Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bắc thượng (3)

Tiểu thuyết gốc · 2133 chữ

“Chúng ta xong rồi!” Bọn Hồ Sĩ Nguyên lục lọi khoảng 1 canh giờ thì quay lại.

Nhưng vào phòng thì thấy Thiên Chính đang nằm quay lưng về phía bọn họ. 3 người nhìn nhau, Hồng Trà và Lam Thụ lập tức chạy lại xem. Thấy không có việc gì bọn nó cũng đi ngủ.

Chỉ để lại 1 mình Hồ Sĩ Nguyên hơi ngơ ngác. Y quay người ra ngoài cửa ngồi xếp bằng, lấy 1 viên đan dược màu vàng nhạt rồi nuốt xuống, bắt đầu điều dưỡng.

Sáng sớm Thiên Chính ngủ đẩy bước ra cửa.

“Công tử, ngươi tỉnh rồi!” Hồ Sĩ Nguyên thấy động tĩnh cũng liền xoay người đứng dậy.

“Ừm! Hơi mệt 1 chút thôi!” Thiên Chính ngáp 1 cái, nhàn nhạt đáp.

“Nói chút chuyện đi!” Thiên Chính ngồi trên thềm cửa nói.

“Chuyện? Nói chuyện gì?” Hồ Sĩ Nguyên cũng ngồi xuống đối diện.

Thiên Chính dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc để nhìn Hồ Sĩ Nguyên, hắn nói: “ngươi có cái gì thú vị thì kể ra cho ta nghe. Kinh lịch đời ngươi chẳng hạn, chuyện của sơn trang cũng được, thiên kỳ bách quái cũng tốt. Kể đi!”

Hồ Sĩ Nguyên gãi gãi đầu cười nói: “Như ngươi thấy rồi đó! Ta là 1 đại hiệp đi lại trên giang hồ, ta muốn hành hiệp trượng nghĩa, trừ gian diệt bạo.”

“Hành hiệp trượng nghĩa, trừ gian diệt bạo?” Thiên Chính lẩm bẩm sau đó cười nhạt.

“Tiếp đi!”

“Vài năm gần đây ta đã nghe nói nơi đây có 1 cặp phu thê quỷ quyệt. 1 là Quỷ Lang Quân mà ngài vừa đánh chết, 1 ả là Quỷ Nương Tử. Nhưng ta biết đôi phu phụ này rất lợi hại, khi đó thực lực còn yếu nên cũng chưa dám lỗ mãng tìm đến. ”

“Lão trang chủ Thiết Ưng sơn trang thực lực mạnh mẽ nên 2 con quỷ cũng không có động tĩnh thái quá. Tuy nhiên lão trang chủ cũng đã già, không được như xưa nên bất lực trong việc tiêu diệt bọn chúng nên chỉ có thể ngang tay. Ta sau khi có chút thành tựu liền đến đây muốn cùng lão trang chủ tiêu diệt bọn nó.”

“Nửa đường thì gặp Quỷ Nương Tử đơn lẻ nên muốn nhân cơ hội muốn giết chết ả. Lúc ta đang áp đảo ả thì Quỷ Lang Quân về, bọn chúng hợp công đánh ta trầy da tróc vảy.”

“Lần trước ta gặp ngươi trong miếu hoang kia chính là do ta vừa đại chiến với bọn chúng 1 phen. Lúc đó Quỷ Lang Quân dường như có ám thương trên người, giờ nghĩ lại có lẽ là do lão trang chủ gây nên. Nếu không ta sớm đã tiêu đời rồi.”

“Sau đó thì như ngươi đã biết! Ta đến nơi này muốn cầu viện thì đụng độ lại với tên chó đó lần nữa. Còn có tên tặc tử Thiết Cốt nữa.”

“Thật đáng tiếc lão trang chủ trước đây cũng là 1 cao thủ chính đạo nổi danh giang hồ. Vậy mà lại dạy ra 1 tên mắt trắng như Thiết Cốt.” Hồ Sĩ Nguyên thở dài tiếc nuối.

