Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bắc thượng (2)

Tiểu thuyết gốc · 2540 chữ

Tiếp tục di chuyển 2 ngày, lúc này trời đã tối.

Thiên Chính chọn 1 ngôi miếu hoang trú tạm qua đêm.

Hắn vẫn thân tại rừng núi. Địa hình Nam Bình Vực chính là như vậy.

Thường sẽ là rừng núi cùng đồng bằng còn sẽ có cả cao nguyên.

Hắn đẩy cửa bước vào miếu thì thấy trong đó có 1 tráng hán đang ngồi.

Tráng hán da ngăm đen, hông trái đeo 1 bầu rượu, hông phải đeo đại đao, đại đao lấp loé hàn quang. Là 1 kiện bảo khí.

Tráng hán cảnh giác nhìn Thiên Chính.

Thiên Chính cũng nhận ra tráng hán trên người chằng chịt vết thương, nhưng đã được cầm máu có dấu hiệu hồi phục lại.

Có lẽ cách đây không lâu mới trải qua 1 trận ác chiến.

Thiên Chính đánh giá qua tráng hán, dựa theo đánh giá của hắn tráng hán này có cảnh giới Siêu Phàm trung kỳ.

“Đại hiệp không cần lo! Ta không có ý xấu. Chỉ là đêm muộn nên muốn ở qua đêm thôi.

Tráng hán vẫn cảnh giác nhìn Thiên Chính, tay phải thủy chung vẫn đặt trên bảo đao.

Ngay lúc tráng hán buông tay xuống, định nói gì đó thì Thiên Chính đã lên tiếng.

“Nếu ngươi lo ngại thì ta rời đi vậy!” Thiên Chính nhàn nhạt đáp sau đó hắn quay người rời đi.

Tráng hán thấy vậy chỉ nhìn theo bóng lưng Thiên Chính cùng 3 đứa nhóc, cũng không nói gì. Trong mắt y, Thiên Chính có thực lực là Hoán Cốt cảnh sơ kỳ, 2 đứa nhóc thì chỉ là Thoát Thai.

Thiên Chính đành dựng tạm lều ở qua đêm.

Sáng hôm sau 3 người Thiên Chính lại lên đường.

Đi tiếp gần trăm dặm đang muốn tìm 1 nơi để nghỉ chân thì hắn từ xa thấy 1 sơn trang.

Là Thiết Ưng sơn trang!

3 người Thiên Chính liền đến đó xin ở nhờ.

Chủ yếu là do Thiên Tuyệt Độc lại cắn hắn 1 cái.

Trang chủ là 1 nam tử khoảng 26 tuổi, khá anh tuấn nhưng gương mặt trắng trẻo lại có chút âm nhu của nữ nhân.

Sơn trắng này khá rộng lớn nhưng lại cũng chỉ có 1 người sinh sống là vị trang chủ này.

Cả toà sơn trang bao trùm 1 bầu không khí tiêu điều, có chút âm u.

Trang chủ khá thoải mái liền đồng ý cho Thiên Chính tá túc. Hắn phân cho Thiên Chính 1 tiểu viện.

Thiên Chính khách khí đáp tạ vài câu liền về phòng điều dưỡng. Hắn dự định sẽ ở đây 3 ngày.

Đêm đến khi đang ngủ, Thiên Chính đột nhiên mở mắt ngồi dậy. Hắn cảm thấy 1 cỗ âm khí thoát ẩn thoát hiện ở trong sơn trang.

Khẽ cau mày nhưng hắn cũng không định ra ngoài. Mắt hắn loé lên thanh quang nhìn ra bên ngoài.

Từ trong phòng nhìn ra, hắn 1 bóng hình cao gầy mặc 1 bộ hỷ phục đỏ thẫm xuất hiện ở sân trước tiểu viện hắn ở.

Mắt Thiên Chính loé lên hàn quang đang định lên tiếng thì từ bên ngoài 1 tiếng "ầm" mạnh vang lên.

"Vốn còn định tính sổ với ngươi sau! Không ngờ lại gặp ngươi ở đây." Thanh âm quát lạnh của 1 tráng hán vang lên.

Đại đao trong tay hắn bổ xuống quỷ ảnh ở giữa sân.

Quỷ ảnh nhoáng 1 cái liền biến mất xuất hiện cách đó không xa. Chỉ để lại 1 ít hắc khí bay nhẹ ở vị trí ban đầu.

1 tràng cười quỷ dị phát ra, nam tử cao gầy đứng đối diện nhìn tráng hán, hắn nói: "Vốn còn đang tiếc nuối khi để ngươi bỏ trốn. Không ngờ bây giờ ngươi lại tự tìm đến cửa."

