Đến Vạn Tượng Sâm Lâm (2)
"Đại hiệp ngươi uy phong ngất trời, hào khí vô song tha cho 2 người bọn ta đi." Hắn vẻ mặt đáng thương nói.
"Ta nguyện ý dâng lên toàn bộ gia tài của mình tích góp được trong những năm qua, người tha cho bọn ta đi." Hắn vẻ mặt lã chã chực khóc.
"Dừng dừng!" Thiên Chính khoát khoát tay nói.
Sau đó hắn hứng thú cười hỏi:"toàn bộ gia tài của các ngươi thì có thứ gì tốt chứ?"
Nam đồng nghe vậy thì cười hì hì, chạy sang sau lưng Thiên Chính bóp vai nịnh nọt nói:"tuyệt đối không khiến ngài thất vọng! Thiên địa kỳ trân, tiên kiếm... đều có cả.”
Thiên Chính ừm 1 cái nói:"vậy mai ngươi hãy dẫn ta đến hang ổ của các ngươi."
Nam đồng liên tục vâng dạ, bỗng nhiên nó nói:"nhưng đại hiệp khi nãy ta thấy ngươi nướng thịt rất thơm, có thể cho bọn ta ăn thịt được không."
Thiên Chính nghiêm mặt nhưng trong mắt lại loé lên ý cười nói:"sao? Muốn lừa ăn lừa uống à?"
"Không dám không dám!" Nam đông liên tục xua tay.
Nó lại nói:"nhưng ngài không cho bọn ta ăn, nhỡ đâu bọn ta đói chết thì ngài biết đi đâu lấy kho báu bây giờ. Lại nói cho ta 10 cái gan ta cũng đâu dám lừa ngài."
Nữ đồng nãy giờ không nói gì nhưng cái bụng cũng "ọc ọc" kêu. Trên miệng nó vẫn còn đất cát dính vào khi nãy Thiên Chính nhét vào. Lúc này nó xấu hổ quay mặt đi.
Hắn không nói gì, lấy từ trong túi trữ vật ra 1 cái nồi, đổ nước, sau đó lấy ra 1 phần thịt vai của con heo rừng hắn bắt được lúc sáng, tra gia vị, bắt đầu nấu.
Nam đồng thấy vậy liền chạy lại hít lấy hít để mùi thơm từ thịt. Nữ đồng ngửi ngửi, khoé miệng cũng bắt đầu chảy nước miếng.
Nó liên tục lau lau nhìn chăm chú ngồi canh thịt của Thiên Chính.
Sau 1 bữa no nê, bụng 2 đứa chúng nó đều phình to ra. Nam đồng xoa xoa bụng vẻ mặt thoả mãn. Nữ đồng há miệng ngáp ngáp liên tục.
Thiên Chính cũng không nói gì. Ngồi 1 lát hắn đi vào trong lều ngủ, hiện giờ đã nửa đêm.
"Ngủ đi! Ngày mai còn lên đường dẫn ta đến hang ổ của các ngươi. Đừng có ý nghĩ trốn chạy nếu không, hừ hừ." Trong lời nói của hắn rõ ràng có ý tứ đe doạ.
Nam đồng thấy vậy nuốt nước miếng 1 cái rồi liên tục nói không dám. Nó lại nhìn nữ đồng rồi gọi nó đi ngủ, trong mắt có 1 tia buồn bã, sắc mặt hơi mất mát.
Mất mát là vì sắp mất bảo bối. Buồn là vì nữ đồng đã bán đứng nó!
Khi nó thành thành thật thật đến cạnh lều ngủ, song Thiên Chính lại gọi 2 đứa nó vào trong. 2 tên nhóc sau đó lục tục đi vào.
Sáng hôm sau, khi ánh bình minh chiếu rọi khu rừng. Thiên Chính thức giấc, hắn điều tức 1 lúc rồi gọi 2 tên nhóc trong lều dậy lên đường.
Trên đường đi hắn cũng không nói gì nhiều. Chỉ xách theo 2 đứa nhóc chạy rất nhanh, dưới sự chỉ dẫn của nam đồng hắn bắt đầu đi tìm kho báu của 2 đứa nó.
Đến trưa hắn đã đến 1 hang động. Cũng không lớn lắm, hang động nằm cạnh vách núi. Khi vào trong hắn xém chút trợn trắng mắt.
Bảo bối, kho báu mà bọn nó nói trong mắt hắn căn bản là 1 đống sắt vụn. 1 đống sắt vụn như rìu, đá, còn có 1 thanh kiếm gỉ sắt mà nó nói là tuyệt thế bảo kiếm. Thậm chí còn có cả áo yếm của nữ nhân, kích cỡ khá lớn. Thiên địa kỳ trân thì lá mấy cây cỏ sắc như lưỡi dao.
Nó còn cầm cây cỏ biểu diễn 1 màn “trong lòng có kiếm vạn vật đều là kiếm, cây cỏ cắt sao trời” cho Thiên Chính xem.
Nhìn nó biểu diễn 1 cách hào hứng, rất nhập tâm như thể nó thực sự là 1 đại kiếm tiên vậy!
Thiên Chính cau mày cốc cho nó phát nói:"sao ta lúc đầu không nghĩ ra, loại như ngươi thì có thể có bảo bối tốt gì?"
"Hả đại hiệp đây là cả gia tài của 2 bọn ta vẫn không lọt vào mắt ngươi ư?"
"Lọt cái rắm!" Hắn to giọng quát.
"Thôi thôi! 2 ngươi mau cút đi, nhìn là thấy phiền lòng, coi như ta xúi quẩy!”
Nghe Thiên Chính nói nam đồng lập tức ôm lấy chân hắn khóc bù lu bù loa lên nói:"ngài không được bỏ bọn ta! Ngài đi rồi bọn ta phải làm sao?"
"Biến biến! Dây hết nước mắt, nước mũi ra chân ta rồi. Lại nói ngươi khóc giống như là ta sắp toi rồi vậy!" Hắn có chút bực mình quát.
"Thực ra ban đầu bọn ta đến từ Vạn Tượng Sâm Lâm. Bọn ta ở trong đó lăn lộn khá tốt, có không ít bảo bối nhưng 1 ngày có 1 con yêu thú đến. Nó tu hú chiếm tổ! May ma ta và Hồng Hồng trốn nhanh nếu không đã ở trong miệng nó rồi." Nam đồng đột nhiên nói.
"Bảo bối trong mắt ngươi thì tính là thứ gì?" Hắn không kiên nhẫn nói.
Nữ đồng tên Hồng Hồng vẫn có chút sợ núp sau 1 tảng đá thò mặt ra, rụt rè nhìn Thiên Chính.
Nam đồng vẫn nói:"ta nói thật mà, trong đó ta có 1 gốc bảo dược tuổi đời rất lâu đời. Có lẽ là vài trăm năm rồi, chính vì thế loại yêu thú bá chủ như nó mới không ngại hạ mình đến gần ngoài cùng Sâm Lâm để cướp tổ của bọn ta."
Thiên Chính nghe xong trong đầu loé lên 1 ý nghĩ, hắn nói:"được ta tin ngươi 1 lần nữa, dẫn ta đến đó. Đừng tưởng ta không biết ngươi muốn đi theo là muốn ăn thịt. Bây giờ ngươi hối hận cũng không kịp nữa, phải dẫn ta đến đó!”
Nam đồng nghe xong sau đó trong mắt có sự lo sợ nhưng sau đó nó gật mạnh đầu nói:"ta muốn ta và Hồng Hồng bữa nào cũng được ăn thịt và sau khi xong chuyện ngài cũng phải cho bọn ta theo."
Thiên Chính nghe xong gật đầu cười:"chỉ cần là thứ ta cần, không thiếu phần của các ngươi!"
Đăng bởi | NXCvd |
Thời gian | |
Lượt đọc | 4 |