Tổn hại sau trận chiến
“Hộc...hộc...hộc...chúng ta thắng rồi!” Thiên Chính thở dốc, trực tiếp ngồi phịch xuống đất.
“Đúng vậy! Chúng ta...đồ tiên rồi!” Tần Đại Xuyên có chút không dám tin, nhưng khi nhìn vết thủng ở gần tim thì không khỏi hít 1 hơi khí lạnh, dù đã được cầm máu nhưng đã đủ khiến ông ta khiếp sợ.
Thiên Chính vội lục túi trữ vật mà ma tiên để lại, hắn muốn tìm kiếm thuốc giải nhưng đều tìm không ra.
Cuối cùng, hắn chỉ có thể tìm thấy thông tin về loại độc mà hắn trúng phải.
“Là Thiên Tuyệt Độc! Không ngờ lại là loại độc dược quái gở này!” Thiên Chính thở dài, hắn lấy trong túi trữ vật ra 1 ít đan dược uống vào.
“Trần công tử không sao chứ!” Tần Đại Xuyên hỏi.
“Sao lại không sao chứ? Đang cực kỳ nghiêm trọng đây!” Thiên Chính than thở.
Lúc này thanh âm của Khôi Quân lại vang lên!
“Phủ đệ...sắp sụp...đổ...để ta...đưa các...ngươi đi...ra khỏi...đây!” Tiếng nói Khôi Quân đã nhỏ đi, mặc dù vẫn khó nghe như cũ nhưng vẫn mơ hồ nghe ra sự suy yếu.
“Được!” Thiên Chính cùng Tần Đại Xuyên đồng thanh đáp.
Ánh sáng loé lên trên thân 2 người!
Thiên Chính được truyền tống đến gần lối ra, chỉ là lúc này lại chỉ có mình hắn.
Trước mắt hắn là lỗ hổng thông ra bên ngoài, lỗ hổng đã lớn hơn trước gấp vài lần.
Nhưng Thiên Chính cũng không lo lắng! Hắn nhìn túi trữ vật của ma tiên đang ở dưới chân mình, khẽ lắc đầu.
Hắn chỉ lấy những điển tịch, thông tin, cùng linh thạch trong đó!
Sau đó, hắn quay người hướng lỗ hổng đi ra :”phiền Khôi Quân thay ta nói với Tần gia chủ! Trong túi thiếu cái gì thì cái đó xem như là chiến lợi phẩm!”
Tần Đại Xuyên được truyền tống đến đại điện, đối diện với Khôi Quân.
“Khôi Quân đây là ý gì? Không phải là truyền tống ta ra sao?” Tần Đại Xuyên nhìn Khôi Quân trước mắt nói.
Trước mắt Tần Đại Xuyên là 1 Khôi Quân đã mục nát hoàn toàn phần thân dưới.
1 tia sáng hiện lên, bên cạnh Tần Đại Xuyên xuất hiện 1 cái túi trữ vật màu đen.
Là túi trữ vật của ma tiên!
“Tạm không...cần xem...vội! Ta sẽ...nói nhanh...thôi...” Khôi Quân giơ bàn tay phải ra, trên tay chính là viên tinh thạch ở đại điện lúc trước mà 2 người từng thấy.
Chỉ là viên tinh thạch có chút ảm đạm đi 3 phần so với lúc trước!
“Trong này...ghi lại...truyền thừa...của chủ nhân!...mặc dù...đã bị...tổn hại...2-3 phần...nhưng ngươi...cũng đành...phải chịu...”
“Chân truyền! Ta lại được kế thừa chân truyền của Mộc Khôi Tiên Quân đại nhân sao?” Tần Đại Xuyên có chút khó tin.
“Mặc dù...ngươi kém...tiêu chuẩn...ban đầu!...khảo nghiệm...cũng chỉ...sơ sài...nhưng cũng...không tệ!...về khôi lỗi...chi đạo...ngươi có...tạo nghệ...ở trên thiếu...niên kia...khá nhiều.”
“Ngươi...có đồng ý...tiếp nhận...truyền thừa...không?”
“Ta đồng ý!” Tần Đại Xuyên nghiêm túc đáp.
Khôi Quân cười khẽ không nói gì, tay phải đưa lên, truyền thừa lập tức bay đến tay Tần Đại Xuyên.
Tần Đại Xuyên tiếp lấy truyền thừa, cẩn thận cất đi.
