Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thành Mộ Long

Tiểu thuyết gốc · 2168 chữ

Tại 1 dịch trạm gần thành Mộ Long.

“Ngươi có biết vì sao nơi này lại có tên là thành Mộ Long không?” Giọng nói trầm thấp vang lên từ 1 lão giả râu tóc bạc phơ, tay cầm chén trà nóng hỏi 1 thương nhân trẻ trước mặt.

“Nghe nói là liên quan đến cố sự lúc xưa, 1 con ác long bị trảm tại đây!” Thương nhân trẻ đáp.

“Hơn cả thế! Câu chuyện này nổi tiếng như vậy mà cũng không biết? Quả nhiên chỉ là tiểu thương mới vào nghề, đi từ nơi rừng núi lên.”

“Haha, vậy xin lão gia gia chỉ giáo rồi!”

Lão giả uống hết chén trà, bắt đầu kể lại câu chuyện mà mọi đứa trẻ trong thành đều nghe qua...

Thành Mộ Long nằm ở phía cực bắc của Nam Bình Vực, đây cũng là lãnh thổ cuối cùng ở phía bắc Đại Việt.

Nói đến thành Mộ Long, thì không thể không nhắc đến 1 sự tích từ thời xa xưa gắn với nơi này.

Tương truyền, thuở trước, nơi đây là 1 dải đồng bằng ven biển màu mỡ, bách tính an cư lạc nghiệp, tiên gia tông môn hưng thịnh chiếm cứ. Nhưng cho đến 1 ngày, từ biển cả ngoài kia có 1 con ác long lên bờ làm loạn.

Con ác long hung uy ngút trời, mang theo sức mạnh hủy diệt. Chỉ trong thời gian ngắn, vài vạn dặm xung quanh hoá thành bình địa, sinh linh đồ thán.

Thậm chí nó đã giết chết 1 vị Lục Địa Thần Tiên.

Rất nhiều tiên gia, tông môn buộc phải rời khỏi quê hương. Nhưng lúc đó, sự điên cuồng của nó cuối cùng đã kinh động đến 2 vị Lục Địa Thần Tiên ẩn cư.

2 người này vốn là tri kỷ chí cốt, cùng nhau ẩn thế tu hành.

Vốn tưởng cuộc đời của họ sẽ khép lại nơi thâm sơn cùng cốc. Nhưng dưới sự làm loạn của ác long, họ đã xuất thế.

2 người cùng ác long đại chiến 7 ngày 7 đêm. Trước sự liên thủ của 2 Lục Địa Thần Tiên, con ác long dần bị trấn áp.

Biết không thể địch lại, con ác long muốn trốn về biển. Trong quá trình trốn về biển, dưới sự nỗ lực của hai vị cao nhân, long thủ đã bị chém xuống.

Thân xác khổng lồ dài vạn dặm của nó rơi xuống đất, máu thịt hoà vào mảnh thiên địa, biến nơi đây trở thành 1 mảnh long địa thịnh vượng.

Trước 1 linh địa trù phú như vậy, hai người liền nảy sinh ý định lập gia tộc, khai chi tán diệp.

Nghĩ là làm, 2 người liền cưới rất nhiều thê thiếp, sinh rất nhiều con. Và dựng lên thành Mộ Long trên mảnh đất mà con rồng nằm xuống.

Dưới sự liên thủ của 2 Lục Địa Thần Tiên, họ thành công giữ lấy mảnh linh địa này trước sự thèm thuồng của các thế lực xung quanh.

2 vị Lục Địa Thần Tiên đó chính là Mộ Thiếu Thời và Long Hành Thiên. Tiên tổ đời đầu của 2 nhà Mộ, Long.

Thành Mộ Long do 2 nhà Mộ gia và Long gia nắm giữ. Các đời thành chủ đều là chọn từ thiếu niên xuất chúng nhất của 2 nhà. Họ sẽ so tài trên nhiều phương diện rồi quyết định ai là thành chủ đời tiếp theo.

Thành Mộ Long kéo dài cả vạn dặm, chính là men theo thân xác của ác long mà dựng lên. Nên vị trí của nó từ hướng tây nam đi lên phía bắc, hướng ra hải ngoại.

Nhờ có mảnh long địa này tầm bổ, mà các đời thế hệ trẻ của 2 nhà rất xuất chúng. Nam nhân uy vũ như long, nữ nhân cao quý như phụng. Hầu như cứ cách một hai thế hệ lại có Lục Địa Thần Tiên xuất hiện.

Còn đầu của ác long cũng không bị bỏ không. Khi bị chém rơi, long thủ vẫn hướng ra biển. Được thành Mộ Long tận dụng cải biến thành 1 trạm du thuyền có tên là Long Thủ Quan.

Long Thủ Quan là điểm đến phổ biến của các vực khác khi giao thương đến Nam Bình Vực.

Từ đó, việc phát triển giao thương với các vực khác được phát triển. Đem lại 1 khoản lợi nhuận khổng lồ.

Sau này, thành Mộ Long quy thuận Đại Việt. Trở thành phần lãnh thổ cuối phía bắc của Đại Việt.

“Thành Mộ Long hùng vĩ quá!” Hồ Sĩ Nguyên từ xa nhìn thấy 1 toà thành trì hùng vĩ, nghe Thiên Chính nói sơ về tích của nó, không hỏi há hốc miệng.

“Quả thật là hùng vĩ hơn rất nhiều so với những nơi chúng ta đã đi qua.” Thiên Chính cười haha.

Dù thường xuyên đi chuyển bằng du thuyền, nhưng nỗi lo do trúng độc khiến hắn cũng chả có tâm trạng thưởng cảnh trên đường đi.

“Được rồi, nên từ biệt rồi. Nhớ kĩ những chuyện ta dặn ngươi chưa.” Thiên Chính vỗ vai Hồ Sĩ Nguyên.

“Ta nhớ rồi, huynh nói nhiều quá!” Hồ Sĩ Nguyên có chút không vui đáp.

“Tốt! Nhớ kĩ, làm gì thì làm, ngươi cần cân nhắc hậu quả. Việc giúp người cũng là kết thù với kẻ thù của họ. Đừng để sa vào quá sâu. Đó không phải nhiệm vụ của ngươi, đừng biến bản thân con rối của chính nghĩa, đừng để bản thân gặp nguy hiểm. Nhớ chưa?” Câu cuối, giọng hắn to lên.

“Nhớ rồi, Trần ca...” ánh mắt Hồ Sĩ Nguyên không giấu nổi nét buồn.

“Chúng ta cũng lớn rồi, chỉ là từ biệt thôi mà. Đừng sướt mướt như mấy đứa trẻ. Cũng lắm...thì sau này không gặp lại thôi.” Thiên Chính cười nhạt.

“Không gặp?” Hồ Sĩ Nguyên hoảng hốt, nhìn cơ thể xanh xao của Thiên Chính, định nói gì đó.

Thiên Chính ý vị sâu xa, cười nhìn Hồ Sĩ Nguyên: “yên tâm, chuyến này có khả năng rất lớn là ta sẽ trị được độc. Ngươi lo cho bản thân thật tốt, những võ kỹ ta đưa ngươi cũng phải chăm chỉ luyện tập cho tốt. Truyền tin kính ta đưa cho ngươi 1 cái rồi đó thôi, rảnh thì lại viết thử gửi vào đó.”

“Truyền tin kính của huynh thật không đáng, dùng nhiều sẽ tự hỏng. Đến lúc đó phải làm sao bây giờ?” Hồ Sĩ Nguyên gấp gáp nói.

“Thì gặp nhau rồi mua 1 cặp khác là được.” Thiên Chính cười lớn.

“Được rồi! Ngươi có đi theo thì cũng có làm được cái gì? Còn sợ ta bị cướp à? Hay nhặt xác của ta, ta còn lâu mới chết. Ngươi tự lo, tự cầu phúc cho mình lúc về trước đi.” Thiên Chính lại bắt đầu châm chọc.

Hồ Sĩ Nguyên hừ nhẹ, nhưng thần sắc đã bớt căng thẳng hơn: “ngươi thì lợi hại rồi! Đừng quên bây giờ ta sắp đột phá Thoát Tục rồi, sắp cao hơn ngươi 1 đại cảnh giới rồi.”

“Được rồi, được rồi! Hồ đại hiệp tài giỏi, thiên tư xuất chúng! Ngươi có gì thì dặn dò với Hồng Trà cùng Lam Thụ đi. 2 đứa ăn hại đó có nhiều chuyện nói với ngươi lắm.” Thiên Chính xoay người đi lên phía trước.

Ngồi trên bãi cỏ xanh, hắn lấy ra 1 hũ rượu từ từ uống.

Hồng Trà cùng Lam Thụ chạy đến nói chuyện với Hồ Sĩ Nguyên. Hồ Sĩ Nguyên căn dặn với chúng nó nhiều chuyện, chủ yếu là liên quan đến Thiên Chính. Nhưng sợ chậm trễ thời gian nên cũng không thể nói lâu.

“Được rồi, các ngươi cũng phải chăm chỉ luyện tập cho tốt đấy.” Hồ Sĩ Nguyên đẩy chúng nó đi.

“Xong rồi à? Vậy...tạm biệt!” Thấy bọn người đã nói xong, Thiên Chính ngồi dậy. Hắn không quay người, nói.

Hồ Sĩ Nguyên vẫn đứng nguyên tại chỗ, không di chuyển.

“Nhớ phải báo bình an với ta đó!” Hồ Sĩ Nguyên hô to.

“Mỗi người đều có 1 cuộc hành trình riêng. Hợp rồi lại tan, tan rồi lại hợp. Cũng không biết khi gặp lại, hắn sẽ như thế nào?” Thiên Chính hơi mỉm cười, khẽ lẩm bẩm.

Hồ Sĩ Nguyên lúc này cũng đã quay người bước đi, khoé miệng cũng nở nụ cười nhẹ.

“Mỗi người đều có 1 hành trình riêng? Vậy, hành trình của ta là gì vậy?” Hồng Trà đột nhiên hỏi, Làm Thụ cũng ném ánh mắt tò mò về Thiên Chính, chờ đợi câu trả lời.

“Hành trình của các ngươi? Chính là làm nô bộc cho ta đấy!” Hắn làm mặt quỷ nói.

“Đùa thôi! Sau này các ngươi cũng hành trình của mình. Nếu bất kì lúc nào muốn đi ngao du thì cứ tách ra khỏi ta, đi mà nhìn ngắm thế gian.”

“Bọn ta chỉ muốn ở cạnh người! Chăm sóc lão gia.” 2 đứa đồng thành đáp.

“Ta giờ cũng chỉ hơn 40 tuổi chút, lão cái gì chứ?”

Nhóm 3 người tiếp tục tiến về phía thành trì hùng vĩ đã hiện lên trước mắt.

Từ xa, có rất nhiều người, đội buôn...đều tiến về phía thành Mộ Long.

Do thành trì kéo dài vạn dặm, nên hiển nhiên nó có nhiều cổng vào.

Nhưng cổng nào cũng chật kín người, khiến Thiên Chính phải xếp hàng để nộp phí vào thành. Cả nửa ngày mới vào được thành.

Thành trì cũng phân chia làm ngoại thành và nội thành. Độ rộng lớn của toà thành cũng ngàn dặm có dư.

Tiến vào, khiến Thiên Chính không khỏi cảm thán về mức độ phồn hoa của nó.

Vào thành hắn cảm nhận được không khí nhộn nhịp bao trùm. Thực ra, khi ở ngoài thành cả ngàn dặm cũng có thấy được sự thịnh vượng của nó. Các thương đội, những kẻ tha hương hướng tới nơi này có thể thấy được lốm đốm.

Đình đài, lầu các mọc lên tầng tầng. Thể hiện sự thịnh vượng của nó.

Tiếng chào hàng của dân chúng, dòng người qua lại ngược xuôi hoà lại tạo thành 1 khung cảnh nhộn nhịp.

Hương thơm của các món ăn bên các sạp hàng, các cửa tiệm bán những món trang sức bắt mắt.

“Đúng là mảnh long địa tuyệt vời!”

“Đây đã phồn hoa, hưng vượng như vậy. Không biết bát đại thành trì nổi danh thiên hạ còn thế nào nữa?” Hắn lẩm bẩm nhìn nhắm các gian hàng đông đúc, nhộn nhịp xung quanh.

2 tên nhóc thì như sa vào chốn thiên đường, càn quét các hàng quán.

Sở dĩ lần này hắn đến thành Mộ Long chữa bệnh cũng là thuận đường cho việc hắn đưa 1 người về cố hương, cũng là bùa cứu mạng của hắn.

Đó chính là di hài của 1 vị cường giả Đăng Tiên cảnh năm đó hắn thu được ở hang động nhờ chỉ dẫn của gia gia.

Trong bức thư người đó để lại đã giới thiệu ngắn gọn.

Người đó tên Mộ Chung, chính là thành chủ đời trước của thành Mộ Long.

Thêm sự nghe ngóng, dò la của Thiên Chính thì vị thành chủ Mộ Chung này đã mất tích khoảng hơn 500 năm trước.

Hơn nữa, ông ta còn mang theo 1 trong 2 chí bảo của Mộ gia là bán tiên binh Trảm Long Kiếm.

Theo sự tích, cây kiếm này chính là bội kiếm mà năm đó Mộ Thiếu Thời sử dụng để chém rồng.

Mà trong thư Mộ Chung cũng đã nói lại đại khái. Người đến sau có hãy đem toàn bộ đồ vật cùng cây kiếm của ông ta về thành Mộ Long, Mộ gia tất có hậu báo.

Thiên Chính sau khi nghe tin thì càng xác định chắc chắn cây kiếm phủ bụi năm đó chính là Trảm Long Kiếm.

Hắn cũng không có tơ tưởng đến việc độc chiếm. Hiển nhiên, hắn đang phải nhờ vào cây kiếm này cứu mạng. Hơn nữa, ai mà biết cây kiếm đó có cái gì kì quái đâu.

Thành chủ đời này của thành Mộ Long tiếp tục là người của Mộ gia. Hơn nữa, chính là con gái của Mộ Chung.

Vị nữ thành chủ này tên Mộ Dao Chi. Thiên tư trác tuyệt, mới gần 500 tuổi đã đạt đến cảnh giới Lục Địa Thần Tiên. Thiên phú còn vượt qua tiên tổ đời đầu Mộ Thiếu Thời.

Đối với các tiên gia, 500 tuổi vẫn chỉ tính là trẻ con.

Thế là, thông qua đạo cụ mà Mộ Chung để lại. Thiên Chính đã thuận lợi gửi tin đến chỗ Mộ gia.

Việc cần làm của hắn bây giờ là ngồi chờ tin tức.

Bạn đang đọc Con Đường Vĩnh Hằng sáng tác bởi NXCvd
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NXCvd
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.