Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạch Hồ

Tiểu thuyết gốc · 2913 chữ

Chương 11: Bạch Hồ

Thiên Phúc tại vùng đất xa lạ này cũng không dám chủ quan, mà hắn vô cùng cẩn thận để hiểu rõ mọi thứ xung quanh.

Sau vài ngày quan sát, hắn phát hiện bên trái thác nước là lãnh thổ của đàn Hôi Lang cùng Vân Xà,... Bên phải thác nước là lãnh thổ của Hung Sư, Ác Trư. Bên trên thác nước là nhà của vô số loài yêu thú biết bay, đặc biệt là loại chim.

Hắn còn phát hiện huyết sắc trên Hắc Cầu sẽ yếu đi nếu rời xa thác nước và trở nên nồng đậm hơn khi càng lên cao thác nước.

Khắp nơi đều là Hung thú. Hắn lại không biết ngoài kia còn có thứ gì. Liễm Khí Dịch thì chỉ còn lại đủ cho hắn dùng hai ngày. Thịt hung thú thì không thể trực tiếp dùng làm thức ăn. Muốn dùng phải có thủ pháp chế biến đặc biệt còn cần vô số thảo dược. Cũng may là nước và cá trong đầm đều không bị nhiễm hung sát khí. Cùng với số thịt yêu thú lúc trước hắn dự trữ có thể chống cự qua một khoảng thời gian.

Cũng may đám Hung thú này chỉ là cấp thấp nhất. Linh trí bọn chúng bị hung sát khí ảnh hưởng, chủ yếu sống theo bản năng nên Thiên Phúc mới có thể an toàn đến hiện tại.

Hung thú tuy dễ bị máu tươi làm ảnh hưởng nên rất dễ bị rơi vào các cạm bẫy. Nhưng các giác quan khác của chúng lại vô cùng nhạy bén và khi xác định con mồi thì chúng hung hãn không sợ chết mà lao vào.

Thiên Phúc làm thật nhiều bẫy thú xung quanh thạch động của hắn để đảm bảo an toàn hơn.

Hắn cố gắng thu thập thông tin nhiều nhất có thể cho nên hắn phải mạo hiểm đi qua các quần tộc hung thú.

Hắn cũng như thường ngày, ẩn giấu khí tức ra ngoài tìm kiếm đường thoát. Nhưng hôm nay hắn quả thật không may.

Hắn sơ ý bị một cái xương thú làm bị thương. Máu tươi của hắn nhanh chóng thu hút đàn sói.

Đàn sói rất nhanh đuổi theo hắn, hắn không còn cách đành phải nhanh chóng chạy vào lãnh thổ của đàn báo, ý định dẫn phát hai bên xung đột.

Nhưng tình cảnh hai bên cắn xé đầy huyết tinh không không xảy ra. Tất cả đều nhìn chằm chằm về phía hắn. Hắn trở thành con mồi duy nhất trong mắt bọn chúng.

Hắn càng chạy càng dẫn đến nhiều hung thú.

Dưới sự tấn công điên cuồng của đám hung thú, hắn bất lực chống trả. Đành tốn thêm một cặp Hắc Bạch Song Sinh Thạch mới có thể đến dưới thác nước. Hắn nhảy xuống dòng nước, nhờ dòng nước ngăn cách khí tức rồi trở về thạch động an toàn.

Liễm Khí Dịch của hắn không còn nhiều khiến hắn không dám tiến quá gần, không dám băng qua lãnh thổ của chúng.

Qua một thời gian quan sát, hắn quyết định thử một con đường khác, đó là trèo lên đỉnh thác nước.

Hắn ngước nhìn lên trên, thác nước này cao không thấy đỉnh. Hắn chỉ thấy một lớp sương mù lượn lờ, cầu vòng bắt ngang. Quyết định leo lên đó là một sự đánh cược. Hắn không biết phía trên lớp sương mù có cái gì, thác này cao bao nhiêu, phía trên có phải là đường thoát hay càng có thứ đáng sợ hơn, càng hung hiểm hơn. Nhưng hắn nào có lựa chọn nào khác, đây đã là cách cuối cùng mà hắn có thể nghĩ ra được.

