Thịt chó (2)
Toàn thân hắn linh lực vận chuyển, lửa đỏ bùng lên thân hắc kiếm, chém mạnh vào cẩu yêu đang xông đến.
1 đạo kiếm quang rực lửa chém ra, chặn đứng thế tấn công của cẩu yêu.
Tay trái Thiên Chính loé lên bạch quang. 1 cây bạch châm nối liền với 1 sợi dây xuất hiện trong tay Thiên Chính.
Hắn ném bạch châm thẳng vào mắt cẩu yêu!
Thấy thế cẩu yêu lập tức loé lên thanh quang, biến thành 1 nam tử mập mạp xấu xí.
Nó há mồm phun ra 1 đạo thanh hỏa chặn lại thế công, bạch châm xuyên qua thanh hỏa, tốc độ giảm đi khá nhiều những vẫn nhắm thẳng vào mắt của nam tử.
Nam tử biết thanh hỏa không thể ngăn cản bạch châm, nên đây chỉ là thủ đoạn câu giờ.
Trên tay nó loé lên thanh quang, 1 lục hoàn xuất hiện. Lập tức nó phi lục hoàn về phía bạch châm, bạch châm bị đánh bay được Thiên Chính giật về.
2 người lao vào giao đấu trên không trung!
“Liệt Phong Trảo!” Thiên Chính hướng Đại Hoàng trảo 1 cú, 1 vết cắt xé gió với tốc độ rất nhanh cắt ngang qua cổ của Đại Hoàng, lúc này nó đang hiện ra chân thân.
Bất quá nó da dày thịt béo, cũng không né tránh, vết cắt vào cổ cũng chỉ có tia máu chảy xuống.
Đại Hoàng tiếp tục xông về phía Thiên Chính! Trên thân nó bốc lên thanh hỏa thiêu đốt.
Thiên Chính tiếp tục kéo dãn khoảng cách, đoản kiếm thanh sắc xuất hiện trên tay phóng thẳng vào Đại Hoàng.
Mặc dù hắn biết rất nhiều võ kỹ nhưng vì thời gian không nhiều nên cũng không luyện được cái nào đến đỉnh cao.
Mà hắn chọn luyện khá nhiều loại võ kỹ, có nhiều loại chỉ đến nhập môn. Có thể nói là tạp mà không tinh.
Tuy nhiên hắn lại có pháp khí để dùng nên vô hình chung luôn tạo thành lợi thế áp đảo với đối thủ! Tiền đè chết người.
Với cảnh giới của hắn khống chế pháp khí vừa không phát huy được toàn bộ sức mạnh, vừa không thể khống chế liên tục trong thời gian dài và số lượng nhiều. Nhưng sức mạnh của pháp khí vẫn áp đảo như vậy.
Pháp khí phi kiếm của hắn có khả năng ẩn giấu khí tức nên Đại Hoàng lập tức trúng đòn. Nhất kích đâm vào đầu Đại Hoàng, nếu không phải dây chuyền trên cổ của nó vào phút cuối bộc phát hào quang, ngăn trở 1 kích đó thì giờ đầu chó của nó đã thủng 1 lỗ rồi.
Đại Hoàng lập tức dừng thế công gương mặt đầy vẻ sợ hãi và kiêng kị!
Thiên Chính cùng nó đáp xuống đất, cả 2 nhìn nhau!
Sau 1 lúc nó lên tiếng: “Lui bước đi! Ta tha mạng cho ngươi.” Cẩu yêu tên Đại Hoàng này hiển nhiên là cảm thấy Thiên Chính khó chơi.
Nhưng phần nhiều nó lại cảm thấy nhục nhã, 1 cẩu yêu thượng đẳng như nó không thể lùi bước được! Mặc dù đây là thiên hạ của nhân tộc, nhưng nó luôn thích cảm giác thượng đẳng, cảm giác chiến tiện nghi khi chèn ép nhân tộc khác! Như vậy khiến cho nó có cảm giác là nó rất ưu việt so với đám yêu thú trốn chui trốn lủi kia.
Vậy nên dù thấy Thiên Chính khó chơi nhưng nó vẫn không muốn nhượng bộ.
Nó cũng không cảm thấy nó có nguy hiểm mất mạng gì, huống hồ nó vẫn còn đòn sát thủ.
“Cẩu tạp chủng nói nhiều vậy làm gì?” Thiên Chính cười nhạt đáp.
Đã đánh thì đánh đến cùng! Dẫu hắn biết nếu đánh tiếp hắn sẽ phải trả giá rất đắt. Nhưng giờ hắn muốn giết con chó này.
“Khoái ý ân cừu! Đánh xong lại uống rượu ăn thịt!” Đột nhiên hắn cười phá lên, hiển nhiên là bị ảnh hưởng không nhỏ từ đêm qua.
Trên thân loé lệch lên 1 đạo xích hồng, hư ảnh của 1 con hổ hiện lên va chạm mạnh vào Đại Hoàng.
Đại Hoàng không chịu yếu thế, thanh hỏa bốc lên trực tiếp đối công với Thiên Chính.
Ầm! 1 tiếng va đạp mạnh vang lên, Thiên Chính bị đẩy lui 7 bước, Đại Hoàng lui 2 bước.
Hiển nhiên là sức mạnh thể chất hắn không thể so được với nó.
Nhưng chiến ý trong mắt Thiên Chính lại sục sôi, tiếp tục đối công.
“Tên khốn kiếp! Là ngươi ép ta!” Đại Hoàng lúc này thương thế chất đống, nó gầm lên 1 cách phẫn nộ.
Nó lấy ra 1 viên thanh châu! Nếu để ý kĩ thì trên thanh châu còn có hình ảnh của 1 thanh điểu tam túc.
Nó ném thanh châu lên, sau đó hiển hoá chân thân cẩu yêu. Nó há mồm ngậm thanh châu vào miệng, sau đó cắn nát.
Thiên Chính 1 bên thấy vậy, trong lòng trùng xuống! Khí tức mà viên thanh châu kia tỏa ra khiến hắn cảm thấy cực kỳ áp lực.
Áp lực mà nó tỏa ra khiến hắn nhớ lại khoảnh khắc ma tiên xuất hiện.
“Không ổn! Là thủ đoạn tiên gia.”
Thiên Chính muốn trốn nhưng lúc này không kịp.
Đại Hoàng há miệng phun ra 1 ngụm thanh hỏa. Thanh hỏa trên không trung co lại thành 1 đoàn, sau đó hoá thành 1 con thanh điểu tam túc, dài khoảng 2 tấc.
Thanh điều minh lên 1 tiếng thanh thuý, sau đó phóng đến Thiên Chính.
Thiên Chính bỏ chạy nhưng thanh điểu rất nhanh, với sự mơ hồ chèn ép của nó tốc độ của hắn cũng chậm lại.
“Chết đi tên khốn!” Đại Hoàng lại hoá thành nhân ảnh cười lớn.
Trước uy lực của tiên thuật, Thiên Chính không thể phản kháng.
Hắn lấy ra 1 khối ngọc bội, truyền linh lực vào với hy vọng ít ỏi có thể sống, thầm nghĩ sự bồng bột ngu dốt này đã khiến hắn trả 1 cái giá quá lớn, 1 cái giá vượt qua giới hạn chịu đựng của hắn.
“Chết tiệt! Quả nhiên ta thật sự không phải kiêu hùng!” Hắn cầm đoản kiếm thanh sắc trong tay, rót vào lượng linh lực cuối cùng phóng thẳng đến Đại Hoàng.
Đại Hoàng có thấy Thiên Chính chó cũng rứt dậu liền hừ lạnh. Nó điều động linh lực vào dây chuyền trên cổ chặn đòn, bản thân nó cũng chả thèm né tránh mà đứng cười mỉa mai Thiên Chính.
“Chỉ tiếc tất cả bảo bối trên người thằng nhãi kia bị hủy rồi! Nhưng có được thanh phi kiếm này cũng rất tốt.”
