Bắc thượng (1)
Thiên Chính tiếp tục hướng lên phía Bắc!
Lại nửa tháng nữa trôi qua!
Thiên Chính đã đến gần Thiên Vũ Quốc!
Thiên Vũ quốc là 1 nước chư hầu phụ thuộc Thiên Thuỷ quốc
Lãnh thổ của Thiên Vũ quốc khá nhỏ, nhưng vương triều này có 1 vị quốc sư là Đăng Tiên cảnh.
Thiên Chính dần tiến vào quốc thổ của Thiên Vũ quốc.
Dọc đường đi hắn luôn nghe ngóng tin tức, hắn quyết định đi tới kinh đô của Thiên Thuỷ quốc.
Ở đó có sẽ có 1 du thuyền đi về phía Bắc, đúng với lộ trình.
“Ặc...hộc...hộc...hộc...” Thiên Chính ngồi trong 1 quán trọ, hắn đang thở dốc, nôn ra 1 ngụm máu tươi, trên thân nổi gân xanh, mồ hôi đầm đìa.
“Ta rơi khỏi Vũ Hoá cảnh rồi!” Thiên Chính nói, giọng nói kèm theo sự mệt mỏi lẫn suy yếu, tròng mắt giăng đầy tơ máu.
2 đứa nhóc bên cạnh liên tục lấy khăn lau cho hắn.
“Thiên Tuyệt Độc mà người trúng phải đúng là quái ác.” Hồng Trà lo lắng nói.
“Đó là dĩ nhiên rồi! Thiên Tuyệt Độc còn có tên gọi khác là Tuyệt Tiên Độc, Thiên Tuyệt Nhân... Đúng như cái tên của nó, trời tuyệt đường người! Là 1 loại kỳ độc trong thiên hạ, vốn là cảnh giới càng cao thì khi trúng độc hậu quả càng nghiêm trọng.”
“Cho dù có là Đăng Tiên cảnh nếu không có thuốc giải thì tiên khu cũng dần suy yếu mục nát, tiên đài vỡ vụn, cuối cùng hoá thành người phàm, chết dần chết mòn.”
“Vốn độc tính miễn cưỡng được áp chế nhưng khi trước giao đấu với con ác cẩu nó lại phát tác. Đã ăn mòn đến cả đan điền của ta khiến nó ô nhiễm suy yếu, từ đó dẫn đến việc ta hoàn toàn rơi khỏi Vũ Hoá cảnh.”
“Bây giờ không phải lên đường nên ta cũng nói kĩ cho 2 ngươi về cảnh giới nhỉ?”
“Thoát Thai, Hoán Cốt nhị cảnh luyện thể ý nghĩa như tên ta cũng không cần nói nhiều!”
“Siêu Phàm là 1 loại chất biến, các ngươi sẽ hấp thu thiên địa linh khí bên ngoài vào cơ thể, tiến hành gột rửa thắp sáng đan điền nên nhiều nơi sẽ gọi là Khai Đan cảnh.”
“Đan điền được tháp sáng có thể tự sản sinh linh lực trong cơ thể, qua đó có thể thi triển võ kỹ lợi hại! Linh lực sẽ là lục sắc dần chuyển đậm theo cảnh giới tăng lên.”
“Tiếp đến là Thoát Tục cảnh! Linh lực trong đan điền sẽ chuyển thành lam sắc tựa nước biển. Có nơi sẽ gọi là Lam Hải cảnh.”
“Ở Trường Sinh cảnh linh lực của các ngươi sẽ chuyển thành tử tinh sắc! Có 1 số nơi gọi là Sinh Tử cảnh.”
“Cuối cùng là Vũ Hoá cảnh! Là cảnh giới cuối cùng của phàm đạo, linh lực sẽ chuyển màu hoàng kim. Mọi nơi đều gọi cố định là Vũ Hoá cảnh.
“Đó là đặc điểm linh lực, nó chỉ là 1 trong những tiêu chuẩn để đề thăng cảnh giới!”
“Lấy ta làm ví dụ, muốn đạt đến Vũ Hoá cảnh ngoài linh lực chuyển sang hoàng kim, thì thể chất cũng phải cường đại đến tiêu chuẩn, rồi tiếp đến là ngự không! Nếu như cơ thể của ta đã đạt đến trình độ Vũ Hoá nhưng linh lực vẫn chưa chuyển sang hoàng kim thì ta cũng chỉ được tính là ngụy Vũ Hoá!”
“Tương tự ở phương diện linh lực hay ngự không cũng vậy! Ngự không thì hơi đặc biệt 1 chút nó bắt buộc ngươi phải là Vũ Hoá mới có thể ngự không.”