“Ta nói Thiết Ưng sơn trang sao lại tiêu điều như vậy thì ra là do ngươi. Lão trang chủ cùng những người khác đâu? Ngươi làm gì họ rồi?” Tráng hán quát lạnh, thanh âm như sấm vang.

“Ngươi nói ta còn có thể làm gì? Tất nhiên là giết sạch rồi! Mỹ vị đó!”

Nghe xong câu này tráng hán giận quá hoá cười nói: “không ngờ thứ quỷ quái như ngươi lại dám làm chuyện tày trời như vậy! Dám diệt sạch sơn trang, hôm nay không có ả dâm phụ kia trợ giúp ta xem ngươi thoát đường nào.”

"Ngươi nói ai là dâm phụ! Hôm nay không rút gân lột da, ăn sống ngươi thì không thể xả cơn giận này."

Hắc khí trên thân nam tử cao gầy bốc lên. Hắn hoá thành 1 luồng hắc khí phóng đến tráng hán.

Tráng hán quát lớn, đại đao trong tay loé lên xích quang chém đến đạo hắc khí đang lao đến.

Hắc khí bị chém đứt hơn thành đôi. Một nửa hắc khí luồn ra sau hoá thành nửa thân trên của nam tử cao gầy.

Hắn ta nhe răng cười, quỷ trảo vung lên cào vào lưng tráng hán 1 cái.

Tráng hán kêu lên 1 tiếng xoay người, đại đao huy động chém về phía sau. Nửa thân trên nam tử lại hoá thành hắc khí bay ra xa tránh né công kích.

1 nửa hắc khí còn lại hoá nửa thân dưới của nam quỷ, hắn đạp mạnh vào lưng tráng hán khiến y bay thẳng về hắc khí phía trước.

Luồng hắc khí phía trước lần nữa hoá thành nửa thân trên của nam tử, song trảo vung lên dự định cắt vào đầu của tráng hán.

Tráng hán thấy nguy, đại đao cắm xuống đất sau đó nhảy lên trên không, tránh né được song trảo đánh tới.

Nhưng ngay lúc đó, 1 bóng trắng phi lên trên không tựa như 1 con bạch sắc cự ưng, thiết thủ co lại như ưng trảo đâm sâu vào vị trí trái tim của tráng hán.

“Kim Cang Tráo!”

Khoảng khắc bay trên không trung tránh né quỷ trảo, tráng hán đã thấy bạch ảnh nhưng vì đang trên không trung không kịp tránh né chỉ có thể vận dụng võ kỹ phòng ngự.

Nhờ Kim Cang Tráo nên ưng trảo của nam tử bạch y không đâm xuyên được tim của tráng hán.

Thấy thế hắn liền đạp mạnh 1 cú, tráng hán lập tức bị đánh bay xuống, thân hình xuyên thủng mấy bức tường.

Nam tử bạch y đáp xuống cạnh nam tử cao gầy mặc hỷ phục đỏ thẫm. Trên thân nam tử cao gầy có 1 vết cắt ngang ngực, thanh huyết rỉ xuống.

“Lão đại! Huynh không sao chứ?”

“Không sao! Đệ đến rất đúng lúc, cùng ta giết chết tên chó chết này.”

2 kẻ này chính là Thiết Ưng trang chủ và tên quỷ phu Thiên Chính đã gặp mấy hôm trước.

Tráng hán đứng dậy bước ra khỏi đống đổ nát. Sau lưng y là 5 vết cào khá sâu, tuy chưa đến xương nhưng từ vết thương có hắc khí bốc lên. Y gồng thân mình 1 cái, 1 luồng hoả khí toả ra chấn tấn tan hắc khí.

"Không ngờ Thiết Chiến ngươi đã đạt đến Siêu Phàm. Còn cấu kết với Quỷ Lang Quân xem ra lão trang chủ nuôi ong tay áo rồi. Uổng cho ngươi còn mang tên Thiết Chiến. Thiết này còn không bằng miếng giẻ rách.”

"Thì sao? Lão tặc đó vì còn khúc mắc trong lòng không truyền thụ Phi Ưng Thập Tam Thức cho ta, ta phải làm sao? Để có thể trở nên mạnh hơn tội gì mà không làm? Hồ đại hiệp võ công cao cường, thiên phú xuất chúng làm sao hiểu." Thiết Chiến cười khằng khặc nói.

