Miệng thì gọi ta như vậy nhưng ta còn sạch sẽ hơn ngươi đó! Ai biết con tửu quỷ như ngươi khi say có sà vào lòng ai không? ” Bà chủ của Diễm Hương Lâu cười châm chọc, nét phong tình càng nổi bật hơn theo nụ cười.

“Ngươi! Ta liều với ngươi!”

“Đến thì đến! Ta sợ ngươi chắc?”

Hai người ngươi 1 câu ta 1 câu cuối cùng dẫn đến đánh nhau!

Người xung quanh xúm lại xem náo nhiệt càng lúc càng đông!

2 mỹ phụ đánh nhau thậm chí còn kéo rách 1 phần y phục khiến cảnh xuân lộ ra.

Người đi đường, đặc biệt là nam nhân đều không rời mắt khỏi những nơi nổi bật.

Ngay cả Hồ Sĩ Nguyên cũng dán chặt mắt vào liên tục khen ngon.

“Ngươi rốt cuộc khen rượu ngon, thức ăn ngon, hay là 2 người phụ nữ dưới kia vậy!” Thiên Chính cười nhạo nói.

“Hả? Dĩ nhiên là rượu rồi! Trần ca, ta kính huynh 1 chén!” Hồ Sĩ Nguyên giật mình, hơi xấu hồ trước lời nói của Thiên Chính. Nhưng mắt của y vẫn thi thoảng lại liếc nhìn bộ ngực đồ sộ của 2 mỹ phụ.

“Nếu ngươi muốn thì có thể vào thanh lâu đi dạo!” Thiên Chính tiếp tục trêu.

“Đi dạo? Tại sao không dạo ngoài đường mà lại dạo thanh lâu?” Hồ Sĩ Nguyên giả ngu hỏi.

“Hừ, dâm ý trong đầu mà còn cố cãi!” Thiên Chính cắn chặt không buông.

“Thôi nào, Trần huynh! Đàn ông ai mà lại không vậy chứ?” Hồ Sĩ Nguyên cười xoà, ném vài hạt lạc lên trời, há miệng chờ lạc rơi xuống.

“Đúng rồi, sao ta thấy huynh không có hứng thú với nữ nhân vậy? Chẳng lẽ huynh...” Hồ Sĩ Nguyên đột nhiên giật mình nói.

Thiên Chính im lặng không nói.

Hồ Sĩ Nguyên thấy vậy tiếp tục truy kích: “không lẽ là thật? Trần huynh chúng ta chỉ là huynh đệ thôi đó.”

“Cút mau! Dù ta có sở thích như vậy cũng không thích tên não cơ như ngươi!”

“Nhưng chẳng phải ta và ngươi kẻ tám lạng người nửa cân hay sao?”

Hai người ngươi đến ta đi 1 hồi. Tiếng cười vui vẻ vang lên giòn giã khắp tầng 2.

Cũng có người cảm thấy khó chịu, nhưng thấy gương mặt bặm trợn của Hồ Sĩ Nguyên kèm theo đại đao bên hông thì cũng đành nhịn xuống.

Như thế tâm tình của Thiên Chính đã khá hơn rất nhiều!

Bạn đang đọc Con Đường Vĩnh Hằng sáng tác bởi NXCvd
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NXCvd
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.