“Cái này chính là điểm kỳ diệu của Vũ Hoá. Là điểm cuối của phàm đạo nên nó bắt đầu dính chút sức mạnh của tiên đạo! Có thể xem khả năng ngự không là ngụy tiên thuật.”
“Do trúng Thiên Tuyệt Độc nên trước đó cơ thể ta đã suy yếu đến gần như rơi khỏi phạm trù Vũ Hoá. Lại qua đại chiến với con nghiệt súc kia, kịch độc phát tác ô nhiễm đến đan điền, khiến cho đan điền suy yếu, chất lượng linh lực cũng từ đó giảm xuống tử tinh. Khiến ta rơi xuống chỉ còn Trường Sinh cảnh.”
“Đã hiểu chưa?” Thiên Chính nói liến thoắng 1 hồi, nước bọt văng tung toé.
“Chúng ta hiểu rồi thưa công tử!” 2 đứa nhóc chăm chú lắng nghe.
“À nói đến linh lực thì còn 1 đặc điểm nữa! Qua mỗi lần tấn cấp linh lực ngoài việc tăng về chất biến thì còn là lượng biến. Nó thể hiện qua việc đan điền của các ngươi sẽ to ra hơn 1 chút! 1 chút! Chỉ 1 chút! Nói tóm lại gần như là không thay đổi.”
“Chủ yếu là chất biến về mặt linh lực! Ví dụ 1 phần linh lực lam sắc bằng với 3 phần linh lực lục sắc. Rõ ràng rồi! Điều đó hiển nhiên là ngươi có nhiều linh lực hơn, chất lượng linh lực cao thôi động võ kĩ sẽ nhiều hơn!”
“Nhưng vì linh lực vẫn luôn đầy ắp đan điền, mà đan điền lại như không có thay đổi về kích thước nên có nhiều người rỗi hơi lại định ra cách gọi lượng linh lực.”
“Thực ra nó cũng khá tiện! Lấy Vũ Hoá cảnh đỉnh phong là cao nhất, linh lực được gọi là 10 thành! Vũ Hoá hậu kỳ gọi là linh lực 9 thành, Vũ hoá trung và sơ kỳ sẽ là 8 với 7 thành.”
“Trường Sinh cảnh 6 thành, Thoát Tục cảnh 5 thành, Siêu Phàm cảnh 4 thành.”
Nói đến đây Thiên Chính thở dài: “vì ta là Vũ Hoá nên mức độ của Thiên Tuyệt Độc sẽ rất mạnh! Có lẽ không đến 10 năm nữa, mà ta không giải được độc thì ta sẽ chết!”
2 đứa nhóc im lặng, Hồng Trà chực khóc.
Thiên Chính vỗ đầu 2 đứa nhóc nói: “các ngươi đúng là ăn hại mà! Biết vậy năm đó không dẫn theo các ngươi, đám vô tích sự!”
“Được rồi! Ta ra ngoài 1 lát, các ngươi ở yên đây đợi ta về!”
Thiên Chính ra ngoài, mắt nhìn vào dòng người tấp nập nhưng trong lòng lại phức tạp, hắn nghĩ: “nếu lúc đó ta không vì sự bốc đồng thì đã không rơi vào hoàn cảnh này! Càng nghĩ càng thấy ngu dốt, vì những kẻ chỉ quen có 1 ngày mà làm ra hành động liều mạng như vậy. Lúc đó nếu ta bỏ đi thì...”
Thiên Chính trầm ngâm rồi cười nhạt, hắn lẩm bẩm: “chuyện cũng đã rồi! Nghĩ nữa cũng vô ích! Ai bảo ta...lo chuyện bao đồng.”
Hắn lại tự mắng bản thân đã 32 tuổi rồi mà vẫn không khôn ngoan lên được bao nhiêu!
Hắn quay người về quán trọ nghỉ ngơi!
Hôm sau lại lên đường!
Thông qua thăm dò dọc đường thì hắn quyết định đến kinh đô của Thiên Vũ quốc!
Thực ra là đến gần kinh đô của Thiên Vũ quốc. Ở đó có 1 trạm du thuyền.
Hắn còn phải lên đường thêm gần ngàn hai dặm nữa. Nơi mà hắn ở cũng chỉ là vùng rìa ngoài lãnh thổ của Thiên Vũ quốc.
Trên đường đi khoảng hơn hai trăm dặm cũng không có chuyện gì kì quái xảy ra nữa.
Cho đến khi hắn đến 1 khu rừng! Ở đó hắn đụng phải 1 nữ quỷ.
Nữ quỷ mặc váy cưới đỏ thẫm, gương mặt ả khá thanh tú nhưng có nhiều vết rạn nứt, miệng rộng đến mang tai, trên khoé miệng còn vương ít máu tươi đang tươi cười với hắn, trông rất đáng sợ.
Nữ quỷ tay cầm 1 cái ô giấy dầu màu đỏ thẫm hệt như váy cưới ả đang mặc. Trên chiếc ô giấy dầu còn loang lổ những vệt máu đã đen lại sau 1 khoảng thời gian.
Nữ quỷ đứng nhìn 3 người Thiên Chính, trên mặt ả vẫn giữ nụ cười đáng sợ đến tận mang tai đó, tròng mắt dần trợn ngược đến khi toàn là màu trắng.
Thiên Chính vẫn bình tĩnh nhìn nó, 2 đứa nhóc thì sợ hãi trốn sau lưng hắn.
Nhìn nhau 1 vài phút như vậy, nữ quỷ không có phản ứng gì. Thiên Chính cũng yên lặng nhìn nó xem rốt cuộc nó định làm gì.
“Nương tử! Nương tử! Nàng ở đâu?” 1 thanh âm khàn khàn truyền đến.
“Thiếp ở đây! Lang quân mau đến bồi thiếp chơi đi!” Nữ quỷ quay ra phía sau cười yêu kiều, bất quá nhìn vào cái miệng của ả thì lại mang lại cảm giác đáng sợ.
“Được được! Ta bồi nàng!” 1 nam tử cũng mặc hỷ phục đỏ thẫm, trên hỷ phục chằng chịt vết rách để lộ những vết thương sâu đủ thấy xương.
Thân hình cao gầy, gương mặt hốc hác xanh xao, đôi mắt cũng lõm sâu vào trong, tay trái của hắn hình như mới bị chặt đứt không lâu nhưng quỷ khí lượn lờ đang có dấu hiệu từ từ mọc lại.
Tuy vậy nhưng hắn vẫn không có có vẻ như là có việc gì.
“Nàng muốn chơi với những kẻ này à? Ta bồi nàng!” Nam tử hôn lên miệng nữ quỷ khiến ả rất hạnh phúc.
Thiên Chính thấy 1 màn như vậy không khỏi cau mày, khó chịu trong lòng.
Hắn giơ tay trái lên, tử quang bốc lên. 1 quang cầu tử sắc hiện lên trong tay hắn. Theo đó áp lực trên người hắn cũng dần đè xuống.
Đôi phu thê thấy vậy liền cả kinh, ánh mắt loé lên sự sợ hãi.
“Thấy rồi chứ? Ta là Trường Sinh cảnh đỉnh phong, các ngươi còn muốn chơi đùa không?”
2 phu phụ bọn họ đều là Siêu Phàm cảnh ở xung quanh nơi này có thể nói là không có đối thủ, nay đột nhiên gặp 1 kẻ như Thiên Chính hiển nhiên là kinh hãi không nhỏ.
Ánh mắt nam quỷ lấp loé nhìn Thiên Chính.
“Tốt nhất đừng có ý định thăm dò hay làm liều! Sẽ chết rất thảm đó.” Thiên Chính cười lạnh nói.
Nếu không phải sợ Thiên Tuyệt Độc phát tác, hắn sớm đã vỗ chết 2 con quỷ này rồi.
“Bọn ta không dám! Kính mong đại hiệp tha mạng!” Nam quỷ lập tức kéo nữ quỷ dập đầu với Thiên Chính, giọng nói run rẩy.
Thiên Chính hừ một tiếng đi qua 2 người bọn họ, hắn liếc mắt nhìn 1 chút sau đó dẫn theo 2 đứa nhóc rời đi.
Nhị quỷ cảm nhận được ánh mắt của Thiên Chính lại càng run rẩy không dám đứng dậy.
Đợi đến khi Thiên Chính đi được 1 lúc lâu bọn họ mới dám ngồi dậy.
Nhị quỷ nhìn nhau cười khổ!
Thiên Chính lúc này đã đi khá xa nhưng ánh mắt hắn lại âm trầm!
Hôm nay hắn tha cho 2 con quỷ này thì có thể chấn nhiếp được bao lâu? Vẫn sẽ có người đi qua bị chúng nó hại.
Hắn vẻ mặt bất đắc dĩ nghĩ: “nếu ta ra tay có lẽ tỷ lệ khá cao sẽ ngã xuống Trường Sinh hậu kỳ. Ta...không cược được, chặng đường còn rất xa, nếu để lại điểm yếu chí mạng thì sẽ là chấm hết với ta. Ta đã...không thể mạo hiểm được nữa.”
Hắn nghiến răng rồi thở dài: “người tốt chỉ chết sớm, tai họa thọ ngàn năm. Thế đạo này? Người tốt?” Hắn lắc lắc đầu, tiếp tục bước đi.
“Phải tìm cách giải độc càng nhanh càng tốt, nếu không đừng nói cứu người hay trừ yêu diệt ma. Mạng ta cũng không còn!”
——
Tại 1 ngôi làng hẻo lánh!
“Tha cho ta đi...”
“Tiên nhân tha mạng...”
“Ta không muốn chết...”
“Đừng mà...”
1 tràng tiếng hét thê lương vang lên khắp ngôi làng!
1 nữ quỷ đeo khăn che mặt, thân mặc tử y, hai chân lơ lửng trên mặt đất đang cười khúc khích, móng tay ả dài hơn 1 tấc màu đỏ đậm tựa như 1 bộ hung trảo đòi mạng.
Mỗi lần ả vung quỷ trảo lên là 1 người ngã xuống.
Già trẻ lớn bé đều không tha!
Tàn sát thỏa thích ả liếm nhẹ máu trên móng tay của mình, thỏa mãn cười khanh khách rời đi.
Trong đống đổ nát có 1 thiếu niên khoảng 11 tuổi đang run rẩy bên trong, sắc mặt trắng bệnh cực kỳ hoảng sợ. Hai tay nó ôm chặt lấy đầu che đi đôi tai của mình, trên cổ nó có đeo 1 sợi dây chuyền có gắn 1 khối ngọc bội trên đó đang lấp loé ánh sáng xanh nhạt, rất mờ nhạt tựa như không hề phát sáng.
——
Hoa tuyết buông lơi, 1 mảnh băng tuyết chi địa trắng xoá. Thế nhưng đối với địa hình đặc thù của Bắc Hàn Vực thì lại chả có gì đặc biệt.
Tiếng truy đuổi kịch liệt hoà cùng từng trận hàn phong gào thét khiến cho khung cảnh thêm phần ác liệt.
“Đứng lại cẩu tặc!”
“Đồ chó chết còn muốn chạy!”
Hơn 10 người đang truy đuổi 1 nam tử bạch y phía trước!
Bạch y trước ngực hơi phanh ra để lộ ra cơ ngực săn chắc và trắng trẻo. Dung mạo hắn cực kỳ tuấn mỹ, mày kiếm mắt sáng, da thịt toàn thân trắng nõn như tuyết. Gương mặt này có thể nói là thiên hạ vô song, dù có là nam nhân thì cũng khiến không ít nam tử điêu đứng, trên trán y có ấn kí 1 đóa tuyết liên.
Tuyết liên lam nhạt, bên cạnh còn có vài đốm sáng lấp lánh. Nếu để ý kĩ thì những đốm sáng đó là những bông tuyết rất nhỏ.
Tuy nhiên cũng không thể che lấp đi 1 dung mạo tuấn mỹ vô song như vậy được! Tóc dài đen nhánh buông xoã, tung bay trong màn tuyết, cặp mắt trong veo tựa thu thủy ẩn hiện vẻ phong lưu đa tình.
Bên hông y có 1 bội kiếm bạch lam cực kỳ tinh xảo, tuy lưỡi kiếm đã bị vỏ che đi, nhưng vẫn mơ hồ thấy được tia sáng trắng lấp loé liên tục trải dài từ đầu đến đuôi kiếm. Có thể cảm nhận sự yên ả nhẹ nhàng mà nó tỏa ra, nhưng trong sự yên ả đó lại mơ hồ ẩn giấu sự sắc bén, mãnh liệt.
Y chửi thề: “mẹ kiếp! Lũ khốn nạn đừng có ép lão tử vào đường cùng! Thành Tuyết Sơn cái rắm gì chứ? Chờ sức mạnh ta hồi phục sẽ sàn bằng nó ra!”
Nam tử áo đen cầm đầu hơn 10 người cười lạnh: “chết đến nơi rồi còn không biết hối cải! Làm nam sủng cho tiểu thư là phúc khí 3 đời của ngươi! Người thì hay rồi, trực tiếp bỏ trốn. Ta xem 1 tên mới Lam Hải cảnh như ngươi chạy thế nào?”
“Các huynh đệ bắt lấy hắn! Đừng phụ lòng của tiểu thư, cho tên mặt trắng này 1 trận rồi mang về!”
Hơn 10 tên vẫn hùng hổ bám theo không dứt, 1 vài tên còn cười dâm tà.
Nam tử nghiến răng nghiến lợi: “Con mẹ nó! Đẹp trai quá cũng khổ mà! Lũ khốn các ngươi chờ đó!”
Đăng bởi | NXCvd |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 1 |