“Đưa ta mượn bầu rượu của ngươi chút!” Thiên Chính giơ tay.

“Sao? Ngươi cũng thích uống rượu à.” Hồ Sĩ Nguyên cười, đưa bình rượu cho hắn.

“Cũng không hẳn là thích! Chỉ đơn thuần muốn thử 1 ngụm.” Thiên Chính nhấp 1 ngụm rượu, nhàn nhạt đáp.

“Chính đạo? Hành hiệp trường nghĩa? Ngay cả mạng cũng đánh liều, ngu ngốc! Các người vì...cái gì?” Thiên Chính lẩm bẩm sau đó hỏi.

“Vì cái gì à? Cái này khá khó nói đây. Những người khác ta không biết, nhưng ta chỉ đơn thuần là muốn làm vậy thôi. Vì ước mơ từ khi còn bé! Vì chính nghĩa trong tim! Có thế ngài thấy ta rất ngu xuẩn, nhưng ta vẫn muốn làm nó. Nó...là 1 phần của ta.”

Thiên Chính nhìn Hồ Sĩ Nguyên sau đó lại nhìn trời xanh.

2 người lại rơi vào im lặng!

Bỗng Thiên Chính ném về phía Hồ Sĩ Nguyên 1 viên đan dược. Hồ Sĩ Nguyên đưa tay bắt lấy.

“Uống vào rồi hồi phục nhanh đi! Đi giết nốt con quỷ kia đi.”

Hồ Sĩ Nguyên tiếp lấy đan dược nhìn Thiên Chính, định nói gì đó. Nhưng Thiên Chính đã phất phất tay nói: “chỉ là thứ rẻ bèo không phải cái gì quan trọng. Cứ cầm đi!”

Hắn quay người liền đi ngủ!

Hồ Sĩ Nguyên thấy vậy ngẩn ra 1 chút rồi lại cười, trực tiếp nuốt đan dược vào bụng. Đến tối Hồ Sĩ Nguyên lên đường.

3 ngày sau hắn quay lại với 1 thủ cấp trên tay.

Là Quỷ Nương Tử!

“Tiêu hủy đi! Đem về cho ta xem làm gì?”

Hồ Sĩ Nguyên cười ha ha sau đó liền đem thủ cấp đi tiêu hủy.

Thiên Chính tiếp tục lên đường!

Hồ Sĩ Nguyên cũng đi theo. Ban đầu Thiên Chính cũng mặc kệ, nhưng sau 6 ngày hắn vẫn đi theo, Thiên Chính liền hỏi: “Ngươi chung đường với ta à?”

“Không! Nhưng Ngươi có ân cứu mạng với ta! Cơ thể ngươi lại không khỏe, ta sẽ hộ tống ngươi.”

Thiên Chính nói vài câu nhưng Hồ Sĩ Nguyên vẫn kiên quyết đi cùng. Thấy vậy hắn cũng mặc kệ, dắt theo 2 đứa nhóc lên đường.

Hơn 1 tháng sau...

Hắn đã đến trạm du thuyền của Thiên Vũ quốc.

Trạm du thuyền này cách vương đô gần trăm dặm.

Theo như hắn tìm hiểu được thì khoảng gần tháng nữa mới có du thuyền đi về phía Bắc.

Nhưng lộ trình rất thuận lợi, có thể giúp hắn gần như là đi 1 mạch đến thành Mộ Long.

Thiên Chính cũng không đi đến vương đô của Thiên Vũ quốc nữa, hắn trực tiếp chờ đợi ở trạm du thuyền.

Hồ Sĩ Nguyên vẫn chưa rời đi.

Tận khi lên thuyền hắn cũng vẫn đi theo Thiên Chính.

“Không phải ngươi bận hành hiệp trượng nghĩa sao? Đi lên đây là không thể tiếp tục đâu."