Vách đá tuy thẳng đứng, trơn trượt nhưng cũng có nhiều cây cối mọc trên đó, còn có một vài thạch động, tảng đá lớn để cho hắn có thể nghỉ ngơi.

Hắn quan sát và xác định được một vài nơi có thể dừng chân phía dưới lớp sương mù. Sau đó hắn bắt tay vào việc chuẩn bị đầy đủ thức ăn và nước uống.

Hắn chặt tre bên cạnh đầm nước, làm rất nhiều lồng bắt cá đặt dưới thác. Cá nơi đây qua nhiều năm không bị săn bắt, chúng vừa to vừa rất nhiều mà còn không sợ vật lạ. Hắn chỉ mất mấy ngày đã bắt được rất nhiều đủ để cho hắn có thể dự trữ nữa năm.

Thiên Phúc chế tác sơ qua thịt cá, làm thịt hun khói rồi đem đi phơi thật khô để bảo quản được lâu hơn.

Hắn làm một cái gùi trúc mang sau lưng. Hắn còn dùng dây leo trong rừng làm thành một sợi dây thừng dài.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, chẳng mấy chốc mà Thiên Phúc đã ở tại hang động này hơn một tháng. Mọi sự chuẩn bị của hắn cũng đã đầy đủ.

Thiên Phúc trên lưng mang gùi trúc chứa đựng thức ăn và một sợi dây thừng. Bên hông hắn đeo lấy một con dao găm.

Hắn chọn một nơi không quá xa thác nước để bắt đầu công việc leo trèo của mình. Nơi này không quá ẩm ướt, trơn trượt mà tùy thời đều có thể lấy nước khi cần.

Thiên Phúc tuy thường xuyên phát bệnh nhưng trừ lúc phát bệnh ra thì hắn vẫn rất khỏe mạnh. Hắn rất chăm chỉ rèn luyện thân thể. Tuy thể chất không bằng đám bạn đồng lứa trong Mai Hoa thôn nhưng cũng đủ chống lại dã thú.

Việc leo trèo này không phải là việc quá khó đối với những người sống ở Mai Hoa thôn, đối với hắn cũng vậy.

Mỗi ngày, vào khi mặt trời vừa lên cũng là lúc hắn bắt đầu hoạt động. Khi trời tối hắn sẽ nghỉ ngơi, hồi phục sức lực.

Bên dưới vách đá khá dễ leo trèo, còn có khá nhiều cây xanh, mỏm đá lồi ra. Giúp hắn có nơi nghỉ chân, có nơi dưỡng sức sau một ngày vất vả. Nên mới ngày đầu, hắn đã cách mặt đất bên dưới gần hơn ba mươi trượng.

Càng lên cao, càng có ít nơi để hắn có thể nghỉ lại, có lần hắn phải leo một hơi bốn năm ngày liền mới tìm được nơi để nghỉ ngơi.

Không những vậy, hắn còn gặp phải gió mạnh, mưa lớn cản bước. Không dễ dàng gì mới có thể chịu đựng qua.

Vách đá trơn trượt cùng phi điểu tập kích còn làm hắn mấy lần xém chút rơi khỏi vách đá.

Trên không chính là sân nhà của bầy chim, bọn chúng tấn công khiến hắn không thể tiến lên. Hắn phải tốn thêm một cặp Song Sinh Thạch mới có thể vượt qua.

Mỗi lần tìm được một nơi nghỉ chân an toàn, hắn đều không vội vàng mà chữa trị vết thương, đợi bản thân hồi phục đầy đủ sức lực mới tiếp tục tiến lên. Hắn cứ như vậy mà bền bỉ treo mình cheo leo giữa vách đá nữa năm trời.

Cuối cùng hắn cũng có thể vượt qua mọi trở ngại cũng như lớp sương mù dày đặc để lên được đỉnh thác.

Đập vào mắt hắn là một khu rừng rậm, nhưng nơi đây linh khí tràn đầy, hung có chút khí tức hung sát nào.

Hắn hít một hơi thật sâu, tận hưởng bầu không khí tươi mát này. Hắn cầm Hắc Cầu tiếp tục men theo dòng thác mà tìm đến thượng nguồn.

Nơi đây, cây cối xanh tươi, rậm rạp. Nhưng đi cả buổi hắn lại không phát hiện được dấu vết của con người hay là bất kỳ yêu thú nào. Ngoại trừ những con cá đang tự do bơi lượn dưới nước.

Hắn mất một buổi đã đến được thượng nguồn, đó chính là một cái hồ nước xanh biếc nằm ngay giữa trung tâm khu rừng, phía dưới còn vô số con cá đang tự do bơi lội.

Đến đây, hắn phát hiện ánh sáng xung quanh Hắc Cầu đậm đặc như từng dòng máu nóng. Nhưng hắn cũng không vội, hắn đi kiểm tra xung quanh, đến chiều tối hắn mới quay lại hồ nhỏ.

Hồ nhỏ là trung tâm khu rừng, cũng là trung tâm của nơi này. Nơi đây nhìn qua giống như được tự nhiên hình thành nhưng cái hồ nhỏ chứa nước của cả thác và linh khí vô cùng đậm đặc mà lại không có bóng dáng của một con yêu thú trên bờ nào khiến hắn cảm giác được không đúng.

Hắn cẩn thận đề phòng xung quanh, cả một đêm hắn không dám chợp mắt. Nhưng hắn lại chẳng phát hiện được điều gì lạ.

Hắn ban ngày bắt cá, nghỉ ngơi. Ban đêm lại ngụy trang, ẩn nấp một nơi gần hồ nước để quan sát. Hắn liên tục quan sát hơn mười ngày lại không phát hiện được điều gì.

Nhiều ngày quan sát khiến hắn rất mệt mỏi. Đêm nay hắn đành phải nghỉ ngơi. Trời đã tối, hắn đốt lửa nướng cá và sưởi ấm, quyết định sáng mai sẽ bắt đầu xuống hồ tìm hiểu.

Đột nhiên trong rừng xuất hiện tiếng xào xạc như là có một con vật gì đó đang chạy tới. Mà hướng nó đến chính là nơi hắn đang đứng.

Hắn đã xem xét xung quanh rất kỹ, hắn cho rằng nơi đây không có yêu thú trên bờ. Không ngờ đêm nay lại xuất hiện. Việc này khiến hắn có chút lo lắng. Nhưng hắn không thể làm gì khác ngoài việc phải bình tĩnh ứng phó.

Hắn rút dao găm ra khỏi vỏ, tay còn lại cầm cây củi đang cháy sáng. Hắn đề phòng, chăm chú vào nơi phát ra tiếng động.

Tiếng động bỗng dưng biến mất, dường như thứ kia đã đột ngột dừng lại. Hắn cũng không dám lơ là, hắn vẫn chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu khi nó xuất hiện.

Một lát sau, tiếng xào xạc lại bắt đầu vang lên, từ trong rừng rậm xuất hiện một con vật khiến hắn bất ngờ.

Đó chính là một con Hồ Ly nhỏ toàn thân trắng buốc, chỉ có đôi mắt là có một chút màu đen. Nó chỉ bằng đứa nhỏ mới sinh. Trên người nó không có bất cứ yêu khí hay hung khí nào phát ra. Hắn có thể khẳng định đây chỉ là một con dã thú. Nhưng thông qua ánh mắt nó, hắn có cảm giác nó đang hướng mắt về phái những con cá nướng của hắn.

