Vườn trường tươi mát [Công chúa PK cô bé lọ lem] (2)
“Tất nhiên tôi không quản được việc này rồi, có điều tôi nghĩ bộ quần áo cô mặc chắc được nhặt từ quầy hàng ven đường mà thôi! Thật không nghĩ trường Phong Vân lại cho một người như cô vào học. Cô không phải người đứng đầu cả nước trong kỳ thi đại học trong truyền thuyết đó chứ!”
“Tôi không có vĩ đại như truyền thuyết cô nói, tôi nghĩ trừ tôi ra, tất cả những kẻ rác rưởi trong xã hội như các cô đều phải dựa vào tiền mới vào được đúng không?”
“Ha ha, chúng ta là rác rưởi của xã hội, lần đầu tiên tôi nghe thấy có người nói chúng ta như vậy đấy, Trần Triết, cậu thấy sao?”
Một giọng nói đột nhiên vang lên khiến khu vực xung quanh la hét điên cuồng!
“Wow, tứ đại vương tử lại cùng nhau xuất hiện kìa!”
“Ừ, không ngờ chúng ta đến đúng lúc gặp được tứ đại vương tử trong truyền thuyết.”
“Này! Sao công chúa không có ở đây, tôi không nhìn thấy cô ấy.”
“Đúng vậy! Vẻ ngoài không thể đánh giá được nữa rồi. Cả kỳ nghỉ hè vương tử biến mất không thấy, giờ vẫn đẹp trai như vậy, không biết công chúa xuất hiện với bộ dạng như thế nào nhỉ?”
“Ừ, tứ đại vương tử đều đã đến sao công chúa còn chưa đến nhỉ. Xem ra công chúa cũng sẽ sớm xuất hiện thôi.”
“Tứ đại vương tử.” Ngải Tiểu Nhạc nghe thấy những người xung quanh không ngừng nói về bốn chữ này, trong lòng không biết vì sao lại hơi chấn động. Quay người nhìn tứ đại hoàng tử trong truyền thuyết, không ngờ trông họ đẹp hơn trong ảnh nhiều. Trần Triết mặc bộ đồ màu trắng trông cao ngạo không với tới được, Lăng Ngạo mặc đồ đen trông bá đạo, Cung Vũ mặc quần áo hưu nhàn thoải mái trông lạc quan rạng ngời, Thượng Quan Lãnh mặc bộ đồ màu cà phê, trên mặt có chút u sầu khiến người ta có chút đau lòng.
“Tiểu thư, bốn vị thiếu gia đã xuất hiện, cô muốn xuống chào hỏi bọn họ không hay vẫn đợi cửa trường mở.”
“Quản gia, ông nhiều lời rồi.” Trần Tâm nghịch ngón tay nhìn Ngải Tiểu Nhạc, sau đó nhìn bộ dạng của bốn vị nam chính trong truyền thuyết lên sân khấu, trong lòng hiện lên một tia giễu cợt.
[Đinh đong, người chơi xin hãy chú ý suy nghĩ của mình, hiện tại người chơi chính là nữ phụ độc ác Trần Tâm.]
Âm thanh lạnh lùng của hệ thống từ trong đầu truyền tới, trong lòng Trần Tâm chấn động. Vừa rồi mình bị làm sao vậy? Thế mà vì bọn họ là nhân vật trong tiểu thuyết nên có cảm giác ưu việt hơn. Lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ mình như vậy không tốt, đến lúc đó cũng không thể hoàn thành được nhiệm vụ.
“Không cần chào hỏi, mấy người Lăng Ngạo đã xuất hiện thì sẽ có người mở cửa thôi.” Vừa nói xong, bốn năm nhân viên bảo vệ từ cửa đi ra, theo sau là hiệu trưởng.
“Ông xem, cửa mở rồi. Quản gia, bây giờ tôi xuống xe, tan trường đến đón tôi.” Trần Tâm không đợi quản gia mở cửa mà tự mình mở cửa đi ra ngoài.
“Ôi trời, công chúa đã xuất hiện.”
“Ừ, sao hôm nay tôi lại cảm thấy công chúa có cảm giác thần bí nhỉ.”
“Ừ, ừ, thì ra cô cũng có cảm giác này sao?”
[Đinh đong, độ thiện cảm của nữ chính Ngải Tiểu Nhạc -5.]
[Đinh đong, chính thức mở ra độ thiện cảm. Người chơi Trần Tâm có thể kiểm tra độ thiện cảm của người khác đối với bạn bất cứ lúc nào.]
[Đinh đong, hào quang của nữ chính Ngải Tiểu Nhạc -10.]
[Đinh đong, độ thiện cảm của nam chính Lăng Ngạo -5 ‘lại đang làm trò gì nữa’.]
Trần Tâm đọc kỹ cốt truyện từ đầu đến cuối, cô đương nhiên biết nữ chính Ngải Tiểu Nhạc là người như thế nào - tự ti.
Vừa rồi khi nghe thấy có người bàn luận về việc Ngải Tiểu Nhạc đứng thứ nhất trong kỳ thi tuyển sinh đại học quốc gia, trong mắt cô ta hiện lên một tia hưng phấn và kích động. Chờ khi nhân viên bảo vệ ra mở cửa, sau đó Trần Tâm lại đi xuống. Nghe những lời nhận xét của những người xung quanh, trên mặt cô ta hiện lên một tia ghen ghét.
Trần Tâm không bỏ lỡ bất kỳ ánh mắt nào của cô ta.
“Hôm nay là ngày khai giảng của trưởng Phong Vân chúng ta. Đã để các em đợi lâu làm lãng phí thời gian của mọi người rồi. Các em có thể vào lớp ngay bây giờ, lát nữa quân phục sẽ được phát để tiến hành một tháng huấn luyện quân sự.” Hiệu trưởng nói xong đã đi vào.
Mọi người nghe hiệu trưởng nói xong, tất cả đều nhìn Trần Tâm cùng tứ đại vương tử, định chờ bọn họ đi vào trước.
Trần Tâm sau đó đi về phía trước vài bước, định đi thẳng vào trường học không muốn chịu đựng cái nắng nóng của mặt trời.
Lăng Ngạo thấy Trần Tâm đi về phía mình, nhưng hắn ta không nghĩ hắn đang đứng ở cổng trường, nếu không đi về phía hắn thì sẽ đi nơi nào được.
Hắn nhìn Trần Tâm sắp đến phía đối diện mình, sao bây giờ cô ta lại đi chậm như vậy. Không phải cô ta đang suy nghĩ lát nữa sẽ khóc lóc như thế nào đấy chứ! Hắn đã tránh mặt cô suốt kỳ nghỉ hè. Nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đến cảnh tượng lát nữa sẽ xảy ra làm hắn khẽ nhíu mày một cái, trong lúc nhất thời cảm thấy phiền chán.
Trần Tâm nhìn thấy tình huống này, trong lòng hơi động. Chuyện gì đây! Tỏ thái độ khó chịu cho cô xem à, chẳng lẽ đây là sự khác nhau giữa nữ phụ độc ác và hào quang của nữ chính sao? Vừa rồi khi hắn chế giễu Ngải Tiểu Nhạc, trong mắt lộ ra ý ‘tôi xem trọng cô rồi’. Trần Tâm đi thẳng vào cổng trường, đi ngang qua Lăng Ngạo và ba nam chính khác đang đứng đó. Cũng không bỏ lỡ sự ngạc nhiên trong mắt Lăng Ngạo.
“Trần Tâm, hôm nay có phải cô uống lộn thuốc rồi đúng không! Lúc bọn tôi đến nhà đón cô thì cô đã đi rồi. Cũng không nói trước để tôi uống công một chuyến. Thế mà bây giờ cũng không chào hỏi bọn tôi, cô đang giở trò gì đấy.”
“Lăng Ngạo, tôi giở trờ gì cũng không liên quan đến anh. Tôi chỉ không tiếp tục đi theo anh giống như trước nữa, ngu ngốc nhìn anh, giống như một con chó có thể có có thể không đợi chủ nhân nhớ đến mình. Hiện tại tôi không dây dưa với anh nữa, anh hẳn phải vui vẻ chứ không phải trưng ra vẻ mặt oán trách như vậy đi.”
[Đinh đong, ngược nam chính Lăng Ngạo +10.]
Trần Tâm nói xong, xung quanh yên tĩnh lại.
Công chúa vậy mà cãi nhau với Lăng Ngạo vương tử, thật là một trò đùa.
Hãy giải thích đi!!!
“Tôi không có oán trách, tôi khi nào tệ như cô nói như vậy.”
Trần Tâm quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào mắt Lăng Ngạo nói:
“Không có sao? Có hay không không phải trong lòng anh rõ nhất à? Trong suốt kỳ nghỉ hè anh tránh mặt tôi bao nhiêu lần rồi? Anh ra ngoài chơi có khi nào nghĩ đến việc gọi tôi đi cùng không?”
Nói xong, Trần Tâm bước lên không hề dừng lại.
“Tâm Nhi, mặc dù Lăng Ngạo xấu xa như em nói nhưng em cũng phải chào hỏi tôi, Lãnh và Triết chứ!”
Trần Tâm nghe vậy liền dừng lại. Đột nhiên trong lòng dâng lên một cảm giác đau xót, từng đoạn ngắn hiện lên trong đầu.
“Vũ ca, Lãnh ca, các anh thật sự sẽ đưa tôi vào bệnh viện tâm thần sao?”
“Tâm Nhi, tôi và Cung Vũ đã cảnh cáo cô nhiều lần rồi, cô không nên trêu chọc Tiểu Nhạc. Cô biết rõ bọn tôi thích Tiểu Nhạc, có cần phải ức hiếp cô ấy như vậy không?”
“Vì sao các anh không tin tôi, tôi thật sự không làm chuyện đó.”
“Chúng tôi chỉ tin những gì tận mắt mình nhìn thấy.”
“Tâm Nhi, từ khi nào cô trở nên ác độc như vậy, ác độc khiến tôi cảm thấy đáng sợ.”
……………
Đăng bởi | Tieubienthai |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật |