Vườn trường tươi mát [Công chúa PK cô bé lọ lem] (6)
“Khụ khụ khụ… Tâm Nhi, ngươi nhắm mắt lại đi, ta cũng thay quần áo.”
“Không cần phiền phức như vậy, ta ở ngoài đợi ngươi!”
Trần Tâm nói xong đã bước ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“Hệ thống, bây giờ ta có thể mua sắm đồ không?”
[╮(╯▽╰)╭ Ngươi có thể mua sắm đồ vật, hiện tại trung tâm thương mại đang tổ chức sự kiện, thuốc đã gặp sẽ không quên và quản lý tài chính chỉ cần 250 tích phân, ngươi muốn mua không?]
“Ta không có tích phân vậy làm sao mua đồ đây?”
[Nhân loại ngu ngốc, bổn hệ thống nói cho ngươi biết điều này là vì sao, bởi vì người chơi mới có thể nợ tích phân đó, sau khi cốt truyện kết thúc có thể khấu trừ tích phân còn nợ là được rồi, ngươi muốn mua không?]
“Mua.” Thuốc đã gặp sẽ không quên và quản lý tài chính là thứ mình đang cần, để giúp Trần gia không bị phá sản thì phải có năng lực nhất định để quản lý công ty.
[Đinh đong, chúc mừng người chơi Trần Tâm đã mua sắm thành công combo số một, hiện đang nợ 250 tích phân.]
“250, ngươi mới là 250.” Trần Tâm nghĩ thầm, nhắm mắt lại, dùng tâm cảm giác sự tồn tại của gói hàng, nhìn thấy mấy khoảng trống, cái đầu tiên có hai viên thuốc.
Đưa tay ra lấy nó rồi uống ngay.
[Đinh đong, đã uống thuốc đã gặp sẽ không quên, đạt được trí tuệ +100.]
[Đinh đong, đã uống thuốc quản lý tài chính, đạt được tinh thần lực +100.]
[Đinh đong, thuộc tính của người chơi chính thức mở ra, có thể xem bất cứ lúc nào.]
‘Thuộc tính’ là cái gì, trong lòng Trần Tâm thắc mắc một phen.
“Xem xét thuộc tính.”
Người chơi số 001.
Người sử dụng hệ thống: Trần Tâm.
Thân phận hiện tại: Tiểu công chúa của Trần gia.
Giới tính: Nữ.
Kỹ năng: Chưa kích hoạt [Chưa học được].
Trí tuệ: 100 [200 là cấp cao nhất].
Tinh thần lực: 100 [Không có giới hạn].
Sắc đẹp: 60 [200 là cấp cao nhất].
Thể lực: 20 [Không có giới hạn].
Cấp độ hoàn thành nhiệm vụ: Chuỗi trường học: 15%.
Tích phân: Không.
“Hệ thống, xin hỏi có biện pháp nào nhanh chóng vượt qua một tuần huấn luyện quân sự không?”
[Người chơi nhân loại Trần Tâm ngu ngốc, ngươi muốn tăng tốc cốt truyện à? Đáng tiếc, ta chỉ có thể nói không được rồi. Nhân tiện, miễn phí nói cho ngươi một tin tức, sẽ không có nhiều người thực sự tham gia huấn luyện quân sự đâu, nếu ngươi thật sự tham qua ngược lại phải cẩn thận người khác nghi ngờ ngươi đó.]
“Tâm Nhi, chúng ta đi trước đi!” Cánh cửa đột nhiên mở ra, Trần Triết là người đầu tiên bước ra ngoài, nói.
“Được thôi.”
Trần Tâm đi đến bên cạnh Trần Triết, nắm lấy tay hắn.
Khi mọi người đến sân thể dục, hầu hết đều đã có mặt ở đó rồi, chờ hiệu trưởng ở phía trên bắt đầu bài phát biểu chào mừng.
“Hiệu trưởng vẫn luôn dài dòng như vậy, ta không nghe nữa, các ngươi có ai muốn nghe nữa không?”
“Lăng Ngạo, sao ngươi lại đứng sau lưng ta nói chuyện thế.” Trần Tâm cảm thấy dựng tóc gáy.
