Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vườn trường tươi mát [Công chúa PK cô bé lọ lem] (3)

Phiên bản Dịch · 1472 chữ

“Hệ thống, chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao những hình ảnh này đột nhiên hiện trong đầu ta?”

[Đây oán hận của nguyên bản nữ phụ Trần Tâm ở kiếp trước, ở một số hoàn cảnh sẽ được kích phát.]

“Oán hận?”

Bây giờ Trần Tâm cuối cùng đã hiểu tại sao hệ thống lại để mình ngược Cung Vũ và Thượng Quan Lãnh, thì ra chính bọn họ đưa ‘Trần Tâm’ vào bệnh viện tâm thần.

Những người anh cùng nhau lớn lên từ nhỏ, vì một cô gái mà không tin cô, cho rằng cô bắt nạt người khác, vì một cô gái mà ép cô uống thuốc ngủ rồi đích thân đưa cô vào bệnh viện tâm thần. Có thể không hận được sao? Tình cảm thanh mai trúc mã từ nhỏ đến lớn đấu không lại một chút oan ức của người khác.

“Hệ thống, ta có thể hỏi một vấn đề không, vì sao không cần ngược nam chính Trần Triết?”

[Đinh đong, người chơi Trần Tâm xin hãy tự mình khám phá.]

“Hừ, hệ thống này, chúng ta có thể hợp tác vui vẻ với nhau được hay không.”

Sau khi hỏi thăm hệ thống, cô trực tiếp phớt lờ câu hỏi của Cung Vũ, đi về phía lớp học của mình.

“Con nhóc này, từ khi nào tính khí kiêu ngạo như vậy. Ngươi nói đúng không! Lãnh, Triết, còn có Ngạo.”

“Vũ, nói ít thôi.”

“Đi thôi đi thôi, chúng ta cũng vào đi thôi. Đứng ở cổng trường làm gì chứ, cho người khác xem kịch à!” Lăng Ngạo trực tiếp tỏ vẻ ‘ta khó chịu đừng chọc ta’ rồi cũng đi lên theo.

“(@o@) Wow, công chúa đột nhiên khí phách vô cùng phải làm sao đây! Vừa rồi có ai chụp được ảnh không?”

“Chụp được, chụp được. Bây giờ ta đăng lên diễn đàn trường nhỉ? Này, mọi người có ai biết chuyện gì đang xảy ra không, công chúa và tứ đại vương tử vì sao cãi nhau vậy.”

“Công chúa?” Trực giác Ngải Tiểu Nhạc nói cho bản thân biết không nên trêu chọc vào cô gái này. Trực giác của cô đã nhiều lần mách bảo cô rất chính xác, cũng không biết tại sao cô lại cảm thấy ghen tị như vậy. Nhìn bóng dáng họ đang rời đi cùng những lời bàn luận xung quanh, cô ước gì bọn họ đang thảo luận về cô.

Trần Tâm đi vào lớp, tìm một chỗ tốt ở góc lớp, trực tiếp tiến đến ngồi xuống.

[Đinh đong, nhiệm vụ hàng tháng ngẫu nhiên mở ra, có nhận không?]

Có nhiệm vụ để làm à? Trần Tâm mở ra danh sách nhiệm vụ, kiểm tra.

Nhiệm vụ thứ nhất: Giữ cho Trần gia không bị phá sản. [Chưa hoàn thành.]

Nhiệm vụ thứ hai: Khiến nữ chính Ngải Tiểu Nhạc hoàn toàn mất đi hào quang của nữ chính. [Độ hoàn thành -10.]

Nhiệm vụ thứ ba: Ngược nam chính Lăng Ngạo [Độ hoàn thành -10.], ngược nam chính Thượng Quan Lãnh [Độ hoàn thành 0.], ngược nam chính Cung Vũ [Độ hoàn thành 0.].

Nhiệm vụ thứ tư: Tổ chức đám cưới với một trong bốn nam chính. [Chưa hoàn thành.]

Nhiệm vụ chi nhánh: Tìm ra nguyên nhân thật sự khiến nhà họ Trần phá sản (tùy chọn, có thể không làm). [Chưa tiếp thu.]

Nhiệm vụ hàng tháng:

Nhường vị trí lớp trưởng cho Ngải Tiểu Nhạc.

Vả mặt nam chính Cung Vũ.

Vả mặt nam chính Thượng Quan Lãnh.

Có tiếp nhận toàn bộ không, sẽ không có hình phạt.

Ai mà từ chối có nhiều điểm tích phân chứ? Trần Tâm trực tiếp nhận toàn bộ nhiệm vụ hàng tháng.

“Hệ thống, nhiệm vụ hàng tháng là gì?”

[Người chơi nhân loại ngu ngốc, cái này mà ngươi cũng không biết. Có vẻ như cần hệ thống vĩ đại ta đây giải thích cho ngươi một chút. Nhiệm vụ tháng tháng là nhiệm vụ được làm mới trong một tháng, đây là cơ hội kiếm tích phân. Ngoại trừ nhiệm vụ che giấu phải xem vận may của ngươi, những nhiệm vụ này đều để ngươi kiếm điểm. Tuy nhiên sẽ có lúc nhiệm vụ hàng tháng sẽ không thay đổi.]

Trần Tâm toát mồ hôi lạnh, sao hệ thống này đột nhiên trở nên kiêu ngạo như vậy.

“Tâm Nhi, sao ngươi lại ngồi ở góc đó.”

“Triết ca, không sao đâu, chỉ cảm thấy ở đây ngủ tốt hơn.”

“Cặn bã của xã hội.” Đứng ở cửa cách đó không xa Ngải Tiểu Nhạc nghe thấy lời nói của Trần Tâm thì nhỏ giọng nói bốn chữ này.

Trần Tâm nghe thấy, cô chỉ nhìn Ngải Tiểu Nhạc thật sâu. Ha ha, ta còn chưa làm gì nhỉ? Cô đã bắt đầu ghen ghét rồi, sao lại chơi vui như vậy nhỉ?

“Tâm Nhi, sao ngươi còn chưa tới đây. Chẳng phải trước đó chúng ta đã thống nhất rồi sao? Ngồi cùng nhau, sao bây giờ ngươi lại chạy đến đó ngồi rồi.”

“Không có gì đâu Lãnh, ngồi ở cạnh các ngươi còn không bằng ngồi ở phía sau. Hơn nữa, hàng cuối cùng cũng không có ai dám xuống làm gì, các ngươi cứ ngồi ở hàng ghế thứ hai từ dưới lên đi.”

“Nếu có người muốn trở thành vạn năm lão nhất thì chúng ta quan tâm làm gì.”

“Đừng tranh cãi nữa, huấn luyện viên sẽ tới ngay, làm gì vậy?” Ngải Tiểu Nhạc phía trước đột nhiên đứng dậy, quay người lại lớn tiếng nói.

“Ngươi cũng không phải lớp trưởng, ngươi dựa vào cái gì quản lý chúng ta.” Một người đang trang điểm nghe thấy lời nói của Ngải Tiểu Nhạc vô tình làm rớt đồ trang điểm xuống, cô ta tức giận đáp lại.

“Trần Triết sao ngươi còn không tới đây? Còn có con nhỏ không có mắt này, ngươi có bị sao không, lớn tiếng như vậy làm gì, sợ người khác không nghe thấy đúng không?”

Lăng Ngạo đá ngã cái ghế ‘bốp’ một tiếng, lại ngồi ở phía trước Trần Tâm.

“Đúng đó, đúng đó, lớn tiếng như vậy để làm gì, sợ người khác không biết mình đang nói gì à?”

“Ngươi ngươi ngươi…. các ngươi…” Ngải Tiểu Nhạc đột nhiên đứng dậy, chạy ra ngoài.

“Không thú vị gì cả, Triết ca, ngươi có muốn ngồi ở đây với ta không.”

“Ừ.”

Trần Triết không đợi Trần Tâm phục hồi lại tinh thần, trực tiếp ngồi xuống.

“Triết…”

Đôi mắt Trần Tâm mở to, nhìn Trần Triết khó hiểu, cô chỉ thuận miệng nói thôi, sao hắn ta cứ như vậy ngồi xuống thế. Tuy nhiên như vậy cũng tốt. Trong lòng cười gian một trận, đương nhiên trên mặt không có biểu cảm gì.

“Lãnh, ngươi nói hôm nay có phải ta còn chưa tỉnh ngủ không. Công chúa nhỏ nhà chúng ta đã từ bỏ không ngồi cạnh Ngạo nữa, hơn nữa còn phớt lờ ta, Ngạo và Lãnh nữa. Còn có vừa mới Triết vậy mà cười sao. Có phải ta thật sự chưa tỉnh ngủ không.”

“Tất nhiên là không.” Ánh mắt Thượng Quan Lãnh có chút trách móc nhìn Trần Tâm, sau đó khôi phục bộ dạng không nói chuyện nguyên bản của mình, trở về vị trí.

“Hừ, ai thèm cô ta ngồi cùng, chỉ cần cô ta không đi theo ta thì ta đã cảm tạ trời đất rồi.”

“Ngươi không cần cảm tạ trời đất, từ giờ về sau ta sẽ không đi theo ngươi nữa, ngươi yên tâm, cho dù phải đi thì cũng phải theo sau Triết ca, Triết ca tốt hơn nhiều so với các ngươi.”

[Đinh đong, nam chính Trần Triết độ thiện cảm +10, [Độ thiện cảm 80].]

[Đinh đong, ngược nam chính Cung Vũ +5, [Độ thiện cảm 60] [Ngược -5].]

[Đinh đong, ngược nam chính Thượng Quan Lãnh +15, [Độ thiện cảm 55] [Ngược 15].]

[Đinh đong, ngược nam chính Lăng Ngạo +5, độ thiện cảm +10, [Độ thiện cảm 50] [Ngược 15].]

Trần Tâm nghe được âm thanh của hệ thống, cô không nghĩ chỉ cần một câu nói đã trực tiếp ngược được bọn họ. Ngược lại rất kỳ lạ, vì sao độ hảo cảm của Trần Triết lại cao như vậy, cao hơn tất cả bọn họ rất nhiều.

“Hệ thống, bản thân Trần Triết cũng không thích nữ chính phải không!”

[Đinh đong, chúc mừng ngươi đoán đúng rồi, đáng tiếc không có phần thưởng.]

“Vậy trong tiểu thuyết vì sao Trần Triết sẽ nhìn Trần Tâm bị đưa vào bệnh viện tâm thần, quan trọng hơn vì sao sẽ ở cùng với nữ chính.”

Bạn đang đọc CUỘC PHẢN CÔNG CỦA NỮ PHỤ SỐ 2 của Nam Qua Bất Tại Ưu Thương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tieubienthai
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.