“Bọn họ đều ở đâu, tu vi gì, còn nữa, tại sao các ngươi lại theo dõi Đại Hạ, Cổ Hà, Long Độ, Di Chu, Thanh Tùng, có người của các ngươi không?”
Phương Trần thản nhiên nói.
“Nói ra, ta có thể sống được không?”
Bà lão gian nan mở miệng, cổ họng phảng phất như bốc khói, đau nhức như dao cắt.
“Đó là tự nhiên.”
Phương Trần nói.
“Khà khà khà...”
Bà lão đột nhiên cười trầm thấp, trong mắt tràn ngập châm chọc: “Ngươi thật sự cho rằng lão thân sẽ tin lời ngươi nói, nói ra không chỉ có lão thân sẽ chết, ngay cả tộc nhân của lão thân cũng trốn không thoát kết cục diệt tộc.
Không cần biết ngươi là ai, đã dám ra tay với Huyết Linh giáo chúng ta thì cứ yên lặng chờ chết đi. Huyết Linh giáo chúng ta cường đại, ngươi khó có thể tưởng tượng!”
“Thà chết không nói sao.”
Phương Trần nhíu mày.
Bà lão không nhiều lời, chỉ trừng mắt, một tia máu tươi màu đen từ khóe miệng tràn ra, Phương Trần tiến lên kiểm tra một chút, đối phương đã mất đi sinh khí, tự tuyệt.
“Huyết Linh giáo này quả thực không đơn giản, có thể khiến cho người phía dưới sợ đến mức tình nguyện tự tuyệt cũng không muốn thổ lộ nhiều tin tức hơn.”
Phương Trần nhíu chặt lông mày, cảm thấy có chút đáng tiếc, lão phụ này rõ ràng biết nhiều hơn, đáng tiếc tự tuyệt.
Như vậy, hắn chỉ có thể ra tay từ phía Tần Đông.
“Thế tử, tên này giống như rùa đen, chúng ta không giết được.”
Hoàng Tứ Hải và Thiết Mã bắt tu sĩ Luyện Khí tầng ba lại, bọn họ không có cách nào bắt được hắn, nhưng hắn cũng khó có thể chạy thoát, bị hai người xách đến trước mặt Phương Trần.
“Các hạ, lần này ta nhận thua, còn xin các hạ thả ta một con đường sống.”
Tên tu sĩ này nhìn thoáng qua thi thể lão phụ, trái tim khẽ run lên, vội vàng cầu xin Phương Trần tha thứ.
“Thiết Mã, đưa kiếm của ngươi cho ta.”
Phương Trần cười nhạt nói.
Thiết Mã khẽ gật đầu, đưa kiếm cho Phương Trần.
Nhận lấy kiếm, tâm niệm Phương Trần vừa động, lập tức phun ra linh lực, ngưng tụ trên thân kiếm, sau đó một kiếm xuyên thủng ngực tu sĩ này.
Hắn không cam lòng cúi đầu nhìn, sau đó tắt thở.
Thiết Mã và Hoàng Tứ Hải có chút khiếp sợ.
“Trên người người này có pháp bảo đặc thù, chỉ có linh lực mới có thể xuyên thủng, nội khí của các ngươi ở trước mặt loại vật này, tác dụng không lớn.”
Phương Trần cười nói.
Linh lực...
Hai người liếc mắt nhìn nhau, tuy trong lòng tràn ngập tò mò và hoang mang, nhưng Phương Trần không nói bọn họ cũng sẽ không chủ động hỏi thăm.
Đến tận đây, bốn gã tu sĩ chặn đường tất cả đều bỏ mình.
Phương Trần lục lọi trên người bọn họ một phen, cuối cùng đạt được một số linh thạch, hai kiện pháp bảo, pháp bảo là thu hoạch được từ trên người lão phụ cùng tu sĩ Luyện Khí tầng ba kia.
Ngoài ra, hắn còn từ trên người lão phụ đạt được điển tịch, bên trong có ghi lại chi tiết phương pháp tu luyện Hỏa Cầu Thuật.
Phương Trần để hai người xử lý thi thể, sau đó tiếp tục ngồi xe ngựa đi về phía kinh đô.
Bên trong xe, Phương Trần kiểm kê linh thạch một chút, hiện tại hắn có tổng cộng hơn một trăm viên hạ phẩm linh thạch.
Sau đó hắn lại cầm lấy hai kiện pháp bảo quan sát, pháp bảo trên người lão phụ là một con bù nhìn, đại khái lớn chừng bàn tay, linh lực đầy đủ, mơ hồ có thể trông thấy năm đạo hồn ấn vờn quanh trên đó.
“Ngũ Đạo Hồn Ấn, đại biểu cho pháp bảo Luyện Khí ngũ trọng, đoán chừng giá trị một hai trăm hạ phẩm linh thạch.”
Một kiện khác, là một ngọc bội, phía trên chỉ có ba đạo Hồn Ấn vờn quanh.
Hai kiện pháp bảo đều mang theo khí tức của chủ nhân khi còn sống, nếu như không trải qua luyện hóa, Phương Trần không cách nào sử dụng chúng.
“Thử xem sao.”
Phương Trần quyết định thử một chút, nhìn xem có thể xóa đi khí tức của chủ nhân trước của chúng nó hay không.
Một lúc lâu sau.
Linh lực trong cơ thể Phương Trần hao hết, trên người bù nhìn vẫn còn khí tức của lão phụ, hắn không có vội vã, lẳng lặng chờ linh lực khôi phục đỉnh phong.
Quả nhiên, linh lực hao hết rất nhanh liền phun trào lên, không chỉ khôi phục lại đỉnh phong, còn tăng lên mấy phần.
Phương Trần tiếp tục luyện hóa.
Một ngày sau.
Khí tức trên người con bù nhìn đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là khí tức của Phương Trần, nó đã bị Phương Trần luyện hóa.
Lại qua một ngày, ngọc bội cũng bị Phương Trần luyện hóa.
Hắn thử uy năng của ngọc bội trước, khi linh lực phun trào, trên người lập tức bị một tầng bình chướng linh lực bao phủ, dưới trạng thái như thế, chỉ cần linh lực của hắn chưa hao hết, Luyện Khí tầng ba, tầng bốn bình thường muốn làm hắn bị thương cũng không đơn giản.
Lúc trước vị Luyện Khí tam trọng kia sở dĩ bị Phương Trần nhẹ nhõm đánh chết, cũng là linh lực của hắn bị Thiết Mã cùng Hoàng Tứ Hải ấu đả, hao tổn bảy tám phần.
Trong thời gian ngắn, ngọc bội này xem như một món pháp bảo quá độ không tệ.
“Tên bù nhìn này không biết có ích lợi gì...”
Tâm niệm Phương Trần vừa động, linh lực tràn vào trong người rơm, một giây sau, người rơm biến ảo thành bộ dáng một người trung niên, nửa quỳ trước mặt Phương Trần.
Phương Trần hơi kinh hãi, nhìn thật kỹ, lập tức phát hiện bộ dáng người trung niên giống như Ngô đại nương và Lục gia miêu tả.
“Khí tức không tầm thường, người mang linh lực, nhưng không phải tu sĩ, hẳn là không thi triển được đạo pháp gì. Thủ đoạn dùng chỉ sợ giống với võ phu, nhưng thực lực của hắn, hẳn là phải ở trên đan khí võ phu, có thể đạt tới Địa Huyền cảnh.”
Phương Trần nhìn người trung niên từ trên xuống dưới một cái, sau đó nói với hai người đánh xe bên ngoài: “Các ngươi dừng lại một chút.”
Thiết Mã và Hoàng Tứ Hải lập tức dừng xe ngựa lại, khi bọn họ trông thấy một người trung niên xa lạ đi theo sau lưng Phương Trần xuống xe, trên mặt lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Hai người các ngươi luận bàn một chút với hắn.”
Phương Trần cười nói.
“Hai người chúng ta?”
Hoàng Tứ Hải hơi ngẩn ra, lập tức nhếch miệng cười nói: “Thế tử, ta một mình là được, thân thể này của hắn cũng không chịu nổi ta cùng Thiết Mã thủ đoạn a.”
“Vậy ngươi thử xem.”
Khóe miệng Phương Trần hơi cong lên.
Mấy hơi thở sau, Hoàng Tứ Hải bị một quyền của người trung niên đánh bay hơn mười trượng, ngã ngồi trên mặt đất thật lâu không cách nào đứng dậy, chờ hắn bình phục khí huyết cuồn cuộn trong cơ thể, không dám tin nhìn về phía người trung niên.
“Vẫn nên liên thủ đi.”
Thiết Mã nheo mắt lại.
Hoàng Tứ Hải lần này không già mồm, liên thủ cùng Thiết Mã tiến công trung niên nhân, nhưng tốc độ của trung niên nhân cực kỳ quỷ mị, mỗi một quyền mỗi một chưởng đều mang theo lực lượng bài sơn đảo hải.
Đại khái mới qua năm sáu chiêu, hai người đã cùng nhau bị đánh bay.
“Thế tử, vị này là?”
Hoàng Tứ Hải và Thiết Mã lộ ra vẻ kinh nghi, trong lòng âm thầm khiếp sợ.
Phương Trần thấy thế, liền ở trước mặt hai người triệt hồi linh lực, người trung niên trong nháy mắt biến ảo thành người rơm bay vào trong tay Phương Trần.
Hai người càng cảm thấy chấn động, liên tưởng đến phù triện Phương Trần cho bọn họ, trong lòng âm thầm khiếp sợ, năm năm qua, thế tử của bọn họ lại tu thành thủ đoạn thần dị như thế?
“Con bù nhìn này là một món pháp bảo, thực lực ở trên đan khí, hơn nữa... Hắn có thể đối phó tu sĩ.”
Phương Trần cười nhạt nói.
Giống như tình huống hai người không đánh nổi trước đó, bù nhìn ra tay liền giải quyết dễ dàng, dù sao hắn cũng dùng linh lực.
“Thế tử, ta từng nghe nói, trên đời có một loại người, thủ đoạn so với võ phu mạnh hơn đếm không hết, như lục địa thần tiên...”
Thiết Mã thần sắc cổ quái.
“Ừm, bọn họ đi con đường khác với võ phu, tu là tiên đạo, cho nên gọi tu sĩ.”
Phương Trần gật gật đầu.
Hai người hoàn toàn hiểu ra, thì ra thế tử của bọn họ đã đi lên một con đường hoàn toàn khác, trong lòng không kinh sợ mà còn lấy làm mừng.
Đăng bởi | manmanthienlang |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 31 |