“Đi đi! Nhớ...đi nhanh...lên!” Khôi Quân phất tay.
Ánh sáng hiện lên trên thân Tần Đại Xuyên, phủ đệ lại tiếp tục rung chuyển, 1 mảnh vỡ nữa lại rơi xuống khỏi thân Khôi Quân. Tần Đại Xuyên thấy thế liền khom người hành lễ.
Ánh sáng loé lên ông ta được dịch chuyển đến trước lỗ hổng, ông ta quay đầu nhìn lại xung quanh sau đó tiến vào thông đạo.
Tần Đại Xuyên ra ngoài kiểm tra túi trữ vật của ma tiên, lại nhìn quanh 1 lúc khẽ thở dài: “ngươi không đoạt truyền thừa của ta đã là hồi báo lớn nhất rồi! Thật là còn cho võ kỹ nữa chứ, này đâu phải là lấy 7 phần!”
Đến đây khoé miệng Tần Đại Xuyên nhếch lên, có ý cười nhẹ: “Không biết có ngày gặp lại không? Có lẽ khi đó sẽ là 1 khung cảnh khác!”
Tần Đại Xuyên chợt nhớ ra điều gì, vội vã rời đi!
Khoảnh khắc Tần Đại Xuyên bước đi, bên trong phủ đệ, Khôi Quân đang yên lặng ngồi, ánh mắt hoài niệm như đang nhớ về điều gì đó.
Phủ đệ rung chuyển liên miên không dứt, đại điện bong tróc, lung lay muốn đổ. Đồng bằng bên ngoài phủ đệ cũng theo lỗ hổng ngày càng lớn mà lộ ra bên ngoài, nhưng mỗi phần lộ ra bên ngoài lại tiêu biến như đã quy về mảnh thiên địa này.
Thân thể không trọn vẹn của Khôi Quân lại thêm mục nát, tiêu biến theo sự rung chuyển đó, từng mảnh vỡ rơi dần xuống. Nhưng mỗi lần như thế, ý cười trong ánh mắt Khôi Quân lại càng đậm hơn.
Khuôn mặt vỡ nát của Khôi Quân đã rụng xuống gần 1 nửa phần dưới, chỉ còn lại phần mũi đổ lên.
Từng mảnh ký ức lại hiện về!
Trong 1 ngôi làng đang bốc lên hỏa diễm chảy bỏng, không còn sinh cơ.
“Nhóc con! Ngươi tên gì?”
“Ta tên Quân! Mồ côi từ nhỏ!”
“Còn trẻ như vậy mà đã phải chết, xung quanh cũng chỉ có chấp niệm của ngươi níu giữ linh hồn ở lại! Có gì vướng bận à? Có muốn sống tiếp không?”
“Có! Ta muốn có tình thân!” Hồn phách Khôi Quân lúc này là 1 thiếu niên 10-11 tuổi.
Trước mặt thiếu niên là 1 lão nhân lưng còng, gương mặt vàng vọt nhưng trên thân thanh khí tươi mát lượn lờ.
Đây chính là Mộc Khôi Tiên Quân!
Ký ức lại tiếp tục chuyển dời!
“Thế nào? Có quen không?”
“Có! Thoải mái lắm ạ!” Khôi lỗi màu vàng đất, có dáng vẻ của 1 nam tử khoảng 25 tuổi đáp.
“Tốt lắm! Vậy từ giờ ngươi là Khôi Quân!”
“Đa tạ chủ nhân!” Khôi Quân cười, biểu cảm khá xơ cứng.
“Ta đăng đường nhập thất rất muộn trên khôi lỗi chi đạo! Tạo vật đầu tiên không được tốt! Nếu ngươi muốn sau này ta có thể đổi thân hình mới cho ngươi!” Lão giả cười haha.
“Không cần đâu chủ nhân! Ta rất hài lòng.”
Ký ức tiếp tục bay xa! Ý cười trong mắt Khôi Quân đã tắt, thay vào đó là xót xa, thương cảm!
Là 1 vùng liệt địa, ngàn dặm không còn sinh cơ! Xung quanh tàn chi khôi lỗi chất đống.
“Mộc Khôi chết đi!” 1 nam tử mặc hắc bào, tay cầm 1 thanh cốt đao chém xuống người lão giả lưng còng.
“Chủ nhân cẩn thận!”
Lão giả không kịp né tránh, trúng 1 đòn chí mạng.
“Ta giết ngươi! Giết ngươi! Giết ngươi!”Tiếng gào thét giận dữ Khôi Quân truyền đến, tròng mắt y đã đỏ lên.
“Chết đi! Ác tặc!” Khôi Quân 1 tay xuyên tim nam tử hắc bào, y đã giết chết địch nhân. Nhưng thân thể Khôi Quân cũng xuất hiện rất nhiều vết nứt, tay trái đã mất từ khi nào.
Trong 1 đại điện cổ kính!
“Chủ nhân, sao người không chữa thương cho mình mà lại tu sửa ta?” Cánh tay đứt của Khôi Quân đã được thay mới.
“Khụ khụ...Quân nhi à! Đã không thể chữa được nữa rồi! Huống hồ thọ nguyên của ta sắp cạn! Sớm hay muộn gì cũng đều chết cả!
“Đúng rồi, nếu con muốn tiến vào luân hồi có thể làm được, còn không bằng vào thân thể này con có thể sống lâu hơn.”
“Nếu chọn ở lại phải sống cho thật tốt đấy! Còn có....mong muốn ban đầu của con, ta không thể giúp con dù đã nhiều năm.”
“Cha à!” Thanh âm Khôi Quân nghẹn ngào, lệ nóng chảy xuống mặt ông lão đang hấp hối, nằm trong vào tay y.
Ông lão mỉm cười đưa tay xoa xoa gương mặt thô ráp của khôi lỗi trước mắt. Đứa con duy nhất mà đời này ông ta yêu thương và tâm đắc nhất!
Khẽ nhắm mắt lại, ông lão qua đời, thân thể hoá 1 đạo thanh quang hoà vào đất trời.
Hồi ức kết thúc!
Khôi Quân đã mục nát toàn bộ thân hình, gương mặt cũng chỉ còn lại 2 tròng mắt vàng nhạt.
Trong con mắt đang đang dần tan biến lúc này, Khôi Quân lại thấy hình ảnh ông lão lưng còng đưa tay ra vẫy gọi y.
“Nguyện kiếp sau vẫn làm con của người!” Ý nghĩ cuối cùng của Khôi Quân.
Theo cơ thể hoàn toàn tan biến của Khôi Quân, cả toà phủ đệ cũng tiêu biến, hoà vào trong trời đất.
Thiên Chính lúc này đã gần rời khỏi khu rừng, bên cạnh hắn là 2 đứa nhóc.
2 đứa nhóc vì đợi lâu quá nên đã lén chạy đi chơi, vì vậy nên cũng trốn được 1 kiếp khỏi ma trảo của tên ma tiên họ Trình.
Nhưng cũng khiến Thiên Chính lo lắng tìm kiếm 1 phen!
“Công tử ngài có thuận lợi không?” Lam Thụ hỏi.
Thiên Chính chỉ im lặng xách 2 đứa nhóc di chuyển.
“Bây giờ chúng ta đi đâu mà lại gấp như vậy!” Hồng Trà tò mò hỏi.
“Không đi nhanh thì chúng ta đều sẽ...” Thiên Chính làm mặt quỷ nói.
Hồng Trà thấy vậy thì im bặt.
Thật ra Thiên Chính nói là thật! Phủ đệ sụp đổ nhất định sẽ dẫn đến chấn động lớn, chắc chắn sẽ hấp dẫn cường giả xung quanh đến tìm kiếm.
Phủ đệ sụp đổ mặc dù khả năng có đồ tốt là khá ít nhưng cũng có nhiều trường hợp lấy được kỳ trân dị bảo ở xung quanh, thậm chí là 1 phần truyền thừa.
“Nơi này sẽ trở thành 1 vùng bảo địa, hấp dẫn tranh đoạt.”
“Bây giờ ta trúng độc khá nghiêm trọng! Đan dược của ta cũng không thể giải hết, như vậy không lâu nữa ta sẽ ngã cảnh.”
“Bây giờ ngoài việc mời được 1 Đăng Tiên cảnh luyện đan sư luyện chế đan dược giải độc, thì cũng chỉ còn cách nhờ 1 vị Lục Địa Thần Tiên ra tay.”
“Tên ác tặc đó không ngờ lại có loại kỳ độc như Thiên Tuyệt! Có lẽ nên đến đó rồi, nếu dọc đường có thể giải độc thì càng tốt.”
Đăng bởi | NXCvd |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 2 |