Tráng hán ánh mắt âm tình bất định nhìn 2 địch nhân trước mắt, lại khẽ liếc vào trong căn phòng Thiên Chính cùng 2 đứa nhóc đang ở.

"Hồ đại hiệp quả là trượng nghĩa! Đến bây giờ vẫn còn lo cho người vô tội. Đừng lo! Chốc nữa ta sẽ tiễn hắn lên đường cùng ngươi. Ngươi đừng quên! Hắn và 2 đứa nhóc kia là do ngươi hại chết!" Thiết Chiến câu cuối cố tình nói to, hắn ta cười gằn nhăm nhe động thủ.

Hắn hiển nhiên biết với động tĩnh lớn như thế thì Thiên Chính đã tỉnh. Chỉ là sợ hãi trốn trong đó không dám ra mà thôi. Trong lòng không khỏi có chút tiếc rẻ, nếu để Quỷ Lang Quân ăn thịt 3 người Thiên Chính thì sẽ rất bổ. Dù sao cũng là 1 Hoán Cốt, 2 Thoát Thai.

Thiết Chiến bây giờ chính là tiểu đệ của Quỷ Lang Quân. Lão đại càng mạnh hiển nhiên có thể bao che cho hắn. Hắn nghĩ chỉ cần Quỷ Lang Quân cùng với tẩu tử là Quỷ Nương Tử và hắn hợp sức thì có thể thỏa sức hoành hành, cướp bóc tài nguyên...

Đến đây trong lòng hắn ta không khỏi cảm thấy vui vẻ. Con sâu cái kiến chính là như vậy! Chỉ có thể đợi chết đâu như 1 cường giả Siêu Phàm cảnh như hắn.

"Hồ Sĩ Nguyên! Ngươi nhân lúc ta đi vắng, đả thương nương tử của ta. Nay để mạng lại đi." Quỷ Lang Quân lại hoá thành 1 đạo hắc khí lao đến Hồ Sĩ Nguyên.

Thiết Chiến cũng nhăm nhe bên cạnh mưu đồ đánh lén.

Hồ Sĩ Nguyên tiếp chiến! Mặc dù bảo đao trong tay hắn có khả năng khắc chế âm tà quỷ vật nhất định. Nhưng đứng trước sự vây công của hai người thì y cũng dần bị nghiền ép.

“Viêm Bộc!” Linh lực lục sắc trong đan điền của Hồ Sĩ Nguyên tụt giảm 2 phần.

Lấy y làm trung tâm, trong phạm 7 thước xung quanh hoá thành 1 vùng lửa đỏ cháy bỏng.

Thiết Chiến đang định đột kích thì bị hỏa diễm thiêu đốt, lúc này không chịu nổi nhiệt độ liền bay ra xa. Bạch y bị thiêu rụi hơn phân nửa, da thịt trên thân cũng cháy đen vài chỗ, cực kỳ chật vật.

Quỷ Lang Quân vốn ở khoảng cách gần, đang hoá thành hắc khí thì bị thiêu cho không còn manh giáp, hiện ra nguyên hình.

Hồ Sĩ Nguyên chớp thời cơ phản công, y chém liền gần chục nhát lên thân Quỷ Lang Quân.

Quỷ Lang Quân nhất thời bị chém đến không thể phản kháng, liên tục bại lui, thanh huyết tuôn rơi.

Nếu không phải Thiết Cốt đánh lén chặn lại, thì khả năng rất cao Quỷ Lang Quân sẽ bị Hồ Sĩ Nguyên chém chết tại trận.

Vừa lấy lại được cơ hội thở dốc, Quỷ Lang Quân đem toàn bộ uất ức vào 1 ngụm quỷ hỏa xám tro.

Quỷ hỏa phun ra, Hồ Sĩ Nguyên lập tức phải lui lại mất đi cơ hội cường công quý báu.

Hồ Sĩ Nguyên này đúng là đại hiệp lừng danh, võ nghệ cao cường! Dù bị nghiền ép nhưng trong 1 số thời điểm, hắn sử dụng võ kỹ bạo phát, đàn áp ngược lại Quỷ Lang Quân ở 1 vài khoảnh khắc.

Tuy nhiên đối mặt với sự chèn ép dây dưa của Quỷ Lang Quân, tên Thiết Cốt dù mới đột phá Siêu Phàm nhưng hắn đánh lén rất chính xác. Khiến cho Hồ Sĩ Nguyên ăn thiệt không nhỏ.

Do đã có sự đề phòng do nhiều lần ăn thiệt, thời cơ phản công của Hồ Sĩ Nguyên ngày càng ít. Cuối cùng, y đã bị chèn ép hoàn toàn, linh lực cũng đã khô cạn.