Hắn nhìn nó một hồi lâu rồi thở phào một hơi nhẹ nhõm. Hắn trở về đống lửa, ngồi xuống mới phát hiện những con cá này đều đã cháy đen thành than.

Cũng may lúc chiều hắn câu được nhiều cá. Hắn liền tiến hành nướng những con cá khác.

Hắn đem đám cá cháy đen kia ném về phía Bạch Hồ và nói.

“Ngươi đến vì nó?”.

Bạch Hồ dường như hiểu được ý hắn, nó gật gật nhẹ cái đầu nhỏ.

Bạch Hồ lén lút tiến tới đám cá cháy, nó ngửi ngửi một hồi rồi bắt đầu ăn. Nhưng nó chỉ cắn một miếng liền phun ra. Không những vậy, nó còn liếc mắt tỏ vẻ rất khinh bỉ Thiên Phúc.

Thiên Phúc thấy vậy cũng cười ha ha. Hắn liền ném một con cá vừa mới ném xong đến cho nó. Sau đó hắn cũng bắt đầu ăn cá của mình.

Bạch Hồ cũng như lần trước, từ từ tiến tới con cá. Lần này nó ăn hết sạch con cá, chỉ để lại bộ xương.

Nó ăn xong một con, mắt liền không ngừng nhìn chằm chằm mấy con cá của Thiên Phúc.

“Muốn ăn thêm?”.

Nó lại gật gật cái đầu nhỏ.

“Lại đây, ta cho ngươi ăn”. Thiên Phúc vẫy vẫy tay với nó, tay kia cầm cá nướng.

Bạch Hồ nhìn hắn chằm chằm hồi lâu vẫn không tiến đến, nó vẫn giữ một khoảng cách với hắn.

“Ta không phải người xấu a”. Thiên Phúc vẫn chưa bỏ ý đồ, liền tiếp tục dụ dỗ.

Nhưng cho dù hắn làm cách nào thì Bạch Hồ đều không tiếp cận hắn. Nó chỉ đứng từ xa mà nhìn.

Thiên Phúc thấy vậy cũng đành thôi, hắn ném một nữa số cá nướng qua cho Bạch Hồ rồi đi ngủ.

Sáng mai khi hắn thức dậy, thấy bên cạnh có một đống nhỏ trái cây, xa xa vẫn là con Bạch Hồ kia đang nhìn hắn.

“Ngươi hái”.

“Cho ta”.

Nó gật đầu rồi biến mất trong rừng. Thiên Phúc hiếu kỳ muốn thử tìm kiếm tung tích của nó nhưng hắn không thể tìm ra.

Hắn vô cùng nghi hoặc nhưng cũng rất bất lực. Hắn đành phải tiến hành thăm dò hồ nước.

Hắn đem những tảng đá lớn ném xuống hồ rồi bỏ chạy thật xa, ẩn núp trong bụi rậm quan sát. Nhưng đợi một hồi lâu vẫn không thấy động tĩnh gì khác ngoài đàn cá có chút náo động.

Hắn tiếp tục làm như vậy đến chiều tối vẫn không phát hiện điều gì.

“Chẳng lẽ mình nghĩ nhiều”. Hắn thầm nhủ trong lòng.

Hắn lại như mọi khi tiến hành bắt cá, nướng cá. Nhưng hôm nay, hắn bắt cá nhiều hơn gấp đôi lần trước.

Đến tối, con Bạch Hồ kia lại tiếp tục tiến đến. Hắn lại giống hôm trước, chia cho Bạch Hồ một nữa số cá của hắn.

Thiên Phúc cũng biết được con Bạch Hồ này rất có linh tính. Hắn muốn làm quen với nó liền không ngừng bắt chuyện và cũng có thể biết thêm một ít thông tin ở nơi đây.

“Nơi đây, ngoài ngươi ra còn những con vật nào khác không”. Hắn muốn xác nhận lại chuyện này.

Bạch Hồ đưa lên chân trước chỉ về phía đám cá dưới hồ.