Đến đây Hồ Sĩ Nguyên dừng lại 1 chút, nhưng sau đó ánh mắt lại loé lên vẻ kiên quyết định nói gì đó.

"Chính nghĩa là 1 phần của con mà thôi! Đừng theo đuổi 1 cách mù quáng, chấp nhất. Con không phải 1 con rối!" 1 thanh âm già nua truyền đến từ phía sau Hồ Sĩ Nguyên.

"Sư phụ!" Hồ Sĩ Nguyên quay đầu hô.

Trước mắt Thiên Chính là 1 lão nhân già nua, gương mặt đầy nếp nhăn nhưng da dẻ lại khá hồng hào.

"Ái đồ của ta muốn đi cùng ngươi. Không biết ý của công tử thế nào." Lão ôm quyền hành lễ.

Thiên Chính đáp lễ, nhìn ông lão 1 lúc rồi lại nhìn Hồ Sĩ Nguyên. Hắn hướng ông lão nói: "có thể! Phí đi đường hắn tự trả."

Nói xong hắn xoay người lên thuyền!

"Sư phụ!" Hồ Sĩ Nguyên muốn nói gì đó nhưng ông lão đã cắt ngang.

"Dư sức sống thêm 10 20 năm." Ông lão cũng xoay người quay đi.

Hồ Sĩ Nguyên nhìn theo bóng lưng ông lão, dập đầu lạy 3 cái.

"Đi đi!" Ông lão phất phất tay, không quay người.

Hồ Sĩ Nguyên quay người lên thuyền.

Du thuyền cũng không có gì đặc biệt, vẫn là dạng thiết kế 3 tầng phổ thông.

Thiên Chính đặt phòng ở tầng 2, Hồ Sĩ Nguyên đặt ở tầng 1.

“Sao ngươi lại muốn đi theo ta rồi?”

“Ta đã nói từ trước rồi mà! Thấy ngươi như thế ta cũng không yên tâm.” Hồ Sĩ Nguyên nghiêm túc nói.

“Ta mạnh hơn ngươi rất nhiều đấy! Nói không chừng ngươi ngay cả 3 chiêu của ta cũng không tiếp được.” Thiên Chính cười nhạo nói.

“Nhưng ta thấy ngươi rất không ổn! Không thể thường xuyên ra tay.” Hồ Sĩ Nguyên lấy bầu rượu bên hông nhấp 1 ngụm.

“Ngươi chắc chắc vậy sao?” Thiên Chính vẫn cười cợt, ý muốn trêu Hồ Sĩ Nguyên.

“Bằng không đêm đó là cái gì? Ngươi lại rảnh rỗi đến mức giả bộ như vậy à? Hay là muốn thử lòng ta có phải cướp hay không?”

Thiên Chính không nói gì, chỉ nhìn chim bay thông qua cửa sổ. Hồ Sĩ Nguyên thấy vậy cũng không nói gì, ngồi uống rượu.

“Lo chuyện bao đồng nhiều sẽ bị liên lụy đấy!” Qua 1 lúc Thiên Chính đột nhiên nói.

Hồ Sĩ Nguyên cười ha ha: “hết cách rồi! Ơn cứu mạng không thể không báo!” Nói xong hắn lại uống 1 ngụm rượu.

“Vậy ngươi định báo ơn ta thế nào?”

“Đến khi ngươi khỏi bệnh! Ta mặc dù kiến thức không uyên bác cao siêu nhưng cũng không tính là quá ngu dốt. Trần công tử có lẽ trúng phải loại kỳ độc nào đó đúng không?” Hồ Sĩ Nguyên nói.

“Đúng vậy! Là tiên độc đó! Nếu lỡ như ta cả đời cũng không khỏi thì sao?” Thiên Chính đùa cợt nói.

“Hết cách! Ơn cứu mạng mà! Coi như ta xui xẻo.” Hồ Sĩ Nguyên cũng làm mặt than thở bất đắc dĩ, tiếp tục uống rượu.

“Tên sâu rượu như ngươi vậy mà cũng biết đùa cơ đấy!” Thiên Chính hất tay, mắt nhìn bầu rượu.

Không hiểu sao đến tận bây giờ Thiên Chính mới để ý đến gương mặt của Hồ Sĩ Nguyên có phần bặm trợn. Giống 1 tên hung đồ

Hồ Sĩ Nguyên cũng ném bầu rượu qua chỗ hắn. Thiên Chính uống 1 vài ngụm cũng không nói gì.

1 lát sau hắn tiễn khách!

Hồ Sĩ Nguyên dặn nếu cần gì cứ gọi hắn.

Vì Hồ Sĩ Nguyên khá nghèo nên chỉ có thể thuê phòng ở tầng 1.

Điều kiện sinh hoạt cũng không quá tốt. Nhiều lần Thiên Chính sai 2 đứa nhóc đem hắn ít đồ nhắm.

Lộ trình kéo dài khoảng 3 tháng nên Thiên Chính dành thời gian mỗi ngày rèn luyện cơ thể nhẹ nhàng.

Nếu vận dụng linh lực thì Thiên Tuyệt Độc sẽ cắn rất mạnh, kể cả là hoạt động mạnh như giao đấu cũng sẽ đẩy nhanh tốc độ cắn trả của nó. Để không thì nó cũng từ từ ăn mòn.

Chính vì sự quái ác này nên Thiên Chính uất hận không thôi!

Nhưng rèn luyện nhẹ cũng không ảnh hưởng mà cũng khiến hắn khỏe hơn đôi chút. Cũng không thể để không cho cơ thể cứ tiếp tục yếu đi như vậy được.

Không thể điều động linh lực nên hắn cũng không học võ kỹ. Cùng lắm cũng chỉ bắt chước động tác trong đó mà thôi.

Vì thế mỗi ngày ngoài bỏ ra 1 canh giờ luyện tập nhẹ nhàng thì hắn quyết định đọc sách.

Sách mà hắn đọc là các loại sách nhập môn luyện đan, luyện khí, vẽ phù.

Đây chính là truyền thừa của gia tộc!

Không phải bình thường mà là truyền thừa của các Lục Địa Thần Tiên trong tộc để lại.

Trần gia hắn có 1 không gian bí cảnh do tiên tổ đời đầu của Trần gia lưu lại. Qua đó các đời hậu nhân từ Đăng Tiên cảnh đổ lên trước khi lâm chung sẽ lưu lại truyền thừa trong đó.

Bí cảnh đó cứ cách khoảng 60-65 năm mới mở ra 1 lần! Lý do Thiên Chính không ở lại tộc chờ bí cảnh mở ra là vì trước khi hắn chào đời 3 năm thì bí cảnh đã mở ra rồi.

Cũng tức là khoảng hơn 30 năm nữa bí cảnh mới mở ra lần nữa.

Khi bí cảnh mở ra các tộc nhân đều sẽ tiến vào bên trong bí cảnh để tìm kiếm. Trong đó còn trồng rất nhiều linh dược phong phú, các mỏ khoáng vật, mỏ linh thạch.

Ngoài ra thứ giá trị nhất chính là chân truyền của các đời tiên tổ để lại.

Đến nay truyền thừa của tiên tổ đời đầu đã được kế thừa khoảng 3 lần, các vị Lục Địa Thần Tiên khác cũng vài lần.

Mỗi kẻ kế thừa sau khi qua đời sẽ chôn truyền thừa chung với mình đợi có người kế thừa 1 thể. Còn chân truyền của các Lục Địa Thần Tiên thì phải trả về như cũ, chờ người có bản lĩnh vượt qua khảo nghiệm thì kế thừa tiếp.

Đây cũng là thủ đoạn của các tiên tổ, lợi dụng tiên thuật cùng sức mạnh bí cảnh để tái tạo lại các khảo hạch.

Bạn đang đọc Con Đường Vĩnh Hằng sáng tác bởi NXCvd
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NXCvd
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.