Hồ Sĩ Nguyên thở hổn hển, toàn thân đẫm máu sau lưng y chính là căn phòng mà Thiên Chính đang ở.

Trong quá trình chiến đấu Hồ Sĩ Nguyên luôn né tránh chiến trường ở gần đó, còn muốn lôi kéo địch nhân đi nơi khác nhưng bất thành.

Tên Thiết Chiến giảo hoạt vẫn luôn nhăm nhe nơi này, thi thoảng còn cố tình công kích vào đó để dụ Hồ Sĩ Nguyên đứng ra chống đỡ.

"Ngươi tiêu rồi!" Hai tên lao vào Hồ Sĩ Nguyên.

Hồ Sĩ Nguyên biết không thể thoát khỏi liền lấy bầu rượu trên hông ra nhấp 1 ngụm. Trong đầu hiện lên hình bóng của 1 lão nhân râu tóc bạc phơ.

Cậu bé Hồ Sĩ Nguyên đang nhảy chân sáo đuổi theo bóng lưng của ông lão, cậu líu lo nói: "lớn lên ta nhất định phải là 1 đại hiệp kiệt xuất! Trừ gian diệt bạo!"

Ông lão thủy chung không quay đầu, tay phải đặt lên đầu Hồ Sĩ Nguyên, trên khoé miệng khẽ nở 1 nụ cười nhẹ.

Ngay lúc Thiết Chiến cùng Quỷ Lang Quân chuẩn bị giết chết Hồ Sĩ Nguyên thì từ trong căn phòng bắn ra 2 tia đạo xích quang.

Xích quang xuyên thủng vị trí trái tim của Chiến Cốt, Quỷ Lang Quân dù bị đánh trúng nhưng hắn đã kịp hoá thành hắc vụ. Nhưng hắc vụ cũng đã bị đánh tan hơn phân nửa.

Thiên Chính lướt nhanh ra ngoài, tay trái rực lửa nắm chặt hắc khí, hắn bóp mạnh 1 cái. Tiếng kêu thảm của Quỷ Lang Quân vang lên, trực tiếp bị Thiên Chính bóp chết.

Hồ Sĩ Nguyên trợn trừng mắt không thể tin chuyện vừa xảy ra trước mắt.

“Đa tạ công tử đã ra tay tương trợ! Nếu không hôm 2 ta đã chết dưới tay 2 tên khốn kiếp này rồi.”

Rất nhanh y đã phản ứng lại vội cảm tạ Thiên Chính, trong lòng vẫn còn sự kinh nghi y thầm nghĩ: “Người này! Thực lực sợ rằng không kém sư phụ là bao. Nhưng...”

Trong lòng Hồ Sĩ Nguyên lại nảy sinh khúc mắc nhưng sau đó lại tự bác bỏ: “hắn mạnh như vậy cần gì phải giở trò.”

Thiên Chính phất phất tay ý bảo không có việc gì.

“Khụ...” Thiên Chính phun ra 1 ngụm máu tươi.

Hồ Sĩ Nguyên thấy vậy liền hiểu ra, lập tức đỡ lấy Thiên Chính. Khúc mắc trong lòng cũng tiêu biến.

“Công tử không sao chứ?”

“Rất nghiêm trọng!” Thiên Chính nhìn chằm chằm Hồ Sĩ Nguyên đáp.

Câu trả lời này khiến cho Hồ Sĩ Nguyên cảm thấy rất lúng túng, y cũng chả biết phải làm sao. Đành vội vã lấy ra 1 viên đan dược lam sắc đưa cho Thiên Chính.

Thiên Chính thấy vậy liền từ chối, cười dài: “đám các ngươi kẻ nào cũng hỏi ta câu này! Được rồi, ngươi đi xem xét xung quanh còn có điểm gì kì lạ thì xử lí nốt đi. Chúng ta nói chuyện sau.”

Thiên Chính gọi 2 đứa nhóc ra phân phó bọn nó đi cùng Hồ Sĩ Nguyên.

Hồ Sĩ Nguyên thấy vậy liền gật đầu dẫn 2 đứa nhóc đi dò xét.

Thiên Chính quay lại vào phòng ngồi xếp bằng, hắn lấy ra 1 viên đan dược lục sắc rồi nuốt vào, gân xanh trên trán lại nổi lên bắt đầu áp chế độc.

Bạn đang đọc Con Đường Vĩnh Hằng sáng tác bởi NXCvd
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NXCvd
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.