Trần Triết nghe được lời nói của Trần Tâm, vốn muốn nắm lấy tay nhỏ của Trần Tâm nhưng hắn đột nhiên đặt tay lên eo cô, trừng mắt liếc nhìn Lăng Ngạo một cái.
“Ta cũng không muốn nghe nữa, các ngươi ai muốn nghe thì nghe, ta đi trước đây, ta đến khu trò chơi điện tử chơi game đây.”
“Ta sẽ đi luyện dương cầm.”
“Triết ca, ta cũng không muốn nghe nữa. Hay ngươi đưa ta về nhà đi, ngày mai chúng ta không cần phải đi huấn luyện quân sự, đi công viên giải trí chơi được không?”
“Được, ngày mai ta sẽ đến đón ngươi.”
“Nhóc con, từ khi nào ngươi lại mê chơi như vậy.”
“Không cần ngươi xen vào việc của người khác.”
[Đinh đong, ngược nam chính Lăng Ngạo +10 [Ngược 30], độ thiện cảm +10 [Độ thiện cảm 60].]
[Đinh đong, ngược nam chính Thương Quan Lãnh +10 [Ngược 45].]
Sáng hôm sau, Trần Tâm vừa thức dậy đã báo với Trần Triết không cần đến đón mình, bởi vì cô đột nhiên nhớ đến một diễn biến trong cốt truyện. Ngày đầu tiên huấn luyện quân sự, Cung Vũ bị một nhóm côn đồ chặn lại sau khi bước ra khu trò chơi, nữ chính Ngải Tiểu Nhạc cứu hắn, cũng vào lúc này mối quan hệ của họ ngày càng phát triển.
Sao cô có thể bỏ lỡ tình tiết này được chứ? Nếu nữ chính không có sự giúp đỡ của các nam chính thì hào quang của nữ chính đến từ đâu.
Trong một con hẻm nhỏ gần học viện quý tộc Phong Vân, Trần Tâm dựa lưng vào tường chờ đợi cốt truyện bắt đầu, thuận tiện lấy di động ra bắt đầu chơi đấu địa chủ.
[Người chơi nhân loại ngu ngốc này, sao hiện giờ ngươi lại làm ra hành vi đáng khinh này vậy.]
“Hệ thống quân, phiền ngươi lần sau nếu xuất hiện có thể báo trước một tiếng hay không, ngươi xuất hiện đột ngột như vậy có phải muốn doạ chết ta không?”
[Đinh đong, cảnh cáo người chơi nhân loại Trần Tâm đừng tuỳ tiện cảnh cáo hệ thống, cảm ơn sự hợp tác.]
Trần Tâm lại lần nữa cảm thấy trên đầu mình có một đàn quạ đen bay qua, hệ thống quân này lại bắt đầu tâm thần phân liệt rồi.
Sau khi Trần Tâm cố gắng bình ổn lại các loại bất mãn cùng khó chịu trong lòng, mới tức giận nói với nó: “Hệ thống quân, chẳng lẽ ngươi chưa đọc nguyên tác sao? Không biết sự việc phạt sinh lát nữa là bước ngoặt trong mối quan hệ của nữ chính và nam chính Cung Vũ sao?”
[Ồ, ngươi đang nói việc Ngải Tiểu Nhạc cứu Cung Vũ từ trong tay đám côn đồ ra à? Điều này ta biết, nhưng hiện tại ngươi đang làm gì vậy? Chơi đấu địa chủ! Thái độ của ngươi có thể nghiêm túc hơn một chút được không.]
“Đấu địa chủ thì sao, thái độ của ta không tốt à? Ngươi xem, khi ta vừa nhớ đến chuyện này thúc đẩy tình cảm của nữ chính và nam chính Cung Vũ tăng lên thì ta làm sao có thể trơ mắt nhìn điều này xảy ra được?”
[Nhưng người chơi nhân loại Trần Tâm ngu ngốc, ngươi có phải quên một chuyện, thể lực trước mắt của ngươi là 50, bản thân ngươi cũng không có kỹ năng đánh nhau phòng thân. Xin hỏi ngươi đây không phải đang tự tìm đường chết à?]
Hệ thống quân lại bị thần kinh phân liệt, đả kích Trần Tâm.
