Vùng Đất Lạ
Chương 10: Vùng Đất Lạ
Khi hai mẹ con hắn gặp nạn trong Mai Lâm, Hắc Cầu đã từng tỏa ra một luồng ánh sáng màu máu bảo vệ hai mẹ con hắn. Nhưng từ đó về sau, nó biến trở về thành một hòn đá xấu xí, không còn bất cứ phản ứng nào nữa.
Thiên Phúc tin rằng Hắc Cầu này ẩn giấu bí mật lớn. Mấy năm qua, hắn đã thử rất nhiều cách nhưng cũng vô dụng.
Mẹ hắn đã suy yếu rất nhiều. Lần này, hắn có cơ hội vào sâu trong Mai Lâm săn bắn, hắn liền lén mang theo. Hắn hy vọng có thể một lần nữa kích phát Hắc Cầu, từ đó tìm ra bí mật của Hắc Cầu và có thể có cách giúp mẹ hắn.
Bên cạnh đầm nước rộng lớn có một khoảng đất trống. Thiên Phúc mơ hồ tỉnh lại, đầu hắn vẫn còn choáng váng, xung quanh hắn còn có vô số thi thể yêu thú.
Hắn quan sát cảnh vật xung quanh, phát hiện nơi đây cây cối rậm rạp, chằng chịt. Hắn không thể phân biệt được nơi đây là nơi đâu. Nơi đây khác xa so với những gì người trong thôn từng kể.
Trên đầu hắn chính là thác nước cao lớn hùng vĩ đang không ngừng từ trên cao trút nước xuống. Nhưng dường như nó không quá giống thác nước mà hắn rơi xuống.
“Đây là đâu?”. Hắn ngơ ngác thốt lên.
Hắn quan sát bốn phía, cố gắng tìm ra một điểm quen thuộc để từ đó xác định vị trí nhưng không thể. Nơi đây là nơi hoàn toàn xa lạ, là nơi mà hắn chưa đặt chân đến bao giờ.
Hắn không có thời gian ngẩn người tại đây. Bởi vì hắn biết chẳng máy chốc, mùi máu từ thi thể đám yêu thú này sẽ dẫn đến vô số yêu thú đến tranh đoạt. Mà lúc này hắn lại không có khả năng tự vệ. Hắn cần phải tìm một nơi an toàn để nghỉ ngơi, ẩn náu.
U Minh Dị Liên trên cổ hắn đã mất một cặp Hắc Bạch Song Sinh Thạch sau một thời gian dài bảo vệ hắn.
Mặt trời dần dần xuống núi, bóng tối dần bao trùm, cảnh vật xung quanh bất đầu trở nên khó thể phân biệt. Thiên Phúc cố gắng tiến về phía thác nước hùng vĩ kia. Bởi vì đây chính là chô trú ẩn an toàn nhất trong rừng rậm. Thác nước có thể giảm bớt mùi trong không khí, gần thác cũng rất dễ có hang đá, giúp hắn có thể ẩn nấp an toàn.
Trước khi đi hắn còn không quên mang theo những con yêu thú trên người không có vết máu để làm thức ăn. Dự định có thể phải ở lại nơi đây một khoảng thời gian.
Đúng như Thiên Phúc dự liệu, không lâu sau hắn tìm được một thạch động nằm phía sau thác nước. Thạch động rất sâu, hắn càng đi vào càng phát hiện nơi đây vô cùng rộng rãi, đủ để cho mấy chục người trú ẩn.
Khắp nơi đầy đủ tiện nghi. Giường ngọc, bàn, ghế, chén đĩa,… đều có đủ cả. Nhưng dấu vết đã lâu không có người dùng qua.
“Nơi đây đã từng có người sinh sống”. Thiên Phúc vui mừng lẩm nhẩm. Phát hiện nơi này đã từng có người ở khiến hắn có thêm chút niềm tin, cũng có thêm động lực để cố gắng.
Vừa thu dọn gọn gàng chỗ trú ẩn. Tiếng sột soạt phía xa xa trong rừng truyền ra, từng đàn Sói lao nhanh đến chỗ thi thể yêu thú, đàn quạ, kềnh kềnh từ trên cao cùng xà xuống kiếm ăn. Chưa hết, một vài con Hổ, Báo, rắn rết,.. cũng nhanh chóng tiến vào cuộc chiến tranh giành thức ăn. Xa xa trong rừng còn không ngừng truyền đến tiếng động.
Càng ngày càng nhiều yêu thú đến tranh đoạt. Bọn chúng vô cùng hung tàn, khát máu. Chúng lao vào cắn xé nhau đến khi một bên chết mới thôi.
Huyết khí, túc sát chi khí tràn ngập không gian. Cuộc chiến càng ngày càng lan rộng, dẫn đến càng nhiều yêu thú gia nhập cuộc chiến.
Trong đêm tối, đôi mắt đỏ như máu của chúng càng thêm nổi bật, từ trong mắt bọn chúng chỉ thấy được tràn ngập khát máu, không có bất kỳ thứ gì khác.
