“Tiểu huynh đệ xem ra rất ít ra ngoài, trong nhà có không ít người chứ?”
Lão phụ mỉm cười nói.
“Đúng vậy, Phụ thân ta là tu sĩ Luyện Khí lục trọng, các ngươi muốn cướp đạo của ta, cần phải suy nghĩ thật kỹ.”
Phương Trần cười lạnh nói.
Mọi người giật mình, khó trách tiểu tử này có nhiều phù triện như vậy bán, đoán chừng là trộm trong nhà, từ biểu hiện cùng ngữ khí của Phương Trần cũng nhìn ra, đây là một thiếu gia ăn chơi!
Về phần Luyện Khí lục trọng...
Mặc dù tu vi rất cao, bọn hắn ngày thường gặp nhau khẳng định tất cung tất kính, nhưng bây giờ đối phương lại không có mặt, bọn hắn hôm nay cướp đạo, cũng không sợ chỉ là Luyện Khí lục trọng đến trả thù.
Đối phương, rất có thể cũng không biết đứa con phá sản này của mình chết ở trong tay ai.
Lão phụ rõ ràng cũng nhẹ nhàng thở ra, chỉ là Luyện Khí lục trọng thì không cần sợ, khóe miệng bà hơi hơi cong lên:
“Tiểu huynh đệ, giao linh thạch cho chúng ta là ngươi có thể đi được rồi. Đừng vì vật ngoài thân mà hại tính mạng của mình.”
“Thiết Mã, lão Hoàng, các ngươi đi giải quyết ba tên phía sau kia.”
Phương Trần cười nhạt nói.
“Vâng.”
Hai người đều biết cái gì gọi là kỷ luật nghiêm minh, không chút do dự, Hoàng Tứ Hải từ cửa sổ xe ngựa phi thân ra, Thiết Mã cũng rút kiếm phóng về phía ba gã tu sĩ kia.
“Ha ha, hai võ phu cũng muốn đối phó tu sĩ?”
Khóe miệng lão phụ hơi hơi nhếch lên, còn tưởng đối phương có con bài chưa lật gì, thấy đối phương dặn dò võ phu đi đối phó tu sĩ, bà hoàn toàn thả lỏng cảnh giác trong lòng.
Đúng là một công tử bột, không có thành tựu.
Ba tên tu sĩ kia trông thấy một màn này, trong mắt lóe lên một vệt tức giận, đây là nhục nhã đối với bọn họ!
Nhưng ngay trong nháy mắt, Thiết Mã và Hoàng Tứ Hải cùng kích phát Thần Hành phù, Đại Lực phù, Kim Cương phù, tốc độ của bọn họ trở nên cực nhanh, khí lực trở nên rất mạnh, trên người mơ hồ có một tầng kim mang giống như kim cương!
Phương Trần đã thông báo, địch nhân lần này không giống bình thường, cho nên hai người cũng không dám lưu thủ.
“Phù triện!? Tên phá gia chi tử này, đem phù lục cho võ phu dưới trướng sử dụng!?”
Ba tên tu sĩ giật mình, lập tức nổi trận lôi đình, theo bọn hắn nghĩ, những phù triện này vốn nên là vật trong túi của bọn hắn!
“Sắc!”
Tên tu sĩ Luyện Khí tam trọng kia quát lạnh một tiếng, chỉ thấy trong cơ thể phun trào linh lực, trong hư không hơi nước cuồn cuộn, ngưng tụ thành một băng tiễn bắn về phía Hoàng Tứ Hải.
Ầm!
Băng tiễn trùng trùng điệp điệp oanh kích lên ngực Hoàng Tứ Hải, Hoàng Tứ Hải đang chạy trốn lập tức dừng lại, cúi đầu nhìn thoáng qua, mũi tên băng đã đánh tan Kim Cương Phù Lục, hơn nữa còn đâm sâu vào trong nhục thể của gã ít nhất hơn một tấc!
“Thú vị.”
Hoàng Tứ Hải nhếch miệng một tiếng, chỉ thấy cơ ngực không ngừng nhúc nhích, mũi tên băng lập tức bị ép ra bên ngoài cơ thể, vết thương như vậy đối với gã mà nói không đau không ngứa.
“Làm sao có thể...”
Tên Luyện Khí tam trọng kia ngây ngẩn cả người, mặc dù trên người đối phương tựa hồ dùng Kim Cương Phù, nhưng dù sao đối phương không phải tu sĩ, không cách nào phát huy ra hiệu quả chân chính của phù lục này.
Một kích này của hắn, lại không thể xuyên thủng người này?
Nhục thân gân cốt của người này sao lại hùng tráng như thế!?
“Chết đi cho lão tử.”
Hoàng Tứ Hải nhe răng cười một tiếng, như một con gấu khổng lồ, chạy về phía đối phương.
“Sắc!”
“Sắc!”
Từng đạo băng tiễn phóng tới, Hoàng Tứ Hải dùng cánh tay bảo vệ chỗ yếu hại, hoàn toàn không để ý đến băng tiễn tổn thương, vọt tới trước mặt tu sĩ Luyện Khí tam trọng một quyền liền đánh bay hắn!
Đổi lại bình thường, hắn có lẽ không có linh mẫn như vậy, dù sao thân thể cao lớn mang đến di chứng chính là tốc độ chậm chạp.
Nhưng sau khi gia trì Thần Hành phù, Hoàng Tứ Hải cảm giác mình sắp bay lên.
Cùng lúc đó, Thiết Mã bên kia dùng thân pháp linh xảo, tránh thoát thủ đoạn của hai gã tu sĩ Luyện Khí nhị trọng kia, sau khi tới gần bọn họ, một người một kiếm, trực tiếp cắt cổ bọn họ.
Hai người đến chết cũng không dám tin tưởng, bọn họ sẽ chết ở trong tay một kẻ vũ phu!
“Ta tới giúp ngươi.”
Thiết Mã nhìn Hoàng Tứ Hải một chút, liền cùng hắn vây quét tên Luyện Khí tam trọng kia, trên thân người này tựa hồ có pháp bảo, bị Hoàng Tứ Hải một quyền đánh bay vậy mà không bị thương gì.
Nhưng đối mặt hai gã võ phu thêm vào các loại phù lục, hắn cũng dần dần chống đỡ hết nổi, ngay từ đầu ngẫu nhiên hoàn thủ, đến cuối cùng hoàn toàn không có năng lực hoàn thủ.
Chỉ có thể dựa vào pháp bảo trên người để bảo vệ tính mạng.
“Giống như rùa đen, chúng ta đánh như vậy cũng không chết?”
Hoàng Tứ Hải nhịn không được chửi bậy.
Phía trước xe ngựa, bà lão nhìn thấy một màn này, thần sắc hơi biến ảo vài cái, sau đó lạnh lùng nói với Phương Trần:
“Mấy tu sĩ này không có thủ đoạn gì, nghèo đến mức ngay cả một tấm phù lục cũng không có, khó trách có thể bị võ phu của ngươi đánh thành bộ dáng như vậy, bọn họ ở trong giới tu hành, cũng chỉ là tầng dưới chót nhất mà thôi.”
“Lão bà bà, những lời này của ngươi là nói cho ta biết, ngươi không giống bọn họ?”
Phương Trần cười nói.
“Đó là tự nhiên.”
Lão phụ cười lạnh một tiếng, “Ta chỉ cần tế ra pháp bảo, khoảnh khắc có thể trấn áp ngươi, hai võ phu kia cũng không ngoại lệ, điều kiện ta cho ngươi...”
Một tia sét đánh gãy lời của nàng.
Lôi quang màu tím ầm một tiếng nện trên người nàng, Linh khí trong cơ thể mãnh liệt tuôn ra, tự động hộ chủ, nhưng cũng không triệt tiêu được bao nhiêu uy lực của Tử Điện Phù.
Tám phần lôi khí còn lại vẫn đánh cho lão phụ liên tục lui về phía sau, trên người bốc khói.
Ánh mắt nàng lộ ra vẻ kinh ngạc, “Đạo pháp!? Phù triện!?”
Nàng không nghĩ tới đối phương lại có thủ đoạn như thế!
Chờ khi nàng vừa chuẩn bị đánh trả, muốn tế ra pháp bảo ứng đối, lại một tia sét đánh vào trên người nàng.
“Chuyện gì xảy ra?”
Lão phụ bị đánh trở tay không kịp, có chút mộng bức, lôi đình chi lực mãnh liệt không ngừng dũng mãnh tiến vào trong cơ thể nàng, làm cho nàng dần dần không cách nào điều động linh lực của mình.
“Ngươi có cái gì không giống nhau?”
Oanh!
“Ngươi khác với bọn họ?”
Oanh!
“Ngươi nói chuyện, ngươi khác bọn họ chỗ nào?”
Oanh!
Từng đạo lôi đình không ngừng rơi vào trên người lão phụ, giờ phút này Phương Trần cũng đi đến trước mặt lão phụ, nhìn lão phụ trước mắt toàn thân cháy đen, không có một khối thịt tốt, ánh mắt mờ mịt thất thần, triệt để mất đi chiến lực:
“Ngươi không giống với bọn họ chính là, ngươi xuất thân từ Huyết Linh giáo, bọn họ không phải, đúng không?”
Những lời này, để cho lão phụ có một chút phản ứng, nàng rốt cục phục hồi tinh thần lại, hoảng sợ vô cùng nhìn Phương Trần:
“Ngươi, ngươi là ai...”
“Tử Điện phù cũng không nhận ra, xem ra tu sĩ Huyết Linh giáo an bài ở Đại Hạ cũng không phải nhân vật lợi hại gì.”
Phương Trần nhẹ giọng tự nói,
Đây cũng là một tin tức tốt.
“Vì sao ngươi biết...”
Lão phụ gian nan mở miệng.
“Nói cho ta biết, Huyết Linh giáo các ngươi ở Đại Hạ sắp xếp mấy tên tu sĩ?”
Phương Trần thản nhiên nói.
“Ngươi, ngươi đã biết ta là... tu sĩ Huyết Linh giáo... Ngươi làm sao dám ra tay với ta...”
Ánh mắt lão phụ lộ ra một tia oán độc.
“Bây giờ là ta hỏi ngươi, không phải ngươi hỏi ta, nếu ngươi không trả lời, ta không ngại giờ phút này tiễn ngươi lên đường, chỉ là đáng tiếc một thân tu vi của ngươi.”
Phương Trần cười nói.
Bà lão rốt cục sợ, người trước mắt, tựa hồ căn bản không e ngại Huyết Linh giáo tồn tại, nàng khẽ cắn môi, thấp giọng nói: “Cấp trên chỉ sắp xếp cho mình ta...”
“Tiết đạo nhân đã chết trong tay ta, nếu như lời ngươi nói có gì khác biệt với hắn, ngươi sẽ chết.”
Phương Trần cười cắt ngang.
Lão phụ không dám tin nhìn Phương Trần, Tiết đạo nhân chết ở trong tay đối phương? Làm sao lại... Đến cùng là phương nào để mắt tới Huyết Linh Giáo!?
Nàng cho rằng Huyết Linh giáo bị tông môn nào đó để mắt tới, trong lòng sợ hãi vạn phần.
“Ngươi chỉ có một cơ hội.”
Phương Trần cười nói.
Bà lão trầm mặc vài hơi thở, chậm rãi mở miệng: “Chúng ta tổng cộng có... Bảy người...”
Bảy người?
Phương Trần bất động thanh sắc, nhưng trong lòng dần dần ngưng trọng lên.
Đăng bởi | manmanthienlang |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 29 |