“Ngoại trừ chúng ra, còn con vật nào khác không”.

Nó lắc lắc đầu nhỏ.

“Ngươi ở đây từ khi nào”.

Nó lại lắc lắc cái đầu nhỏ tỏ vẻ không nhớ.

“Ngươi tại sao lại ở chỗ này”. Chỗ này xung quanh không có con vật trên bờ nào, bên dưới lại toàn là Hung thú, bỗng dưng xuất hiện một con Dã thú vô cùng linh tính khiến hắn không khỏi tò mò.

Nge câu hỏi này, Bạch Hồ lộ ra vẻ mặt hoang mang, mơ màng. Sau khi ngừng lại suy nghĩ một hồi, nó lắc lắc đầu rồi bỏ đi.

Hôm sau, hắn lại nhận được một nhóm trái cây của Bạch Hồ. Cứ như vậy gần mười ngày trôi qua. Hắn cũng thân thiết hơn với Bạch Hồ. Việc này cũng khiến tảng đá trong lòng hắn bấy lâu cũng buông xuống.

Nhưng trừ việc đó ra, hắn không phát hiện được thêm điều gì khác. Hắn quyết định mạo hiểm lặn xuống hồ tìm hiểu một phen.

Hắn mang theo Hắc Cầu nhảy vào trong hồ, nhưng áp lực nước quá lớn khiến hắn không thể nào lặn đến đáy hồ.

Sau nhiều lần thử không có hiệu quả, hắn đành phải tìm cách khác. Hắn dùng dây leo trong rừng buộc thành một sợi dây thừng cực kỳ dài, một đầu hắn buộc vào một tảng đá lớn ném xuống hồ. Hắn muốn dùng cách này xác định độ sâu của đáy hồ từ đó tính toán khả năng của bản thân.

Sau một khoảng thời gian chờ đợi, cuối cùng hòn đá đã ngừng lại. Hắn phát hiện hồ này không quá sâu, chỉ vài chục trượng mà thôi. Nhưng áp lực nước trong hồ quá lớn.

Ngày nào hắn cũng cố gắng thử lặn xuống một vài lần, dần dần sức chịu đựng của bản thân lên. Hắn cũng lặn được sâu hơn.

Đêm nay trăng tròn, hắn cùng Bạch Hồ ngụp lặn dưới hồ vui đùa. Những ngày qua hắn cũng làm thân được với con Bạch Hồ này. Giúp hắn bớt buồn chán hơn.

Bỗng dưng hắn phát hiện áp lực nước trong hồ giảm mạnh. Hắn mừng rỡ, liền nhanh chóng lặn xuống dưới.

Quả nhiên hắn đoán đúng, chỉ vài hơi thở, chân hắn liền có thể chạm đáy hồ.

Đáy hồ không phải bùn đất mà là một lớp hắc thạch tạo thành. Trên bề mặt lại điêu khắc vô số hoa văn. Giống như là một trận pháp.

Dưới ánh trăng sáng, hắc thạch này hấp thụ ánh trăng, các hoa văn không ngừng sáng lên.

Hắn phát hiện trung tâm hắc thạch có một lỗ hỗng nhỏ. Hắn liền đem Hắc Cầu để vào.

Hắc Cầu xấu xí cũng hiện lên vô số phù văn, kết hợp với phù văn của hắc thạch tạo thành một trận pháp hoàn chỉnh lơ lững trên mặt hồ.

Mặt hồ trở thành một hố đen, nó hút lấy linh khí xung quanh. Trận pháp sau khi hấp thu đủ linh khí cũng bắt đầu khởi động.

Một luồng ánh sáng lóe lên tận trời rồi biến mất. Biến mất cùng với luồng ánh sáng kia còn có cả Thiên Phúc lẫn Bạch Hồ bên cạnh.

Bạn đang đọc Dạ Hành Lộ sáng tác bởi lnty26091996
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lnty26091996
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.