Thịt chó (1)
Cứ thế Thiên Chính di chuyển liên tục hơn nửa tháng!
Hắn đã đến 1 toà thành trì trung lập! Tại đó bắt đầu lên du thuyền đi lên phía bắc.
Mục tiêu của hắn chính là thành Mộ Long ở phía cực Bắc của Nam Bình Vực!
Đây là 1 chuyến đi dài! Dự kiến sẽ mất của hắn vài năm.
Trong quá trình đi, sẽ có những du thuyền đi lệch khỏi phương hướng hắn đến. Vì vậy nên Thiên Chính phải xuống thuyền giữa chừng.
Lại qua nửa tháng hắn đã cách vị trí phủ đệ hơn 5 vạn dặm! Nhưng cách lộ trình vẫn còn rất rất xa.
Hắn hiện nay đang đi lại trên mặt đất!
“Chán quá đi công tử! Chúng ta đang đi đâu vậy!” Hồng Trà hái hoa ngắt bướm bên đường hỏi, nó khá hồn nhiên.
“Hành khất!” Thiên Chính thản nhiên đáp.
“Hả? Nhưng ta thấy chúng ta đâu giống hành khất!” Lam Thụ ngạc nhiên hỏi.
Thiên Chính cốc đầu nó 1 cái: “đồ ngu!”
Lam Thụ khá ấm ức nhưng vẫn không nói gì, Hồng Trà thấy vậy liền cười, Thiên Chính cũng cốc cho nó 1 cái.
Đi 1 lúc hắn nói: “cơ thể ta đang suy yếu! Chậm nhất 2-3 năm nữa sẽ rơi khỏi Vũ Hoá cảnh.”
“Hả! Vậy ngài ở trong phủ đệ đã gặp phải...” Lam Thụ lo lắng nói.
“Đúng vậy! Trải qua 1 cuộc đại chiến...” Đến giờ Thiên Chính mới kể lại chuyện hắn ở trong phủ đệ.
Hồng Trà kéo kéo áo hắn, ánh mắt lo lắng.
“Yên tâm, ta có tiền! Trong quá trình lên đường sẽ tìm cách giải độc, cứ coi như chúng ta đang du ngoạn vậy! Hết tiền thì bắt các ngươi...” Đến đây Thiên Chính cười quỷ dị, ánh mắt bất hảo nhìn 2 đứa nó.
Hai đứa nó thấy Thiên Chính đùa như vậy cũng thở ra 1 hơi!
Lại qua nửa ngày, 2 người đã đến trước 1 ngôi làng nhỏ.
Nguyễn gia thôn!
Từ Nguyễn gia thôn đi thêm hơn chục dặm nữa là sẽ đến 1 toà thành trì nhỏ.
Thiên Chính vào thôn xin thôn trưởng được ở nhờ qua đêm.
Thôn trưởng là 1 lão giả lưng còng tay cầm quải trượng! Thực lực của lão là Thoát Thai cảnh.
Sau khi hắn giới thiệu sơ qua về bản thân thì lão đồng ý, còn sắp xếp cho 3 người căn phòng khá tốt.
“Công tử trông ngươi còn trẻ mà đã có 2 con rồi à? Tuổi còn trẻ mà đã đạt đến Siêu Phàm.”
“Nhìn lại đứa con ăn hại của ta thì...” lão nhân thở dài không thôi.
“Lão gia gia ngài hiểu lầm rồi! Đây chỉ là 2 đứa nhóc tuỳ tùng của ta thôi.” Thiên Chính cười giải thích.
Ông lão nhìn Thiên Chính sau đó lại nghĩ nghĩ 1 chút rồi gật đầu: “không quấy rầy công tử nghỉ ngơi nữa, ta về trước đây!”
“Lão gia gia đi thong thả!” 2 đứa nhóc hô lên.
Nghỉ ngơi được 1 canh giờ thì ông lão lại đi đến.
“Trần công tử, không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi chứ?”
“Không có! Lão gia gia có chuyện gì vui à?” Thiên Chính thấy lão nhân khá vui vẻ.
“Cũng không phải chuyện gì quá lớn! Chỉ là hôm nay mấy người phụ nhân trong thôn đến thành mua đồ. Mua được vài con chó thơm ngon, đám trai tráng trong thôn đi săn về bắt cũng bội thu được các loại thú rừng, còn có 3 con chó hoang đã thành tinh. Nên thôn bọn ta tổ chức 1 buổi tiệc ngoài trời nho nhỏ, không biết công tử có muốn nhập tiệc không?”
“Cái này! Thịt chó sao?” Thiên Chính có vẻ do dự, 2 đứa nhóc bên cạnh cũng nuốt nước miếng nhưng phần nhiều là tò mò về mùi vị hơn.
“Đúng vậy! Rất ngon đó, thịt mềm và thơm lắm! Đặc sản đấy!”
Thấy lão giả nhiệt tình Thiên Chính cũng quyết định nhập tiệc.
Hắn chào hỏi 1 lượt mọi người!
Đám trai tráng cùng vài nam tử trung niên gần hai chục người của đội săn biết hắn là 1 vị đại hiệp Siêu Phàm cảnh thì trong mắt cũng tràn đầy sùng bái.
Có 3 người trung niên Thoát Thai cảnh, những trai tráng còn lại kẻ nào cũng thân thể khỏe mạnh, khổ luyện vài năm nữa có lẽ cũng đạt đến Thoát Thai, trong đó có cả con của thông trưởng.
Người dân trong thôn cũng rất niềm nở, hiếu khách. Nhường cho hắn những phần thơm ngon của chó, hướng dẫn hắn ăn sao cho chuẩn vị...
“Nào Trần công tử, cái đùi chó này ngon lắm đấy! Ngươi thử đi.”
Thiên Chính cầm lấy nhẹ chấm lên 1 loại nước chấm đặc biệt!
Nước chấm sền sệt, có màu tím nhạt! Được mọi người gọi là “mắm tôm”.
Mùi khá khó ngửi màu sắc không đẹp nhưng chấm với thịt chó thì rất ngon.
Hắn cắn 1 miếng trong lòng không khỏi thoả mãn, khen ngon không dứt miệng. 2 đứa nhóc bên cạnh cũng 1 bộ hưởng thụ mỹ vị, bọn nó được mọi người chiếu cố rất tốt.
Thanh niên trai tráng chè chén không dứt bàn luận đủ thứ sự.
“Các võ hiệp trên giang hồ cũng chỉ đến đây thôi!”
“Đúng vậy! Chuyện giang hồ khoái ý ân cừu! Ăn thịt uống rượu! Có thù trả thù, có ân tất báo! Nào chúng ta uống!”
“Không say không về!”
“Trần công tử ngươi nói có đúng không?”
Thiên Chính cũng cực kỳ hoà nhập! Hắn cùng mọi người chè chén.
Không thể không nói, Thiên Chính rất thích loại không khí vui vẻ thoải mái này.
Cả khi còn bé hắn vẫn có những mơ tưởng như vậy! Ăn thịt uống rượu, tiêu dao khoái hoạt ai mà chả thích chứ!
Có 1 vài thiếu nữ trong thôn thi thoảng cũng khẽ liếc trộm, nhìn ngắm Thiên Chính, sắc mặt khẽ đỏ bừng.
Mọi người chè chén rất lâu, những phụ nữ trong thôn cùng với trẻ nhỏ đều đã đi ngủ!
2 đứa nhóc cũng đã ngủ từ lâu, phải nhờ người khác đưa về.
Lúc này, đã là khoảng giữa đêm thì từ xa có 1 nam tử bước tới.
Hắn mặc 1 thân thanh y, diện quan như ngọc, da thịt hồng hào, khí độ nho nhã, tay cầm 1 cây quạt giấy khẽ phe phẩy trong màn đêm.