Trần Tâm cười nhat: “Tất nhiên ta không cố gắng làm anh hùng, cũng sẽ không ngu xuẩn chịu chết. Ta biết rõ thực lực của mình, ta có kế hoạch của mình, đến lúc đó ngươi chỉ cần ở một bên xem diễn là được rồi. Suỵt, ngươi xem bọn họ sắp tới rồi. Đều tại ngươi nên trận đấu địa chủ này bị thua rồi.”
“Đứng lại, đừng chạy, mau đuổi theo!” Một loạt âm thanh ầm ĩ vang lên.
Cung Vũ nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía Trần Tâm, phía sau hắn là một đám côn đồ, đang chạy giữa đường thì hắn đã bị bao vây rồi bị đẩy mạnh lên mặt đất quần ẩu.
[Chậc chậc, thật thê thảm nha! ╮(╯▽╰)╭ Người chơi nhân loại Trần Tâm, ngươi còn không ra tay đi!]
Hệ thống quân thanh âm không hề đồng tình vang lên.
“Vẫn chưa phải lúc, nếu bây giờ đi lên chẳng phải ta sẽ lãng phí cơ hội này sao?” Trần Tâm nhìn thời gian một chút, nhàn nhạt nói.
[Ngươi thật nhẫn tâm đó, cứ như vậy đứng nhìn à?]
Trần Tâm trợn trắng mắt: “Này, hệ thống quân, sao ngươi lại trở thành sinh vật có lòng nhân ái như vậy! Có điều ta đang nghĩ có phải ngươi cũng có tư tưởng của con người hay không!”
[Bổn hệ thống thỉnh thoảng cũng sẽ có lúc mềm lòng đó!╮(╯▽╰)╭]
Trần Tâm nghe thấy vậy thật sự không thể chịu đựng được nữa, nghe thấy âm thanh phô trương như thế của nó, theo bản năng cô muốn đánh nó một trận. Không biết vì sao lại có lúc cô có thể tin tưởng hệ thống như vậy. Lại nhớ đến lúc ban đầu hệ thống còn đe doạ mình làm nhiệm vụ nữa? Nhưng hiện tại, chính mình lại như vậy…
“Khụ khụ khụ… Tâm Nhi, em nhắm mắt lại đi, anh cũng sẽ thay quần áo.”
“Không cần phiền phức như vậy, em ở ngoài đợi anh!”
Trần Tâm nói xong đã bước ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“Hệ thống, bây giờ ta có thể mua sắm đồ không?”
[╮(╯▽╰)╭ Ngươi có thể mua sắm đồ vật, hiện tại trung tâm thương mại đang tổ chức sự kiện, thuốc đã gặp sẽ không quên và quản lý tài chính chỉ cần 250 tích phân, ngươi muốn mua không?]
“Ta không có tích phân vậy làm sao mua đồ đây?”
[Nhân loại ngu ngốc, bổn hệ thống nói cho ngươi biết điều này là vì sao, bởi vì người chơi mới có thể nợ tích phân đó, sau khi cốt truyện kết thúc có thể khấu trừ tích phân còn nợ là được rồi, ngươi muốn mua không?]
“Mua.” Thuốc đã gặp sẽ không quên và quản lý tài chính là thứ mình đang cần, để giúp Trần gia không bị phá sản thì phải có năng lực nhất định để quản lý công ty.
[Đinh đong, chúc mừng người chơi Trần Tâm đã mua sắm thành công combo số một, hiện đang nợ 250 tích phân.]
“250, ngươi mới là 250.” Trần Tâm nghĩ thầm, nhắm mắt lại, dùng tâm cảm giác sự tồn tại của gói hàng, nhìn thấy mấy khoảng trống, cái đầu tiên có hai viên thuốc.
Đưa tay ra lấy nó rồi uống ngay.
[Đinh đong, đã uống thuốc đã gặp sẽ không quên, đạt được trí tuệ +100.]
[Đinh đong, đã uống thuốc quản lý tài chính, đạt được tinh thần lực +100.]
[Đinh đong, thuộc tính của người chơi chính thức mở ra, có thể xem bất cứ lúc nào.]
‘Thuộc tính’ là cái gì, trong lòng Trần Tâm thắc mắc một phen.
“Xem xét thuộc tính.”
Người chơi số 001.
Người sử dụng hệ thống: Trần Tâm.
Thân phận hiện tại: Tiểu công chúa của Trần gia.
Giới tính: Nữ.
Kỹ năng: Chưa kích hoạt [Chưa học được].
Trí tuệ: 100 [200 là cấp cao nhất].
Tinh thần lực: 100 [Không có giới hạn].
Sắc đẹp: 60 [200 là cấp cao nhất].
Thể lực: 20 [Không có giới hạn].
Cấp độ hoàn thành nhiệm vụ: Chuỗi trường học: 15%.
Tích phân: Không.
“Hệ thống, xin hỏi có biện pháp nào nhanh chóng vượt qua một tuần huấn luyện quân sự không?”
[Người chơi nhân loại Trần Tâm ngu ngốc, ngươi muốn tăng tốc cốt truyện à? Đáng tiếc, ta chỉ có thể nói không được rồi. Nhân tiện, miễn phí nói cho ngươi một tin tức, sẽ không có nhiều người thực sự tham gia huấn luyện quân sự đâu, nếu ngươi thật sự tham qua ngược lại phải cẩn thận người khác nghi ngờ ngươi đó.]
“Tâm Nhi, chúng ta đi trước đi!” Cánh cửa đột nhiên mở ra, Trần Triết là người đầu tiên bước ra ngoài, nói.
“Được thôi.”
Trần Tâm đi đến bên cạnh Trần Triết, nắm lấy tay hắn.
Khi mọi người đến sân thể dục, hầu hết đều đã có mặt ở đó rồi, chờ hiệu trưởng ở phía trên bắt đầu bài phát biểu chào mừng.
“Hiệu trưởng vẫn luôn dài dòng như vậy, tôi không nghe nữa, các cậu có ai muốn nghe nữa không?”
“Lăng Ngạo, sao cậu lại đứng sau lưng tôi nói chuyện thế.” Trần Tâm cảm thấy dựng tóc gáy.
Trần Triết nghe được lời nói của Trần Tâm, vốn muốn nắm lấy tay nhỏ của Trần Tâm nhưng hắn đột nhiên đặt tay lên eo cô, trừng mắt liếc nhìn Lăng Ngạo một cái.
“Tôi cũng không muốn nghe nữa, các cậu ai muốn nghe thì nghe, tôi đi trước đây, tôi đến khu trò chơi điện tử chơi game đây.”
“Tôi sẽ đi luyện dương cầm.”
“Triết ca, em cũng không muốn nghe nữa. Hay anh đưa em về nhà đi, ngày mai chúng ta không cần phải đi huấn luyện quân sự, đi công viên giải trí chơi được không?”
“Được, ngày mai anh sẽ đến đón em.”
“Nhóc con, từ khi nào em lại mê chơi như vậy.”
“Không cần anh xen vào việc của người khác.”
[Đinh đong, ngược nam chính Lăng Ngạo +10 [Ngược 30], độ thiện cảm +10 [Độ thiện cảm 60].]
[Đinh đong, ngược nam chính Thương Quan Lãnh +10 [Ngược 45].]
Sáng hôm sau, Trần Tâm vừa thức dậy đã báo với Trần Triết không cần đến đón mình, bởi vì cô đột nhiên nhớ đến một diễn biến trong cốt truyện. Ngày đầu tiên huấn luyện quân sự, Cung Vũ bị một nhóm côn đồ chặn lại sau khi bước ra khu trò chơi, nữ chính Ngải Tiểu Nhạc cứu hắn, cũng vào lúc này mối quan hệ của họ ngày càng phát triển.
Sao cô có thể bỏ lỡ tình tiết này được chứ? Nếu nữ chính không có sự giúp đỡ của các nam chính thì hào quang của nữ chính đến từ đâu.
Trong một con hẻm nhỏ gần học viện quý tộc Phong Vân, Trần Tâm dựa lưng vào tường chờ đợi cốt truyện bắt đầu, thuận tiện lấy di động ra bắt đầu chơi đấu địa chủ.
[Người chơi nhân loại ngu ngốc này, sao hiện giờ ngươi lại làm ra hành vi đáng khinh này vậy.]
“Hệ thống quân, phiền ngươi lần sau nếu xuất hiện có thể báo trước một tiếng hay không, ngươi xuất hiện đột ngột như vậy có phải muốn doạ chết ta không?”
[Đinh đong, cảnh cáo người chơi nhân loại Trần Tâm đừng tuỳ tiện cảnh cáo hệ thống, cảm ơn sự hợp tác.]
Trần Tâm lại lần nữa cảm thấy trên đầu mình có một đàn quạ đen bay qua, hệ thống quân này lại bắt đầu bị thần kinh rồi.
Sau khi Trần Tâm cố gắng bình ổn lại các loại bất mãn cùng khó chịu trong lòng, mới tức giận nói với nó: “Hệ thống quân, chẳng lẽ ngươi chưa đọc nguyên tác sao? Không biết sự việc phạt sinh lát nữa là bước ngoặt trong mối quan hệ của nữ chính và nam chính Cung Vũ sao?”
[Ồ, ngươi đang nói việc Ngải Tiểu Nhạc cứu Cung Vũ từ trong tay đám côn đồ ra à? Điều này ta biết, nhưng hiện tại ngươi đang làm gì vậy? Chơi đấu địa chủ! Thái độ của ngươi có thể nghiêm túc một chút được không.]
“Đấu địa chủ thì sao, thái độ của ta không tốt à? Ngươi xem, khi ta vừa nhớ đến chuyện này thúc đẩy tình cảm của nữ chính và nam chính Cung Vũ tăng lên thì ta làm sao có thể trơ mắt nhìn điều này xảy ra được?”
[Nhưng người chơi nhân loại Trần Tâm ngu ngốc, ngươi có phải quên một chuyện, thể lực trước mắt của ngươi là 50, bản thân ngươi cũng không có kỹ năng đánh nhau phòng thân. Xin hỏi ngươi đây không phải đang tự tìm đường chết à?]
Hệ thống quân lại bị thần kinh, đả kích Trần Tâm.
Trần Tâm cười nhat: “Tất nhiên ta không cố gắng làm anh hùng, cũng sẽ không ngu xuẩn chịu chết. Ta biết rõ thực lực của mình, ta có kế hoạch của mình, đến lúc đó ngươi chỉ cần ở một bên xem diễn là được rồi. Suỵt, ngươi xem bọn họ sắp tới rồi. Đều tại ngươi nên trận đấu địa chủ này bị thua rồi.”
“Đứng lại, đừng chạy, mau đuổi theo!” Một loạt âm thanh ầm ĩ vang lên.
Cung Vũ nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía Trần Tâm, phía sau hắn là một đám côn đồ, đang chạy giữa đường thì hắn đã bị bao vây rồi bị đẩy mạnh lên mặt đất quần ẩu.
[Chậc chậc, thật thê thảm nha! ╮(╯▽╰)╭ Người chơi nhân loại Trần Tâm, ngươi còn không ra tay đi!]
Hệ thống quân thanh âm không hề đồng tình vang lên.
“Vẫn chưa phải lúc, nếu bây giờ đi lên chẳng phải ta sẽ lãng phí cơ hội này sao?” Trần Tâm nhìn thời gian một chút, nhàn nhạt nói.
[Ngươi thật nhẫn tâm đó, cứ như vậy đứng nhìn à?]
Trần Tâm trợn trắng mắt: “Này, hệ thống quân, sao ngươi lại trở thành sinh vật có lòng nhân ái như vậy! Có điều ta đang nghĩ có phải ngươi cũng có tư tưởng của con người hay không!”
[Bổn hệ thống thỉnh thoảng cũng sẽ có lúc mềm lòng đó!╮(╯▽╰)╭]
Trần Tâm nghe thấy vậy thật sự không thể chịu đựng được nữa, nghe thấy âm thanh phô trương như thế của nó, theo bản năng cô muốn đánh nó một trận. Không biết vì cái gì mà cũng có lúc cô lại có thể tin tưởng hệ thống như vậy. Lại nhớ đến lúc ban đầu hệ thống còn đe doạ mình làm nhiệm vụ nữa? Nhưng hiện tại, chính mình lại như vậy…
Đăng bởi | Tieubienthai |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật |