Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bắc thượng (6)

Tiểu thuyết gốc · 4082 chữ

29/1/2025 - dương

1/1/2025 - âm

:)

Mừng Tết Việt, năm Ất Tỵ 2025!

Chúc mừng năm mới! Chúc mọi người 1 năm vui vẻ, phát tài gặp nhiều may mắn, thành công trong mọi việc!

Thân ái!

——

“Chúng ta vào đây nghỉ đi!” Thiên Chính nói.

Vì trời đột nhiên đổ mưa rất to nên bọn người liền tìm nơi trú ẩn. Bọn người liền tiến vào 1 ngôi miếu bỏ hoang.

Trong hoàn cảnh rừng núi thì cũng coi là 1 chỗ nghỉ chân thượng hạng.

“Vẫn còn tiếc vì không được đi xem Đại Việt à?” Thiên Chính hỏi.

“Có chút tiếc! Dù sao cũng là đệ nhất hoàng triều của Nam Bình Vực mà huynh nói mà.” Hồ Sĩ Nguyên có chút tiếc nuối nói.

“Muốn quay lại xem không?”

“Thân thể huynh quan trọng hơn!”

“Cũng có tý lương tâm đấy! Canh đêm tiếp đi, ta đi ngủ đây.” Thiên Chính ngáp dài.

“Trần ca, ngươi đi chữu bệnh mà cứ như đi chu du vậy!”

“Du cái rắm! Lão tử mệt!” Vừa nói Thiên Chính vừa lấy ra 1 cái gối. Hắn đến chỗ bức tượng ở giữa miếu trực tiếp nằm xuống.

Bức tượng hoàng kim do lâu năm đã có rêu xanh bám lên, bức tượng đã mất cả 2 tay, còn bị thủng 1 lỗ to ở bụng trái.

Hồ Sĩ Nguyên thấy vậy cũng không nói gì nữa. Hắn đi lại chỗ bức tượng ngắm nghía.

“Bức tượng thần này trông cũng được đấy. Nếu không bị mục nát thì có lẽ rất uy phong” Hồ Sĩ Nguyên chậc chậc đánh giá.

“Đúng rồi! Trần ca, ngươi nói xem mấy vị thần được thờ phụng này có thật không?” Hồ Sĩ Nguyên đột nhiên hỏi.

“Có thật!”

“Ừm! Hả? Có thật sao?” Hồ Sĩ Nguyên hô lên.

“Đốp!” 1 tiếng giòn giã vang lên, Hồ Sĩ Nguyên bị Thiên Chính vả mạnh vào đầu.

“Ngươi có để ta ngủ không?”

“Ta thuận miệng nên mới hỏi mà? Ai ngờ có thật, trước giờ ta cũng chả tin thần có thật.”

Thiên Chính ngồi dậy nhìn Hồ Sĩ Nguyên như nhìn kẻ ngốc nói: “ngươi ngay cả quỷ cũng giết rồi mà không tin là có thần à?”

“Nếu thần có thật vậy thì sao lại để ma quỷ hoành hành như vậy chứ?” Hồ Sĩ Nguyên cố bào chữa.

“Hừ, nếu không có thần bảo vệ thì giờ đám ma quỷ đó của hoành hành nhân gian rồi, chứ không phải chui rúc chốn rừng núi. Thần Thành Hoàng chính là 1 ví dụ, sẽ bảo vệ dân chúng tại địa phương mình cai quản. Nếu có hiện tượng ma quỷ loạn động, thì chính là chúng nó mạnh hơn cả Thành Hoàng. Ngươi nghe nói thì cũng chỉ là đám ma ma quỷ lợi hại đúng không?” Thiên Chính vừa nói vừa vỗ vỗ đầu Hồ Sĩ Nguyên.

“Ta hiểu rồi, Trần ca đừng vỗ nữa.” Hồ Sĩ Nguyên ôm đầu, kêu khổ không thôi.

“Có thể trấn áp ma quỷ, vậy thần có lẽ rất lợi hại nhỉ?” Hồ Sĩ Nguyên lại hỏi.

Thiên Chính bức tượng thần nhàn nhạt nói: “thần quả thực lợi hại, nhưng thần đạo không thông.”