“Ta không có ước lượng thời gian! Đi đường dài mệt mỏi, vốn tưởng là ngủ bờ ngủ bụi nhưng thấy từ xa nhóm lửa linh đình nên biết có thôn làng, bèn tới đây xin được tá túc qua đêm. Không biết ý của mọi người thế nào?”
Mọi người nhìn nam tử vừa mới xuất hiện trước mắt với vẻ cảnh giác.
Thiên Chính cau mày, cứ có cảm giác hơi quen quen nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều.
Theo cảm nhận của hắn, người trước mắt đang ở cảnh giới Siêu Phàm.
Nam tử nhìn ra sự lo lắng của những người xung quanh liền ôn hoà nói, không dấu giếm: “ta chỉ là 1 lữ khách đi lại qua giang hồ. Ta họ Nhạc, tên Xuân Phong! Cảnh giới là Siêu Phàm, cũng có chút ít võ nghệ nên mới bạo dạn đi lại qua những nơi rừng núi này vào ban đêm. Nếu các vị cảm thấy phiền hà thì ta xin cáo lui không làm mất hứng thú của mọi người.”
Mọi người nhìn Thiên Chính vì hắn là đại hiệp trong mắt mọi người.
Thiên Chính gật đầu, ra hiệu không có vấn đề.
“Hoan nghênh! Không biết Nhạc công tử có muốn góp vui với bọn ta không.” Lão thôn trưởng cười ôn hoà nói.
Trai tráng cũng liên tục mời.
“Đều là anh hùng hảo hán! Mời vào! Mời vào.”
“Vừa hay chúng ta đang nói đến chuyện giang hồ, ở đây cũng có 1 vị đại hiệp này!”
“Nào nào, mau nhập tiệc với chúng ta đi.”
Nhạc Xuân Phong thấy mọi người nhiệt tình vậy cũng không từ chối, cười haha gia nhập.
“Con mẹ nó cái đùi chó này đúng là ngon! Còn cái nước chấm này nữa, trông thì không đẹp mà lại ngon đến lạ kì.” Hắn vừa ăn vừa uống vò rượu lớn, rượu chảy xuống áo để lộ ra cơ ngực săn chắc.
Nam tử trông thì nho nhã nhưng lại văng tục khiến mọi người khá bất ngờ, nhưng sau đó cũng không để tâm mà tiếp tục.
Các anh hùng hào hán là phải như thế chứ.
Chè chén thâu đêm diễn ra cùng với những câu chuyện li kì do Thiên Chính cùng Nhạc Xuân Phong kể.
Đặc biệt là Nhạc Xuân Phong! Hắn như có vô vàn câu chuyện hay, hấp dẫn.
Bọn người uống thâu đêm! Lão thôn trưởng thì quay về nhà nghỉ lúc rạng sáng, ông ta được lão bà của mình đỡ về.
Không thể không nói lão rất khỏe!
Thiên Chính đi về phòng ở tạm thời của mình gọi 2 đứa nhóc dậy, hắn chuẩn bị lên đường.
Hắn cũng rất muốn ở lại đây chơi thêm, dù sao quãng thời gian qua hắn cũng rất căng thẳng.
Nhưng kỳ độc trên thân không giải không được!
2 đứa nhóc vẫn còn ngái ngủ chuẩn bị theo Thiên Chính lên đường.
Hắn chào tạm biệt thôn trưởng cùng những người dân trên đường.
Vài thiếu nữ trong thôn khá thất vọng vì hắn rời đi quá nhanh. Nhưng vì có Nam Phong nên bọn họ cũng rất nhanh lại vui vẻ.
“Thật sự đi ngay sao Trần công tử?”
“Đúng vậy nên đi thôi!” Thiên Chính cười đáp.
Nhưng lúc này lại có biến xảy ra! Từ xa hắn cảm nhận được 1 luồng yêu khí đang phóng đến rất gần.
Là 1 con cẩu yêu! Nó đang bay trên trời.
Những người dân trong thôn thấy vậy thì cực kỳ kinh sợ.
Nó đáp xuống, áp lực vô hình của nó khiến cho mọi người như bị chôn chân tại chỗ.
Những đứa trẻ, phụ nữ trong thôn trực tiếp sợ ngất đi. Trai tráng cũng run rẩy, trợn mắt đứng nhìn.
Lão thôn trưởng trán đồ đầy mồ hôi lạnh sợ hãi.
Cẩu yêu toàn thân bao phủ 1 bộ lông vàng nhạt, thân hình cao khoảng 10 thước, rất mập nhưng 4 cái chân thì cực kỳ tráng kiện, móng vuốt sắc nhọn, cái đuôi to khỏe đang dựng lên. Nó há mồm nói tiếng người: “đám phàm phu tục tử các ngươi ăn thịt chó đúng không? Đúng là chán sống rồi!”
Vừa nói nó vừa nhìn vào bãi chiến tích hôm qua của đám người, ánh mắt lạnh lại, càng nói càng phẫn nộ.
“Đại Hoàng đại nhân bớt giận, đừng chấp nhặt với đám người này! Chưởng giáo cho ngài ra ngoài chơi chứ không phải là gây loạn.” 1 nam tử trung niên chạy đến khuyên bảo con chó tên Đại Hoàng này.
“Hừ chỉ là đám chuột nhắt! Ta ăn thịt thì đã sao? Nơi này cũng chả gần đám danh môn chính phái! Chủ nhân cũng không trách tội đâu! Sao? Chất vấn ta à? Hay là ngươi cũng muốn vào bụng ta?”
“Tiểu nhân không dám!” Nam tử trung niên cực kỳ bất đắc dĩ, ánh mắt hắn thương hại nhìn đám thôn dân xung quanh.
“Đám thôn dân này tiêu rồi! Súc sinh Đại Hoàng này được chưởng giáo sủng ái, bản thân nó lại cực kỳ xấu tính và thượng đẳng, luôn cho mình cao quý. Thấy người khác ăn thịt chó thì nó lại nổi hung tính! Nơi này lại cách tông môn xa xôi, quả là như cá gặp nước thoả sức làm loạn.” Thầm nghĩ vậy nam tử trung niên khẽ thở dài.
“Hừ coi như ngươi biết điều!” Nó lè lưỡi liếm láp chọn con mồi.
Thôn dân lúc này ánh mắt tuyệt vọng!
Thiên Chính thở dài bắt đầu bước ra! Hắn bay lên trước mặt cẩu yêu nói: “cẩu huynh có lẽ là thú hộ tông của tông môn đúng không? Nể mặt ta tha cho đám thôn dân này đi!” Hắn nhẹ tỏa khí tức, cộng thêm việc đứng trên không trung đã rõ ràng thực lực trước mắt.
“Hừ Vũ Hoá cảnh sao? Có gì lợi hại chứ, bổn hoàng là thần thú hộ tông của Thanh Hoả Giáo! Chủ nhân của ta là là Thanh Dương đại tiên, biết điều mau cút!”
“Thanh Hoả Giáo là tiên môn chính đạo! Ngươi thân là thần thú hộ tông lại làm càn như vậy sao? Đừng quên đây là thiên hạ của nhân tộc đấy!”
“Ranh con! Biết điều mau cút không thì ta ăn cả ngươi!” Cẩu yêu mắt lộ hung quang nhăm nhe định cắn.
“Khoan đã chúng ta có thể từ từ...”
Chưa đợi nam tử trung niên nói xong, cẩu yêu đã xông lên cắn Thiên Chính.
“Cẩu tạp chủng! Không biết sống chết!”
Thiên Chính rút hắc kiếm ra triển khai giao chiến.
Đăng bởi | NXCvd |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 1 |