Trong lúc giao chiến, thanh phi kiếm này nhiều lần đánh lén khiến Đại Hoàng vài lần xém mất mạng, bây giờ do Thiên Chính hết linh lực nên phi kiếm không thể phát huy tốc độ nhanh cùng uy lực, cộng thêm Đại Hoàng có đề phòng nó luôn duy trì phòng hộ của dây chuyền.
Khoảng khắc thanh điểu sắp đuổi kịp Thiên Chính, trong 1 ngôi nhà cách đó không quá xa.
Nhạc Xuân Phong đang thông qua cửa sổ quan chiến từ nãy đến giờ. Y cười nhạt, nhưng ánh mắt có chút thất vọng. Y khẽ phất nhẹ cây quạt giấy trên tay.
1 cơn gió xuân không có chút dấu hiệu nào thổi qua chỗ Thiên Chính cùng Đại Hoàng.
Thanh điểu tam túc bị cơn gió thôi qua, thân hình lắc lư kêu lên 1 tiếng thê lương rồi tan biến.
1 màn trước mắt khiến Thiên Chính kinh ngạc, nhưng rất nhanh hắn phản ứng lại, nhìn về phía Đại Hoàng đang đứng.
Khi cơn gió thổi qua không chỉ dập tắt thanh điểu mà còn khiến cho hộ thể của Đại Hoàng vỡ vụn, sợi dây chuyền cũng bị hủy diệt.
Đại Hoàng còn đang đắc ý, diễn ra 1 màn như vậy khiến cho nó không kịp trốn tránh, phi kiếm xuyên thủng lồng ngực của nó.
Thiên Chính lập tức lao đến, hắn 1 kiếm xuyên tim con ác cẩu!
Chứng kiến khoảng khắc như vậy, tên nam tử trung niên lập tức bỏ chạy.
Thiên Chính ngồi phịch xuống đất thở dốc: “chết tiệt! Thiên Tuyệt Độc phát tác rồi! Không thể đuổi theo.”
Hắn bất lực nhìn nam tử trung niên chạy mất. 2 đứa nhóc chạy đến đỡ hắn, hắn lấy 1 viên đan dược màu lam ra nuốt vào.
Khoảng 1 khắc sau, Thiên Chính áp chế được độc.
“Đa tạ tiền bối ra tay tương trợ!”
Cũng không có tiếng đáp lại, hắn cũng tự hiểu.
Im lặng 1 lúc, hắn nhìn thôn trưởng vẫn đang kinh sợ rồi nói: “các người nên chuyển thôn đi! Ta phải đi rồi! Nhớ chuyển xa xa nơi này chút, đề phòng họa!”
Nói xong hắn lập tức tức dẫn theo 2 đứa nhóc rời đi! Nhưng hắn vẫn không quên thu xác Đại Hoàng vào túi trữ vật.
Nhạc Xuân Phong trong phòng thấy vậy chỉ cười nhạt, lại ngả lưng xuống giường.
Nghĩ nghĩ 1 chút, hắn lại phất tay. Trước mắt hắn hiện ra hình ảnh nam tử trung niên.
“Chạy cũng nhanh đó chứ? Thôi thì ra tay trả nốt bữa thịt chó vậy!” Hắn điểm nhẹ vào hình ảnh nam tử trước.
Nam tử trung niên bỗng khựng lại, rồi sau đó lắc lắc đầu chạy tiếp.
Thiên Chính lúc này đi được khá xa, hắn ngồi nghỉ chân vẹn đường! 2 đứa nhóc lo lắng nhìn hắn.
“Khi nãy chiến đấu để cho Thiên Tuyệt Độc phát tác, cảnh giới của ta đã rơi khỏi Vũ Hoá. Khi nãy ta để cho tên kia chạy mất rồi, phải nhanh chóng lên đường.”
Hắn nói với 2 đứa nhóc nên sau khi ngồi nghỉ 1 lúc thì lại lên đường.
Đăng bởi | NXCvd |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 1 |