Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tử chiến với ma tiên (3)

Tiểu thuyết gốc · 2050 chữ

Hắc cầu đánh nát hộ thể linh lực của Tần Đại Xuyên. Ma trảo của ma tiên trực tiếp xuyên thủng vị trí gần trái tim của Tần Đại Xuyên. Nếu không phải 2 tay ông ta kịp thời lay chuyển thì 1 kích đó tất xuyên tim.

Trong khoảnh khắc trúng đòn đó, trong đầu Tần Đại Xuyên hiện hình ảnh của 1 trung niên mỹ phụ đang tươi cười gọi tên ông ta.

Sau đó hình ảnh chuyển đến đoạn mỹ phụ đã ốm yếu nằm trong lòng Tần Đại Xuyên.

Mỹ phụ trăn trối với Tần Đại Xuyên :”Đại Xuyên hứa với ta! Chàng nhất định phải chăm sóc Thăng nhi thật tốt!”

“Ta hứa với nàng!” Tần Đại Xuyên liên tục gật đầu, khoé mắt đỏ lên nhưng vẫn cố nhịn lại.

Phụ nhân dừng lại nhìn Tần Đại Xuyên thật lâu, yếu ớt cười :”Đại Xuyên cũng phải tự bảo trọng bản thân nhé! Ta...yêu chàng!”

“Ta...cũng vậy!” Giọt lệ nhẹ lăn trên má của người nam nhân này.

Mỹ phụ chết trong vòng tay của Tần Đại Xuyên, với 1 nụ cười nhẹ trên môi.

“Ta không được chết! Ta không thể chết! Ít nhất là bây giờ ta không thể chết! Thăng nhi vẫn đang chờ ta! Nó vẫn chưa trưởng thành!” Tần Đại Xuyên kêu gào trong lòng nhưng cơ thể vẫn không thể di chuyển.

Lúc này thanh quang loé lên, đoản kiếm của Thiên Chính bắn thằng về phía đầu ma tiên.

Ma tiên muốn truy kích nhưng cũng chỉ đành rút lui!

Thiên Chính ôm Tần Đại Xuyên chạy thục mạng! Phi nhận cắm ở ngực đã bị Thiên Chính rút ra.

Ơn cứu mạng của Tần Đại Xuyên, Thiên Chính tuyệt không quên! Dù không chắc có thể hồi báo được hay không nhưng nếu trong khả năng, hắn tuyệt sẽ không bỏ mặc Tần Đại Xuyên.

Huống hồ tình cảnh bây giờ rất bất đắc dĩ, thiếu Tần Đại Xuyên hắn cũng không thắng được.

Thực ra, Tần Đại Xuyên cứu Thiên Chính cũng là việc bất đắc dĩ.

Nếu sau hôm nay mặc kệ ông ta có sống hay không, nhưng Thiên Chính mà chết chắc chắn Tần gia của ông ta sẽ gặp nạn.

Những thành viên trong Trần gia đều có mệnh hồn đăng!

Nếu mệnh hồn đăng của Thiên Chính vỡ, mà hắn lại đi cùng ông ta thì hiển nhiên Tần gia sẽ không thoát khỏi liên quan.

Vậy nên ông ta cũng bất đắc dĩ phải cứu Thiên Chính!

Thiên Chính cũng rõ nhưng hắn cũng chả quan tâm! Cứu chính là cứu, quan tâm nhiều vậy làm gì, chỉ cần không có âm mưu dàn xếp như trong các cuốn sách hắn đọc là được. Kiểu như 1 người thuê bọn cướp để diễn màn anh hùng cứu mỹ nhân.

Hắn lắc lắc đầu, giờ đã là lúc nào rồi.

Ma tiên ở đằng sau đã hoá thành hắc long vẫn bám riết không bỏ!

Trong lúc đó hắn có vài lần thôi động pháp khí, khi thì hắc cầu, khi thì phi nhận nhưng Thiên Chính đều né được hoặc dùng pháp khí chống đỡ

Khoảng cách ngày càng bị thu hẹp!

“Cơ thể ta đang dần suy yếu! Ta trúng độc rồi? Phi nhận đó có độc!” Thiên Chính thầm nghĩ, khẽ nghiến răng.

“Trần công tử bỏ ta xuống đi! Ta sẽ câu giờ cho người.” Giọng nói yếu ớt của Tần Đại Xuyên vang lên.

Thiên Chính không đáp lại, nhưng trong lòng thầm nghĩ :”bỏ ông lại ta có thể sống tiếp sao? Huống hồ ta không bỏ được! Tên chết bầm Khôi Quân! Phủ đệ rắm chó!” Đến đây hắn nghiến răng nghiến lợi.

Ngay lúc ma tiên sắp đến gần 2 người thì trên thân 2 người lại loé lên ánh sáng.

2 người trực tiếp biến mất trước mắt ma tiên! Chỉ để lại 1 mình ma tiên đang đỏ mắt nhìn quanh.

Bản thân hắn cũng rõ việc thân thể đang dần suy yếu, chính vì vậy nên việc hắn bị 2 người chèn ép 1 mặt là muốn làm cho bọn họ lơ là cảnh giác, 1 mặt thì đúng là hắn đã yếu đi nhiều, tuy chưa đến mức rơi xuống Vũ Hoá hậu kỳ nhưng đã yếu đi rất nhiều so với lúc đầu.

2 người Thiên Chính xuất hiện trước mặt Khôi Quân! Cơ thể nó bây giờ đã nứt vỡ nghiêm trọng hơn trước rất nhiều.

Nhưng sau lưng nó là 1 con hoàng kim khôi lỗi! Nó chính là con khôi lỗi ở sau toà cung điện, chỉ là giờ nó đã thu nhỏ kích thước lại chỉ còn khoảng 8 thước.

Thiên Chính nhìn Khôi Quân bằng ánh mắt bất mãn, sau đó lại thở dài đặt Tần Đại Xuyên xuống.

Khôi Quân nhìn Thiên Chính khẽ cười nói :”cứ dây...dưa như...vậy thì...đằng nào...cũng phải...chết nên...ta quyết...định đánh cược...2 ngươi...không làm...ta thất...vọng!”

Thiên Chính thầm mắng trong lòng những ngoài mặt vẫn hỏi :”vậy giờ ngươi có cách gì?”

“Nghe theo...ta...đến hơn...6 phần...thành công...đánh lui...tặc tử đó!”

“6 phần? 4 phần còn lại là gì ?” Nghe xong trong lòng Thiên Chính cũng không khỏi nhen nhóm hy vọng.

“4 phần...còn lại...là phụ...thuộc vào...việc ngươi...có giết...nổi ma...tặc kia...không.”

“Được rồi!...thời gian...không nhiều...ta sẽ...nói luôn.”

Nghe xong kế hoạch Thiên Chính nhìn Tần Đại Xuyên, ông ta đã được cầm máu nhờ đan dược của Thiên Chính, nhưng sắc mặt cũng đã tái đi, thở dốc không ngừng. Lỗ thủng ở ngực để lộ trái tim vẫn đang đập liên hồi.

Hắn nói :”Tần gia chủ mạng nhỏ của ta trông cậy vào ông đó! Cho ta mượn kiếm của ông.”

Tần Đại Xuyên gật đầu, đưa thanh xích kiếm cho Thiên Chính.

Kỳ thực hắn biết Tần Đại Xuyên có tạo nghệ trên khôi lôi chi đạo cao hơn hắn, nhưng bắt Tần Đại Xuyên khống chế con khôi lỗi có sức chiến đấu của Vũ Hoá sơ kỳ thì hắn cũng chả tin.

“Chờ đã! Không lẽ?” Thiên Chính nghĩ thầm rồi nhìn Khôi Quân.

Khôi Quân do đã quá mức suy yếu nên không thể tự tay khống chế khôi lỗi được.

Hắn khẽ nói :”cùng đường rồi! Đây cũng là cơ hội cuối, liều thôi!”

Thực ra ngay từ ban đầu Thiên Chính cũng muốn rút lui, nhưng tên ma tặc và Khôi Quân đều không muốn để hắn lui. Chuyện đến bây giờ hắn cũng chỉ có thể liều mạng.

Hắn cùng hoàng kim khôi lỗi tay cầm đại kiếm được dịch chuyển đến trước mặt ma tiên.

“Tốt tốt tốt! Chuẩn bị cuối cùng rồi đúng không? Ta sẽ nghiền nát thứ phế vật này!”

Trận chiến lại tiếp tục hiệp tiếp theo!

Quả nhiên như Thiên Chính nghĩ, khôi lỗi hoàng kim do Tần Đại Xuyên khống chế thảm hại đến đáng thương, có thể chiến đấu 1 cách cơ bản đã rất khó rồi.

Vì vậy nên cuộc đấu đã rơi vào thế đơn phương hành hạ!

Thiên Chính với vai trò phụ trợ đằng sau, nhưng rất nhiều lần hắn phải đứng đầu sóng ngọn gió.

Cơ thể vốn đã chồng chất vết thương, suy yếu do độc tố, bây giờ lại càng tàn tạ.

“Khôi Quân đúng là phế vật! Khống chế khôi lỗi còn không xong! Không phải là giao cho tên trung niên kia khống chế ấy chứ! Khôi Quân ngươi tàn đời rồi! Ranh con ngươi tiêu rồi!”

“Câm miệng đi đồ khốn!” Thiên Chính quát.

Mắt ma tiên lạnh lại, thế công càng dữ dội hơn!

Thiên Chính nấp sau khôi lỗi lại càng vất vả!

Khôi lỗi xuất hiện ngày càng nhiều vết nứt. Tần Đại Xuyên đang khống chế khôi lỗi, trán nổi gân xanh chảy đầy mồ hôi lạnh, tròng mắt đỏ lên.

“Ranh con! Hôm nay không nghiền ngươi thành tro ta không mang họ Trình!”

“Hừ, họ Trình có gì tài giỏi à? Ta lấy mạng ra cược, hôm nay không chặt đầu chó của ngươi xuống ta sẽ chết!”

Qua 1 hồi giằng co, cuối cùng hoàng kim khôi lỗi đã bị đánh nát, mặc dù vẫn có thể cử động phần tay nhưng không thể đứng dậy được.

Thiên Chính tả tơi đang chật vật trốn tránh sự cường công của ma tiên.

“Tiểu tạp chủng! Ngươi tiêu rồi!” Ma tiên cuồng tiếu, cặp mắt xuất hiện tơ máu hiển lộ hung quang.

Trong 3 người thì hắn ta hận Thiên Chính nhất, là kẻ đánh lén xong bỏ chạy nhiều nhất, là kẻ có cái miệng hỗn láo nhất.

Thậm chí bây giờ, trong tình cảnh bị đuổi đến chật vật như chó Thiên Chính vẫn không ngừng khiêu khích, cười cợt ma tiên.

Hắn thầm thề trong lòng nhất định phải tự tay xé xác Thiên Chính.

Thiên Chính bị ma tiên truy sát chạy 1 vòng sau đó trốn về sau khôi lỗi, hắn đã lộ rõ sự suy yếu nhưng trong mắt hắn hiện lên quyết ý.

Ma tiên đuổi đến gần liên tục triển khai công kích.

1 hồi giằng co nho nhỏ ở chung quanh hoàng kim khôi lỗi.

Đúng lúc này, 1 cỗ áp lực cực mạnh đè xuống trên thân ma tiên, áp lực lập tức đè ép ma tiên xuống, cả toà phủ đệ cũng theo đó mà rung chuyển.

Khôi lỗi vốn nằm im lúc nay đột nhiên cử động tay phải tóm gọn ma tiên đang bị áp chế.

Lập tức khôi lỗi đưa ma tiên đến trước ngực, tay trái cũng đè lên tay phải, dồn sức giữ chặt.

Bùm! 1 tiếng khôi lỗi tự nổ, ma tiên bị đánh bay ra ngoài, thân hình cũng không có tổn hại quá lớn do hắn đã khởi động hộ thể linh lực.

Nhưng trên hộ thể lực có hơn chục lỗ thủng, những lỗ thủng đó đều là cơ quan ám khí của khôi lỗi xuyên thủng, đâm thẳng vào cơ thể ma tiên.

Áp lực chỉ xuất hiện trong thoáng chốc khi tay phải của khôi lỗi bắt lấy ma tiên rồi kết thúc, nhưng độc tố trong ám khí đã khiến cho ma tiên tê liệt, động tác chậm chạp rất nhiều.

Chớp lấy thời cơ Thiên Chính lấy ra 2 thanh trường kiếm, 1 thanh xích kiếm mượn của Tần Đại Xuyên, 1 thanh hắc kiếm của hắn.

Hắn lao thẳng đến chỗ ma tiên đang suy yếu hét lên :”Băng Kiếm Hoả Nhận! Ma đầu chịu chết đi!”

Xích kiếm trong tay hắn bốc lên ngọn lửa đỏ, hắc kiếm tỏa ra hàn khí lạnh thấu xương, tiêu đi toàn bộ chút linh lực ít ỏi còn lại của Thiên Chính.

Hắn vung 2 thanh kiếm chém liên tục vào hộ thể linh quang của ma tiên!

Mặc dù gần như không thể động đậy nhưng ma tiên vẫn liều mạng điều động linh lực chống đỡ Thiên Chính.

“Khôi Quân đại nhân! Dịch chuyển ta đến chỗ Thiên Chính!” Tần Đại Xuyên gấp gáp nói.

Khôi Quân không nói gì, trực tiếp dịch chuyển Tần Đại Xuyên đi, 1 mảnh vỡ nữa rơi xuống khỏi thân thể tàn tạ, trực tiếp mục nát.

Tần Đại Xuyên xuất hiện cách Thiên Chính hơn 10 bước!

Ông lập tức quán chú toàn bộ linh lực còn lại của mình vào pháp khí phi đao!

Hộ thể linh quang của ma tiên xuất hiện vết nứt như mạng nhện, sau đó lan rộng ra rồi trực tiếp vỡ nát.

Thiên Chính không chần chờ, tay cầm song kiếm lập tức chém liên tục vào cổ của ma tiên.

Ma thủ rơi xuống! Hoa máu tung bay!

Có 1 đạo ánh sáng xen lẫn chút hắc khí từ trong cơ thể ma tiên bay ra!

“Tặc tử...muốn chạy!” 1 tiếng quát lớn của Khôi Quân.

Theo tiếng quát lớn của Khôi Quân, 4 phía không trung xuất hiện hư ảnh dây leo, dây leo xiết chặt hồn phách của ma tiên sau đó nghiền nát. Cả phủ đệ cũng theo đó mà rung chuyển.

1 đời ma tiên chính thức khép lại!

Bạn đang đọc Con Đường Vĩnh Hằng sáng tác bởi NXCvd
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NXCvd
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.