“Đây không phải dã thú, chúng là Hung thú. Tại sao lại có Hung thú. Ta đã đến nơi nào”. Thiên Phúc khó hiểu, theo lý mà nói, hắn rơi xuống thác nước không bao lâu, nước tuy chảy xiết nhưng chung quy vẫn không thể ra khỏi Mai Lâm. Không có khả năng hắn đến một nơi xa lạ như thế này được.
Thiên Phúc nhớ đến Hắc Cầu, hắn vội vàng lấy ra quan sát. Hắc Cầu tỏa ra ánh sáng đỏ thẳm càng thêm đậm đặc.
“Không phải ngươi mang ta đến nơi đây chứ?”. Thiên Phúc nhìn Hắc Cầu hỏi. Nhưng hắn không nhận lại bất kỳ đáp án nào.
Thiên Phúc bất đắc dĩ cất kỹ Hắc Cầu. Trở về bên trong thạch động.
Một đêm gào thét, cắn xé của Hung thú cuối cùng cũng chấm dứt. Thiên Phúc đợi trời sáng mới đến cửa thạch động quan sát chiến trường tối qua. Hắn vô cùng ngạc nhiên phát hiện nơi đây vậy mà không để lại một chút thi thể yêu thú nào. Nếu như không phải khắp nơi đều là máu tươi cùng dấu vết bừa bãi thì hắn còn cho rằng nơi đây chưa từng xảy ra chuyện gì.
Thiên Phúc lấy trong người ra một nắm Liễm Tức Thảo điều chế Liễm Khí Dịch. Hắn còn lấy một ít thảo dược đã kiếm được trong lúc còn đi cùng đội săn ra để điều chế một ít dược dịch trị thương.
Sau khi điều chế hoàn tất dược dịch, hắn liền dùng Liễm Khí dịch rồi lặng lẽ ra ngoài, tiềm hiểu tình hình xung quanh. Đến khi trời gần tối hắn mới trở lại thạch động. Việc này diễn ra liên tục gần nữa tháng, đến khi hắn phát hiện bản thân không thể tìm thấy đường ra nên đành phải nghĩ cách khác.
Hắn lưu lạc đến đây đã gần một tháng, hy vọng tìm được đường về nhà của hắn ngày càng nhỏ dần theo thời gian. Đêm nay lại là ngày trăng tròn nhất trong tháng.
Đến nữa đêm, đầu hắn bỗng nhiên đau đớn dữ dội, như bị hàng trăm hàng ngàn mũi kim đang đâm lấy hắn, muốn đâm hắn thành từng mảnh nhỏ.
Trong mộng, hắn mơ hồ cảm thấy một con Lục Dực Biên Bức quanh thân tràn đầy huyết khí đang không ngừng thi pháp, huyết khí như thủy triều tiến đến hắn, muốn đem hắn thôn phệ.
Hắn không ngừng bị tàn phá nhưng lại có một lực lượng nào đó đem những mảnh vỡ của hắn tiến hành kết hợp lại với nhau. Hắn không ngừng bị phá toái rồi lại bị kết hợp. Việc này như một vòng luân hồi, lặp đi lặp lại vô số lần. Mà mỗi lần bị phá toái, cái cảm giác đau đớn kia, tuyệt vọng kia không ngừng giày vò hắn.
Huyết khí đang từng tấc, từng tấc xâm nhiễm hắn kia cũng bị một luồng sức mạnh khác cản trở.
Trong khi hắn gồng mình quằn quại chống lại cơn đau. Hắn mơ hồ thấy hình bóng của hai người đang chống lại huyết ảnh kia. Hình bóng này vô cùng quen thuộc, hắn không thể không nhận ra. Đó chính là hai vị trưởng bối yêu thương hắn nhất. Hắn từ bé đã thường xuyên đi theo bọn họ chơi đùa.
Một vị là Thanh Long còn vị kia chính là một mỹ nữ chân đạp Liên Hoa Đài đang không ngừng chống lại Lục Dực Biên Bức. Hai bên vẫn như cũ, không bên nào chiếm được ưu thế.
Ngoài ra, còn có một con Bất Tử Điểu đang không ngừng vờn quanh linh hồn hắn, thiêu đốt huyết khí trong người hắn, cố gắng bảo vệ hắn, giúp hắn giảm bớt đau đớn. Cuộc chiến trong hồn hải của hắn trải qua một thời gian dài rồi cuối cùng cũng kết thúc, hai bên trở lại thế cục giằng co như trước.
Không bao lâu, hắn cũng chậm rãi tỉnh lại. Cả người hắn tràn ngập mồ hôi lẫn máu tươi ứa ra từ khắp nơi trên cơ thể.
Từ khi hắn biết cảm nhận, vào đêm trăng sáng nhất trong tháng, hắn đều có cảm giác bị tra tấn cả thể xác lẫn linh hồn. Thời gian dần trôi qua, hắn cũng đã quen thuộc với cảm giác này.
Chỉ có điều là khi hắn ở bên mẹ hắn, hắn không đau đớn như hôm nay. Chắc là pháp lực mẹ ta gia trì trên thân thể ta đã suy yếu đi, hoặc là bóng đen kia đã mạnh lên. Nếu không cũng không đến mức sắp chút nữa tiêu đời như hôm nay.
Trong Mai Hoa thôn, Như Nguyệt đang chăm sóc vườn rau như thường ngày. Đột nhiên, sắc mặt nàng liền trở nên tái nhợt. Nàng cảm ứng được Hắc Bạch Song Sinh Thạch vỡ nát, nàng liền biết đã có chuyện phát sinh.
“Phúc nhi xảy ra chuyện”.
Nàng biến mất tại chỗ, xuất hiện tại trên không trung Mai Lâm. Chỉ trong chốc lát nàng liền tiến đến nơi cuối cùng cảm ứng được khí tức tản ra của Hắc Bạch Song Sinh Thạch cũng chính là thạch động mà đội săn đang ẩn núp.
Nàng tìm kiếm khắp nơi, không phát hiện Thiên Phúc. Sắc mặt nàng ngày càng trắng bệt. Nàng cố trấn tĩnh, tiến hành tìm kiếm đội săn.
Nàng nhìn khắp một lượt tất cả đội săn, nhưng vẫn không thấy Thiên Phúc. Giọng nàng có chút run rẫy hỏi.
“Phúc nhi đâu”.
Đám người thấy nàng cũng vô cùng bất ngờ. Sau khi sững sờ vì bất ngờ, trong lòng mọi người lại tràn ngập một nỗi hỗ thẹn.
Cả đám người cúi mặt xuống, im lặng thật lâu không ai lên tiếng, chỉ có tiếng khóc thút thít của mấy đứa nhỏ.
“Là lỗi của ta. Không bảo hộ tốt Thiên Phúc”. Đội trưởng áy nấy nói.
“Không, là lỗi của tất cả chúng ta”. Những người khác trong đội săn cùng nhau lên tiếng.
“Ta chỉ muốn biết, Phúc nhi đang ở đâu?”. Giọng nàng càng yếu ớt, càng run rẩy. Dường như lúc này, nàng không còn đủ sức đứng vững, nàng phải chống một tay vào vách động mới có thể đứng thẳng người. Đôi mắt nhìn chằm chằm đội trưởng.
Đội săn, ai nấy đều đã nhiều lần gặp tình trạng đồng đội bỏ mạng nơi rừng sâu. Cũng có phần quen thuộc chuyện sinh ly tử biệt. Nhưng mọi người trong thôn đều hiểu rằng hai mẹ con Thiên Phúc đã trải qua quá khứ không mấy vui vẻ. Hiện tại, Thiên Phúc là tất cả của Như Nguyệt.
Bọn họ không dám tưởng tượng nếu Thiên Phúc mất đi thì nàng sẽ thế nào. Càng biết điều đó, bọn họ càng cảm thấy hỗ thẹn. Hỗ thẹn với lời nhờ vả của nàng cùng lời hứa trước khi khởi hành.
“Thiên Phúc không may rới xuống thác nước, không thấy tung tích”. Đội trưởng buồn bã nói.
Vừa nge được đáp án, nàng không suy nghĩ mà lao thẳng xuống thác nước trước sự ngỡ ngàng của đám người. Nhưng thời gian đã qua hai ngày, nàng không thể phát hiện được dấu vết nào lưu lại.
Sau một thời gian nàng cùng mọi người tìm kiếm không có kết quả. Nàng cũng trấn tĩnh lại.
Bởi vì một phân hồn Bất Tử Điểu trong cơ thể Thiên Phúc chưa dập tắc, nghĩa là Thiên Phúc vẫn còn sống. Chỉ là nàng không thể cảm ứng được nó nữa. Nếu như Thiên Phúc chết đi thì phân hồn kia cũng sẽ theo Thiên Phúc mà tan biến, lúc đó Bất Tử Điểu sẽ có cảm ứng.
Sau đó không lâu, thú triều cũng đã dừng. Thôn dân triển khai công cuộc tìm kiếm trên diện rộng trong nhiều ngày liên tục. Gần như tất cả khu vực có khả năng đều bị thôn dân lật tung lên nhưng không hề có một chút manh mối nào.
Nhưng nhiều ngày trôi qua. Dần dần thôn dân cũng buộc phải ngưng việc tìm kiếm, trở lại cuộc sống hàng ngày. Nhưng mỗi khi có đội săn vào rừng thì đều sẽ lưu ý một chút.
Kể từ ngày đó, mọi người cũng hiếm khi thấy bóng dáng Như Nguyệt. Đôi khi vài tháng mới thấy nàng trở về một lần. Nàng mang theo một thân đầy thương tích, mệt mỏi mà trở về căn nhà nhỏ của mình.
Tĩnh dưỡng không được vài ngày, nàng lại biến mất. Mọi người trong thôn đều thử khuyên nàng nhưng đều không có hiệu quả. Ai cũng biết là nàng không tử bỏ hy vọng, đang có gắng tìm Thiên Phúc.
Đăng bởi | lnty26091996 |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |