Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vườn trường tươi mát [Công chúa PK cô bé lọ lem] (7)

Phiên bản Dịch · 1504 chữ

[Đinh đong, người chơi nhân loại Trần Tâm, mời ngươi nhanh chóng trả lời vấn đề của hệ thống quân, nếu không ngươi sẽ bị phạt sét đánh một lần, cảm ơn sự hợp tác.]

Trần Tâm đè nén cảm xúc của mình, vừa rồi nhất định là ảo giác, sao cô có thể nghĩ như vậy chứ? Vì thế cô giải thích nói:

“Ngươi không cảm thấy khi hắn đang cảm thấy tuyệt vọng nhất mới có thể thu được hiệu quả tốt nhất sao, khiến hắn ghi nhớ cả đời.” Vừa nói xong những lời này, Trần Tâm đã đi ra ngoài.

“Dừng tay!” Trần Tâm hét lên một tiếng chính khí vô cùng bảo bọn họ dừng lại. Lại nói: “Đường đường Cung gia đại thiếu gia bị một đám côn đồ chặn đánh ở ngõ nhỏ, điều này cũng thật buồn cười, ai cho các người lá gan đó.”

Những người này dừng lại, nhìn thấy là một cô bé mảnh mai không khỏi kinh ngạc nhìn nhau.

“Ha ha, em gái, ta khuyên ngươi đừng xen vào việc của người khác, nhanh rời đi đi!”

“Đúng vậy đúng vậy! Đến từ đâu thì về chỗ đó đi kẻo cảnh tượng máu me này làm nguoi sợ hãi đó! Còn người thừa kế Cung gia thì sao nào, cũng không phải chân chính gia chủ đời kế tiếp của Cung gia.”

Trần Tâm không để ý đến bọn họ, cô nhanh chóng đi đến bên cạnh Cung Vũ, lo lắng nhìn hắn một cái, sau đó thật kiên quyết dùng thân mình chặn lại những người đó.

Cử chỉ của cô không thể nghi ngờ đang nói với họ, chỉ cần cô ở đây, họ không được phép làm hại Cung Vũ.

Cô gái hiển nhiên rất sợ hãi, thân thể run rẩy, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy nhưng trong đôi mắt cô có sự kiên quyết không bao giờ hối hận.

“Ai vậy? Giọng nói này nghe quen quá.” Cung Vũ run rẩy, mở to đôi mắt bị đánh bầm tím, hắn muốn nhìn xem một chút, tại thời khắc mấu chốt ai lại xuất hiện, nhưng lại sợ rằng đó chỉ là ảo giác của hắn.

Ngay khi hắn tưởng rằng hôm nay mình sẽ bị đánh chết thật chật vật ở chỗ này, khi trong lòng đã từ bỏ hy vọng, đột nhiên một âm thanh trong trẻo nhẹ nhàng xuyên thẳng vào lòng hắn, như dòng suối ấm áp, nháy mắt thắp lên ngọn nến trong toàn bộ sinh mạng của hắn. Khi nhìn rõ chủ nhân của giọng nói đó, trái tim hắn không thể kiểm soát mà rung động.

“Thật sự là tiểu công chúa!”

[Đinh đong, nam chính Cung Vũ độ thiện cảm +20 [Độ thiện cảm 80].]

“Yeah!” Tiểu Trần Tâm trong lòng cô đang rải hoa, xoay tròn, nhưng trên vẻ mặt cô lại càng kiên quyết, lạnh lùng thấu xương, thấy chết không sờn.

Cô yếu đuối nhỏ nhắn như vậy, nhưng ở trước nhiều tên côn đồ vẫn kiên cường ngăn chặn chúng. Cô em gái vẫn luôn tranh cãi ầm ĩ đi theo sau mình bỗng trưởng thành không còn trẻ con nữa! Lúc này, trong lòng Cung Vũ mềm mại vô cùng, không khỏi buột miệng nói: “Tiểu công chúa ngươi chạy nhanh đi, không cần lo lắng cho ta! Ngươi là tiểu công chúa độc nhất của Trần gia, không ai dám làm gì ngươi cả.”

‘Ta không muốn ngươi bị thương vì ta’, một câu này hắn giữ ở trong lòng không nói ra.

“Không, Vũ ca, ta không đi, ta sẽ không để ngươi một mình! Lúc nhỏ ta còn nhớ rõ khi năm người chúng ta đi chơi, ta bị té ngã, ngươi vẫn luôn giả làm mặt xấu để chọc ta cười.”

Cung Vũ nhìn Trần Tâm trước mắt, rõ ràng bắp chân của cô đang run rẩy nhưng vẫn bướng bỉnh trả lời như vậy.

Bởi vì lời nói của cô, Cung Vũ có thể cảm giác được toàn thân mình run lên không thể khống chế.

“Được rồi, cùng bọn họ dây dưa làm gì? Muốn quyến luyến chia tay thì đi nơi khác, mau đưa tiểu công chúa trong truyền thuyết đi đi, chúng ta tiếp tục!”

Vừa dứt lời đã có người tiến đến kéo Trần Tâm.

Nhưng Trần Tâm lại rất cố chấp, vừa đẩy bọn họ liền nhào vào Cung Vũ, ôm chặt lấy hắn: “Không được!”

Mắt thấy nắm đấm như hạt mưa sắp rơi xuống người Trầm Tâm, Cung Vũ quả quyết ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của cô, lật người lại, dùng chính cơ thể mình chặn cho cô.

“Sao ngươi ngốc như vậy, thật là một cô bé ngốc nghếch! Nhưng ngốc đến mức khiến ta đau lòng. Biết vậy cho vệ sĩ đi theo thì đã không xảy ra chuyện này rồi.”

[Đinh đong, nam chính Cung Vũ độ thiện cảm +15 [Độ thiện cảm 95].]

Trần Tâm vùi đầu thật chặt vào lồng ngực Cung Vũ, ngăn cho mình bật cười thành tiếng.

“Ai da, người chơi mới giá trị thiện cảm tăng lên thật dễ dàng! Dù sao ngược cũng rất nhanh.”

Lấy góc nhìn của Cung Vũ lại cho rằng cô đang sợ hãi, hắn không khỏi vuốt ve mái tóc dài của Trần Tâm, càng dùng sức ôm chặt cô hơn.

Ngược lại, sự đau đớn mà họ đoán trước cũng không có mà chỉ có những tiếng kêu thảm thiết, Trần Tâm và Cung Vũ cùng nhau nhìn ra bên ngoài.

Chỉ nhìn thấy những tên côn đồ ngã trái ngã phải đang co ro trên mặt đất, giống như vô cùng đau đớn. Có một cô gái đứng giữa đám người, ánh mắt cô nhàn nhạt quét về phía họ.

Cung Vũ đứng dậy, đỡ Trần Tâm đứng lên, hai người đỡ nhau đi về phía cô ta.

“Là Ngải Tiểu Nhạc à, cảm ơn ngươi.” Cung Vũ đi tới trước mặt Ngải Tiểu Nhạc, nói cảm ơn cô.

“Không cần, chỉ là thuận tiện thôi. Các ngươi còn không định rời đi à? Huấn luyện quân sự sắp bắt đầu rồi.” Ngải Tiểu Nhạc thản nhiên nói.

Chỉ là ánh mắt cô ta chuyển sang Trần Tâm, rõ ràng mang theo sự chán ghét và không thiện cảm, không nghĩ cô ta cũng ở đây.

Trần Tâm chỉ cau mày, không để ý đến tầm mắt của Ngải Tiểu Nhạc. Những người này được chú của Ngải Tiểu Nhạc bỏ tiền tới đánh Cung Vũ, Ngải Tiểu Nhạc vô tình nhìn thấy được, ngay khi bọn họ xuất phát đã lập tức đến đây, nhưng cũng không thông báo trước cho Cung Vũ rằng có người sắp đánh hắn ta.

Cung Vũ hiển nhiên cũng cảm nhận được bầu không khí bất hoà giữa hai người, nếu không phải người trước mặt đã cứu hắn thì hắn sớm mắng cô ta từ lâu rồi. Có ý gì chứ, dáng vẻ khinh thường tiểu công chúa là sao đây.

Nhìn thấy vẻ mặt châm chọc mình của Trần Tâm, sự khinh thường trong mắt Ngải Tiểu Nhạc càng đậm hơn.

“Cảm ơn, bạn học Ngải Tiểu Nhạc.” Xuất phát từ lễ nghĩa, cho dù trong lòng cảm thấy chán ghét nhưng Trần Tâm vẫn cảm ơn Ngải Tiểu Nhạc.

Tuy nhiên, Ngải Tiểu Nhạc không thèm để ý đến cô mà nhìn Cung Vũ nói: “Ngươi có muốn đi học cùng ta không?”

Cung Vũ nhíu mày: “Không đi.”

Ngải Tiểu Nhạc không khỏi giễu cợt, trong mắt không vui càng nhiều.

Cô ghét nhất chính là cái loại đại tiểu thư nũng nịu này, loại yếu đuối này có thể có lợi ích gì chứ, vì sao Thượng Quan Lãnh sẽ thích cô ta? Mà đối với cô lại ra vẻ muốn cô cút đi? Nghĩ tới đây, nghĩ đến mình suýt chút nữa bị loại người mà bình thường mình ghét nhất đánh bại, trong lòng không khỏi cảm thấy tức giận không kiềm chế được.

Vì vậy Ngải Tiểu Nhạc hừ lạnh một tiếng, giận dữ rời đi.

Tuy nhiên Ngải Tiểu Nhạc có phải quên mất một chuyện, đó là tình hữu nghị của bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên sao có thể so được với bạn cùng lớp mới quen nhau vài ngày.

Trần Tâm nhìn thấy cô ra rời đi liền cúi đầu như muốn chui xuống đất.

Cung Vũ xoay người nhìn thấy bộ dạng này của cô, lo lắng hỏi: “Ngươi không sao chứ, trước đó có bị thương không?”

Trần Tâm lắc đầu, chán nản nói: “Ta không sao.”

Sau đó, đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, vội vàng ngẩng đầu lên, chỉ là động tác của cô nhanh quá, không chú ý Cung Vũ đang ở gần mình, một tiếng ‘bộp’ vang lên, đầu họ va vào nhau.

Bạn đang đọc CUỘC PHẢN CÔNG CỦA NỮ PHỤ SỐ 2 của Nam Qua Bất Tại Ưu Thương

Truyện CUỘC PHẢN CÔNG CỦA NỮ PHỤ SỐ 2 tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tieubienthai
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.