“Không thông? Vì sao?” Hồ Sĩ Nguyên thắc mắc hỏi.

“Không thông chính là không thông! Ta cũng không biết, chỉ biết tiền đồ rất hẹp, không lớn bằng tiên đạo.”

Thiên Chính đi quanh miếu 1 vòng, ra trước cửa miếu nhìn ra ngoài. Ngoài trời mưa to gió lớn, tiếng lá cây lay chuyển xào xạc tăng thêm phần đáng sợ cho màn đêm tĩnh mịch chốn rừng núi hoang vắng.

“Các loại thần linh phổ biến là sơn thần, thủy thần,...còn có những thần linh ở đền, miếu. Những thần linh này thường là những kẻ có công với đất nước. Sau khi chết được sắc phong thành thần, hưởng thụ hương hỏa tiếp tục che hộ quốc tỳ dân.”

“Ví dụ điển hình là thành hoàng ở miếu thành hoàng ở các địa phương như huyện, làng... Thần cũng có thể trấn áp khí vận, giúp khí vận không bị thất thoát.” Thiên Chính lúc này lại ngồi bên đống lửa chọc ngoáy.

2 đứa không tim không phổi là Lam Thụ và Hồng Trà thì sớm đã đi ngủ, còn ngáy khá to.

Thiên Chính lấy que củi ấm chọc chọc vào rốn trêu đùa khiến bọn nó lay động không thôi.

“Muốn nghe tiếp không?” Thấy mặt Hồ Sĩ Nguyên có chút say sưa Thiên Chính liền hỏi.

“Đương nhiên là muốn rồi! Ta rất thích nghe huynh kể chuyện. Lần trước kể về tiên đạo cùng mấy chuyện li kì khác quả thật rất đã.”

Thiên Chính cười haha, hắn hắng giọng chuẩn bị nói tiếp.

“Ngoài những thần linh chính thống được sắc phong thì còn có những thần linh...ừm, ta cũng không biết gọi thế nào nên tạm gọi là dã thần đi.”

“Những dã thần này nếu làm việc tốt, giúp đỡ dân chúng xung quanh thì sẽ được lập miếu thờ. Hoặc có dã thần vì tư lợi bản thân. Giúp đỡ đơn thuần chỉ là muốn được thờ phụng, đúc nặn kim thân.”

“Kim thân đối với những thần linh này là cực kỳ trọng yếu. Nó có vai trò giống như thân xác giúp họ có thể hành tẩu nhân gian vậy. Ngươi hiểu mà, dù có mạnh thì dường như họ cũng khá giống hồn phách, rất dễ bị khắc chế. Có được kim thân thì như có được cuộc sống thứ 2 vậy, chiến lực cũng mạnh lên rất nhiều, trăm lợi không có 1 hại. Tiến thêm bước nữa thì chính là thần thể, đây có lẽ chính là đặc tính tăng phúc của thần đạo giống với tiên đài trong tiên đạo của chúng ta. Ừm, là có lẽ, ta cũng không chắc.” Hắn ngáp dài 1 cái.

“Nhưng dã thần thì cũng như tán tu, rất cực. Ở nơi sơn dã thì không nói, nếu trong phạm vi vương triều nào đó mà xuất hiện 1 dã thần không phải triều đình sắc phong. Vậy thì gay go rồi, vì khi thành thần giống như liên kết với cả khí vận khu vực đó vậy.”

“Ví dụ như sơn thần chẳng hạn, cả toà sơn mạch đó là do họ làm chủ. Có thể hưởng thụ khí vận, như vậy sẽ cực kỳ bất lợi đối với vương triều. Bọn họ sắc phong thần linh chính là để trấn áp khí vận không bị tan biến, mà ngươi thì hay rồi. Lại trực tiếp sử dụng, phải biết chính thần được sắc phong cũng là để trấn áp không để khí vận thất thoát, không có quyền sử dụng.”

“Chính thần có được điểm lợi là hương hỏa cực thịnh, còn dã thần thì không có phúc lợi như vậy, nhưng lại có thể tuỳ tiện chiến đoạt khí vận, tất nhiên nếu ở trong phạm vi vương triều thì đó là kẻ ngu.”

“Tất nhiên, những dã thần này vẫn có thể trở thành chính thần nếu được sắc phong. Do vậy, bọn đều cực kỳ ngoan ngoãn, chiếu cố dân chúng.”

Thiên Chính nghĩ nghĩ 1 lúc rồi nói :”nghĩ thì ta lại thay quỷ và thần lại có chút giống nhau, chính xác thì là quỷ và những dã thần. Đều là linh hồn người chết cơ duyên xảo hợp.”

“Trông vậy chứ, có khi lúc chết ta cũng có khả năng thành thần!” Thiên Chính như ngộ ra chân lí.

“Trần ca, suy nghĩ của ngươi nguy hiểm quá đấy.” Hồ Sĩ Nguyên lo lắng nói.

“Ngươi thấy ta có ngốc giống ngươi không?”

Hồ Sĩ Nguyên á khẩu, hắn thầm nghĩ: “ngươi cũng hơi ngốc!”

“Nói đến cũng lạ, Nam Bình Vực chúng ta mạnh yếu lẫn lộn. Có những nơi mặc dù gần với những thế lực siêu cấp nhưng lại chỉ là vùng trũng. Ừm...có lẽ là do những cố sự xa xưa...”

Thiên Chính lại lấy ra 2 vò rượu ném cho Hồ Sĩ Nguyên.

“Uống ít thôi Trần ca, nay ngươi đã uống 3 vò rồi đấy.”

“Việc cái gì? Ta còn mạnh hơn ngươi nhiều lắm. Hơn nữa vừa nhấm nháp vừa nói chuyện như này mới có ý vị!” Thiên Chính cười đáp.

Những năm tháng ở gần Hồ Sĩ Nguyên đã dạy cho hắn biết uống rượu, hơn nữa còn khá nghiện.

Hồ Sĩ Nguyên thấy thế cũng không nói gì nữa, cùng Thiên Chính uống rượu.

Với cảnh giới của bọn hắn mà nói muốn say thì say, muốn tỉnh thì tỉnh!

Ngoài trời mưa gió bão bùng, bên ngọn lửa ấp ám, 2 người say sưa trò chuyện.

Đã đến nửa đêm, Thiên Chính đã ngủ. Hồ Sĩ Nguyên tiếp tục gác đêm, thêm củi cho lửa để giữ ấm.

Cứ vậy, đến sáng đám người lại lên đường!

——

Đã 3 ngày trôi qua kể từ khi Lịch Hồng Anh được Hoàng Tiểu Linh cứu.

Lúc này, y đã khỏe hơn nhiều. Bắt đầu có thể đi lại, hoạt động nhẹ nhàng.

“Cô ấy thật hoạt bát, khi cười lên cũng rất đẹp!” Lịch Hồng Anh nhìn thiếu nữ trước mắt đang giã thuốc, bất giác cười ngây ngốc.

“Ngươi cười gì vậy? Mặt ta có dính gì à?” Thiếu nữ mặc 1 váy trắng giản dị.

“Hả? Ta không...chỉ là muốn nhìn ngươi thôi.” Hồng Anh ấp úng nói.

“Ta rất xinh đẹp đúng không? Trong làng rất nhiều người có ý với ta đó, ngươi như vậy cũng xem như thành thật.” Hoàng Tiểu Linh cười khanh khách, rất vui nhộn.

Lịch Hồng Anh chỉ biết cười gượng.

Hoàng Tiểu Linh thấy thế lại càng có vẻ đắc ý, gương mặt hất hất lên mang theo sự kiêu ngạo.

Nhưng đắc ý chưa được bao lâu thì cái tay cầm chày giã thuốc của nàng đã bán đứng chính nàng.

Nàng đã vô tình giã vào tay!

“A! Ui! Đau quá!” Nàng ta nhảy dựng lên, đưa tay vào trong miệng ngậm, khoé mắt ướt ướt, miệng liên tục kêu rên.

Lịch Hồng Anh thấy vậy cũng không biết làm sao, nhất thời tay chân luống cuống 1 phen.

Hắn nắm lấy tay của Hoàng Tiểu Linh, liên tục thổi.

“Ngươi đúng là 1 tên ngốc!” Hoàng Tiểu Linh bất mãn nhìn Lịch Hồng Anh nói, tay của nàng ta đã được đáp thuốc lên.

Lịch Hồng Anh lại cười gượng, định nói gì đó.

“Cười! Cười! Cả ngày chỉ biết cười ngốc! Mặc kệ ngươi, thuốc đó! Ngươi tự giã đi.” Hoàng Tiểu Linh bực bội rời đi.

Chỉ để lại Lịch Hồng Anh cười khổ.

——

Bắc Hàn Vực, trên 1 đỉnh núi.

“Hộc...hộc...hộc...” 1 nam tử thân vận bạch y, dung mạo tuấn mỹ nhưng sắc mặt nhợt nhạt, đang không ngừng thở dốc.

Trước mắt y là vực sâu vạn trượng, bên dưới chỉ là màn sương mờ lạnh lẽo. Phía sau là 5 bóng người đang dần áp sát

Thân thể bọn họ thương thế không đồng nhất, đang nghiến răng nghiến lợi nhìn nam tử trước mắt.

“Cuối cùng cũng dồn được tên cẩu tặc ngươi vào đường cùng!” Tên râu quai nón cầm đầu cười gằn.

Thanh Phong liếc nhìn 5 người, ánh mắt dần trở nên sắc bén, lãnh lẽo như băng tuyết nơi Bắc Hàn.

Đối mặt với ánh nhìn này, tên đội trưởng lại sinh ra 1 nỗi sợ hãi. Tựa như vào lúc này vai trò của người đi săn và con mồi đã chuyển dời.

“Mau cút, đừng ép ta.” Thanh Phong thở ra 1 hơi trầm thấp, lạnh giọng cảnh cáo lần cuối cùng.

“Hừ, phô trương thanh thế. Ta xem con chó cùng đường như ngươi làm thế nào mà rứt giậu.” Tên đội trưởng đè xuống nỗi sợ trong lòng, cười lạnh đáp.

Hắn dùng ánh mắt ra hiệu thuộc hạ xông lên.

“Sợ cái gì? Hắn đã đến đường cùng rồi. Bắt được hắn công lao không thiếu cho ngươi, hay ngươi muốn...” thấy thuộc hạ do dự, tên cầm đầu trợn mắt quát.

Khiếp sợ, 4 tên thuộc hạ liền từ từ tiến lên.

Thanh Phong thấy vậy, gương mặt hoàn toàn trở nên lạnh lẽo. Y đặt tay lên ấn kí tuyết liên trên trán. Tuyết liên loé lên bạch quang, dần tan biến.

Theo sự tan biến của tuyết liên trên trán, khí tức trên người Thanh Phong dần tăng lên.

Phong tuyết xung quanh hô ứng theo từng nhịp thở của y.

“Chẳng lẽ là...thủ đoạn tiên gia.” Nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng tên cầm đầu. Con ngươi trong mắt hắn co rụt lại, lập tức bỏ chạy.

Đám thuộc hạ thấy vậy muốn bỏ chạy nhưng lại không thể chuyển động.

Gương mặt chúng đỏ bừng, gân xanh trên trán nổi lên. Cực lực muốn trốn giãy thoát ra khỏi loại trói buộc không tên.

Vốn tưởng sẽ là 1 phen bão giông ập đến nhưng không. Khí tức của Thanh Phong đột ngột tắt. 1 cỗ lực lượng vô hình không biết từ đâu, trực tiếp kéo Thanh Phong xuống vực.

Hắn rơi xuống vực trước sự ngơ ngác của đám người.

Đám người đứng yên hồi lâu, sau đó là cuồng hỉ.

“Chết hay lắm! Tên khốn này đã phản sát mấy người huynh đệ của chúng ta. Lần này rơi xuống vực sâu, hắn chắc chắn sẽ mất mạng.”

Đám người vừa dạo 1 vòng quỷ môn quan bắt đầu bình tĩnh lại, liên tục chửi mắng.

“Ngây ra đó làm gì? Còn không mau quay về!” Tên cầm đầu đứng từ xa quát.

“Vậy phía tiểu thư...”

“Cứ báo đúng sự thật. Dù sao tên do đã giết mấy huynh đệ của chúng ta, chết cũng rất tốt.”

“Lão đại anh minh.” Đám thuộc hạ vẫn a dua nịnh hót kẻ vừa lấy bọn chúng làm bia đỡ để chạy trước.

Phong tuyết gào thét, trong màn tuyết âm u. Vực sâu âm trầm tựa như miệng của 1 cự thú đang há ra, chờ đợi con mồi sảy chân rơi xuống.

Trong quá trình rơi, y thì thoảng va vào vách đá cùng 1 vài nhánh cây. Khiến cho bộ y phục trở nên rách nát.

Lúc này, trên thân y được cuốn lấy bởi 1 sợi tơ vàng rất mỏng. Tuy nhỏ bé là vậy nhưng dường như nó đang lôi y về 1 hướng nào đó. Dù nó cố gắng điều hướng nhưng vẫn khiến Thanh Phong va chạm liên tục.

Đây chính là thủ phạm đã kéo Thanh Phong xuống vực.

Trong lúc rơi tự do, Thanh Phong liên tục ho ra máu. Đây chính là phản phệ do khi nãy thôi động tiên thuật thất bại dẫn tới phản phệ.

Cuối cùng, Thanh Phong rơi xuống 1 hang động cạnh vách núi.

“Ách...nhức đầu quá.” Thanh Phong từ từ ngồi dậy.

“Ta chẳng phải đã rơi xuống vực sao? Sao lại có 1 hang động thế này?” Trước mắt y là 1 cửa vào hang động.

Cảm nhận được hơi lạnh từ sau lưng, y quay đầu, rồi lại ngẩng đầu lên, không khỏi bất đắc dĩ thở dài.

Y thực sự đã rơi xuống vực, nhưng vô tình rơi trúng hang động ở trong vách núi này.

“Điều dưỡng chút rồi tìm cách leo lên vậy.” Khẽ lẩm bẩm, Thanh Phong liền vào trong hang động.

1 hang động đơn sơ, không có gì đặc biệt. Nhưng lại cực kỳ ấm áp, trái ngược với bên ngoài.

Thanh Phong vừa chọn chỗ ngồi xuống thì:

“Thiếu niên, ngươi là người được chọn!” 1 tiếng hét lớn hướng thẳng tai của Thanh Phong.

Thanh Phong vừa ngồi xuống nhẹ thở ra 1 hơi thì bị dọa cho nhảy dựng lên.

Sầm mặt lại, y đấm liên tục vào mặt lão già vừa xuất hiện bên cạnh.

“Dừng! Dừng! Dừng! Đau chết lão phu rồi! Ngươi có biết kính lão đắc thọ không vậy!” Lão giả bị đánh cho sa sẩm mặt mày, liên tục kêu rên.

Thanh Phong thấy vậy liền hừ nhẹ, tay cũng ngừng lại.

“Ta đúng là khổ mà! Còn sống thì bị người bắt nạt. Chết rồi, tàn hồn lại bị nhãi ranh đè đầu.”

“Hừ, biết là tàn hồn thì giữ chút hơi sức mà thoi thóp đi.” Thanh Phong không thèm mở mắt, ngồi xếp bằng điều dưỡng.

“Thiếu niên, có muốn kế thừa y bát của ta không? Ta nói trước, rất lợi hại đó!” Lão giả chạy lại chỗ Thanh Phong, cười hề hề nói.

Thấy Thanh Phong không đáp, lão giả nói liên tục không ngừng, nước bọt văng tung toé lên gương mặt tuấn mỹ của y.

“Lão tặc này muốn ăn đòn à?”

“Hừ, xú tiểu tử. Cho ngươi mặt mũi để ngươi đắc ý đúng không? Ta cũng không ngại giáo huấn ngươi 1 trận.” Lão giả xắn tay áo lên, ý tứ chuẩn bị ra tay.

Thanh Phong thấy vậy liền cười lạnh, y đưa tay phải chạm vào tuyết liên trên trán. Lập tức hơi lạnh tỏa ra, phong tuyết gào thét.

“Dừng! Dừng! Dừng! Ta đùa thôi!” Tàn hồn lão giả cảm nhận được nguy hiểm, liên tục xua tay.

“Ài, biết vậy thì lúc đó đã không cứu ngươi rồi!” Lão giả than thở.

“Cứu?” Thanh Phong như nắm bắt được điều gì, gân xanh trên trán nổi lên. Chuẩn bị động thủ.

“Dừng lại! Đừng đánh nữa mà!” Lão giả đột nhiên ngồi phịch xuống đất, ôm mặt khóc.

Lão khóc càng lúc càng to, như 1 đứa trẻ.

Thanh Phong thấy vậy liền dừng động tác, hắn nghĩ mình có chút chuyện bé xé ra to. Dù gì người ta cũng muốn cứu mình, hắn không thể trút giận lên người ta được.

Nhưng nghĩ lại vẫn không khỏi khiến hắn phẫn nộ, lẽ ra hắn đã giết chết đám cẩu tặc đã truy sát hắn nhiều năm rồi.

“Biển rộng trời cao, sau này sẽ trả đủ. Ta nhịn! Ta nhịn! Lão tặc này tuy không đứng đắn nhưng cũng không ý xấu. Bình tĩnh!”

Thấy lão giả co ro 1 góc thi thoảng nấc lên, Thanh Phong liền đến vỗ vai an ủi.

“Được rồi, đừng khóc nữa.”

Lay 1 hồi thấy lão giả không phản ứng, y liền ghé sát mặt lại xem.

Cảnh tượng khiến cho khoé miệng hắn không khỏi giật giật.

“Con mẹ nó, lão tặc này đang ngủ. Ngáy kiểu gì mà ra được tiếng khóc nấc thì cũng tài thật. Không được, không được, ta phải nhịn, không được đánh người.” Thanh Phong cố nhịn ý muốn đánh người của mình. Hắn mặc kệ lão giả, quay về chỗ ngồi điều tức.

“Ngươi thực sự không muốn kế thừa y bát của ta sao?” Đã 1 khoảng thời gian trôi qua, lão giả lại cất tiếng.

Thanh Phong vẫn ngồi im như tượng, không thèm đáp lại.

“Phải biết chân truyền của ta rất lợi hại! Là truyền thừa phù đạo, dù là Lục Địa Thần Tiên cũng thèm nhỏ dãi... lúc còn sống ta cũng đã đặt 1 chân vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên đấy.” Lão giả lại 1 phen ba hoa, nói không ngừng nghỉ bên tai Thanh Phong.

“Cút! Ta đường đường là Phong Tuyết Kiếm Tiên. Nghe rõ chưa? Kiếm tiên đó, ta không thèm cái truyền thừa phù đạo rách nát của ngươi.” Nhịn không nổi Thanh Phong to giọng quát.

“Xí, kiếm tiên cái gì chứ? Thực lực còn mới chỉ Trường Sinh sơ kỳ mà cũng to mồm.” Lão giả bày ra 1 vẻ mặt coi thường, ngữ điệu mỉa mai Thanh Phong.

Nhưng khi nhìn vào bội kiếm bên hông của Thanh Phong thì ánh mắt loé lên tia kinh ngạc.

Dường như thẹn quá hoá giận, gương mặt Thanh Phong đỏ bừng. Bắt đầu chửi nhau với lão giả.

“Hơ, không giả bộ “cao lãnh” nữa sao?” Lão ta lại tiếp tục châm chọc.

Hai người ngươi đến ta đi 1 hồi, cuối cùng Thanh Phong thở phì phò dứt khoát quay mặt đi. Hiển nhiên là đã chịu thiệt thòi không nhỏ.

Hắn không ngờ chửi nhau cũng mất sức như vậy.

1 tháng sau...

“Thực sự không cần sao?”

Thanh Phong dứt khoát mắt điếc tai ngơ!

Khoảng thời gian 1 tháng này hắn đã khôi phục kha khá, ngẫu nhiên vẫn cứ chửi nhau với lão giả.

Lão giả cũng thường xuyên kể chuyện xưa cho Thanh Phong nghe. Giống như thực sự đã đem hắn coi thành người kế thừa.

“Ài!” 1 tiếng thở dài nặng nề của lão giả.

Tàn hồn của ông ta nhẹ đi vào 1 hướng trong động, miệng lẩm bẩm.

Thanh Phong thấy vậy, tự nhiên lại sinh ra tò mò. Hắn nhìn về hướng ông lão đến, dỏng tai lên, cố nghe thử lão giả nói gì.

“Sư phụ, cuối cùng vẫn chỉ có ta là nhớ đến người...”Tàn hồn lão giả đến dừng trước 1 vách đá.

Trên tảng đá đặt 1 bài vị! Lão lấy ra 3 cây hương, lão quỳ xuống bắt đầu thắp hương.

Xong xuôi lão vẫn không đứng dậy. Ngẩn ra tại chỗ như đang nghĩ về cái gì đó. Đủ mọi cung bậc cảm xúc hiện lên trên gương mặt lão.

“Sư phụ, ta hận...” lão giả lại bắt đầu khóc, tràn ngập bi thương.

“Sư phụ, nhớ ngày đó...” Lão bắt đầu nói chuyện 1 mình, nhưng lại giống đang nói chuyện với ai đó. Thanh Phong yên lặng nghe hết.

Hôm sau, lão giả lại bắt đầu kể chuyện cho Thanh Phong. Lần này, không phải nhưng câu chuyện vớ vẩn nữa. Mà là về cuộc đời của lão.

“Ta sắp tan biến rồi...” tàn hồn lão giả khẽ run lên.

“Vậy à?” Thanh Phong vẫn không có biểu cảm gì, nhàn nhạt đáp.

“Ngươi chỉ nói được vậy thôi sao?”

“Thế ta còn có thể làm gì? Cứu lão tặc ngươi à?”

“Ta xấu đến vậy à?” Lão giả hơi cúi đầu.

“Không, quen mồm thôi!” Thanh Phong nhìn lão rồi đáp.

“Ta biết ngươi rất lợi hại, tuyết liên trên trán đó đang phong ấn sức mạnh của ngươi đúng không? Lúc đó...ta cũng biết, ta không ra tay thì ngươi đã giết sạch đám người đó. Nhưng thời gian của ta không còn nhiều, mà ngươi...thiên tư lại rất tốt.” Khi nhắc đến thiên tư, lão giả lại nghiến răng.

“Không, ngươi không giống tên phản đồ đó. Chỉ là, đừng quá kiêu ngạo! Núi cao còn có núi cao hơn, đừng để sự tự phụ dẫn đến sai lầm.”

Thanh Phong vẫn yên lặng.

Lão giả cười không đáp.

Thân hình ngày càng mờ nhạt, tựa như 1 thoáng sau liền tan biến.

“Thực sự...không cần sao?”

“Có đáng không?” Thanh Phong đột nhiên hỏi.

“Gì mà không đáng chứ, 1 ngày làm thầy cả đời làm cha. Ta không thể hoàn thành tâm nguyện của sư phụ. Cũng không thể để truyền thừa của ông ấy thất truyền được...cả truyền thừa của ta nữa.” Lão cười buồn.

“Ta sẽ không kế thừa y bát của ngươi, ngươi cũng hiểu mà. Đạo của chúng ta khác nhau. Nhưng ta có thể giữ hộ ngươi, sau này gặp người phù hợp sẽ trao lại.” Thanh Phong nghiêm túc nói.

“Tốt quá rồi!” Lần đầu tiên, Thanh Phong thấy lão giả cười như vậy. 1 nụ cười tươi rói, mang theo sự nhẹ nhàng thanh thản.

Lão lấy ra 1 phù lục bình thường, chỉ là nó giống như được làm từ ngọc thạch. Sờ vào đem lại cảm giác mát mẻ, dễ chịu.

Thanh Phong tiếp lấy, trực tiếp cất vào túi trữ vật.

Trước khi tan biến, lão quay đầu nhìn bài vị ở phía sau.

“Sư phụ...tạm biệt...không, là vĩnh biệt.” cứ vậy, tàn hồn của lão giả tan biến.

Thanh Phong đột nhiên cười nhạt: “tự phụ sao? Phản phệ này phần lớn là do công pháp chó má đó gây ra. Lần này không mất vài năm thì khó rồi đây.”

Ánh mắt Thanh Phong ánh lên sự lãnh lẽo.

Bạn đang đọc Con Đường Vĩnh Hằng sáng tác bởi NXCvd
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NXCvd
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.