Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Báo nữ (2)

Phiên bản Dịch · 1053 chữ

Đúng lúc hắn đang lo lắng, "người thần bí" Phương Trạch cũng hoàn hồn.

Hắn ngay lập tức nhận ra điều bất thường, nên nhìn theo ánh mắt của Vương Hạo, thấy tình trạng của con ấu long dưới chân mình.

Trong khoảnh khắc đó, hắn thầm kêu "hỏng bét".

Tuy có thể điều chỉnh bố cục và bài trí của [phòng điều tra đêm khuya], nhưng hắn không có khả năng triệu hồi sinh vật siêu nhiên.

Vì vậy, "ấu long" kia thực chất chỉ là một con rối được chế tác tinh xảo, hoàn toàn rỗng tuếch, cần Phương Trạch điều khiển mới có thể cử động được.

Và vừa rồi, vì quá sốc, Phương Trạch quên điều khiển ấu long, khiến nó lộ tẩy.

Trong nháy mắt, đầu óc Phương Trạch hoạt động hết công suất.

Lát sau, hắn đưa ra quyết định!

Lúc này, Vương Hạo càng lúc càng lo lắng hơn.

Hắn cúi đầu, nhưng vẫn len lén quan sát con sinh vật tai nạn khủng khiếp kia.

Hắn thấy nó càng lúc càng kỳ lạ, cơ thể co giật thành một cục, cổ vặn vẹo, cái miệng đầy máu không ngừng há ra, nhắm lại, đôi mắt trợn trừng như đang chịu đựng đau đớn…

Đúng lúc hắn không biết chuyện gì đang xảy ra, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng thở dài:

"Haiz, lại thất bại rồi. Xem ra việc tạo ra một sinh vật tai nạn không đơn giản như vậy."

Vương Hạo sững sờ, ngẩng đầu nhìn người thần bí.

Xung quanh người thần bí là một màn sương mỏng, không nhìn rõ biểu cảm, chỉ thấy hắn ta chậm rãi giơ tay lên, rồi nhẹ nhàng vỗ xuống.

Chỉ nghe "Phập" một tiếng.

Con sinh vật tai nạn khủng khiếp trước mặt liền bị đập thành một vũng máu, bắn tung tóe trên tấm thảm quý giá màu trắng tinh…

Máu bắn ra, giọt xa nhất rơi xuống ngay cạnh chân Vương Hạo, khiến hắn giật mình lùi lại một bước.

Nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn người thần bí, lại kinh ngạc phát hiện, dù ở gần nhất, nhưng người thần bí, thậm chí cả chiếc ghế sofa hắn ta đang ngồi, đều không hề bị vấy máu…

Nhớ lại lời nói vừa rồi của người thần bí, tim Vương Hạo đập thình thịch.

'Tạo ra sinh vật tai nạn thất bại?'

'Chẳng trách con sinh vật tai nạn kia lại trở nên kỳ lạ như vậy.'

'Chắc là trong quá trình tạo ra đã xảy ra biến dạng nào đó?'

Nghĩ đến việc người thần bí trước mặt thậm chí có thể tạo ra sinh vật tai nạn, Vương Hạo càng thêm nóng lòng.

'Người này quả thực là một nhân vật tầm cỡ khó tưởng tượng.'

'Hắn ta thậm chí có thể tạo ra sinh vật tai nạn, vậy chắc chắn việc giúp mình thức tỉnh cũng dễ như trở bàn tay?'

Đúng lúc hắn nghĩ vậy, người thần bí giơ tay lên, Vương Hạo thấy vết máu trước mặt và trên sàn nhà dần dần biến mất.

Nếu không tận mắt chứng kiến con sinh vật tai nạn kia, có lẽ hắn đã nghĩ tất cả chỉ là một giấc mơ.

Hắn nuốt nước bọt, len lén liếc nhìn người thần bí.

Thấy người thần bí chỉ ngồi im, không nói gì.

Nên sau một hồi do dự, hắn lấy hết can đảm, nhỏ giọng hỏi: "Thưa ngài… vậy câu chuyện cuối cùng của tôi, ngài có hài lòng không?"

'Hài lòng?'

Nghe vậy, "người thần bí" Phương Trạch nhất thời im lặng.

Lát sau, hắn ngả người ra sau, tay chống lên tay vịn sofa, chậm rãi gật đầu: "Không tệ."

Nghe câu trả lời, Vương Hạo mừng rỡ, vội hỏi: "Vậy…"

Hắn chưa nói hết câu, nhưng Phương Trạch đã hiểu ý.

Phương Trạch cũng bắt đầu suy nghĩ về việc này.

Ban đầu, hắn chỉ muốn thử nghiệm năng lực của căn phòng này, xem có thể thu được gì có giá trị hay không.

Ai ngờ, chưa thấy "thu hoạch" đâu, đã bị thông tin dọa cho chết khiếp.

Giờ đây, khi nhận ra mình đang ở trong tình thế nguy hiểm, tâm trạng Phương Trạch không còn thoải mái như lúc đầu.

Hắn bắt đầu suy nghĩ cách thoát khỏi tình cảnh này.

Nghĩ vậy, Phương Trạch nhìn bạn cùng phòng trước mặt.

Có lẽ, chính bạn cùng phòng này, và căn [phòng điều tra đêm khuya] này, sẽ là chìa khóa để giải quyết vấn đề…

Nghĩ vậy, Phương Trạch do dự một chút, rồi trong lòng đã có kế hoạch.

Hắn gõ nhẹ lên tay vịn sofa, rồi dùng giọng điệu bí ẩn, trầm thấp, khàn khàn, chậm rãi nói: "Câu chuyện cuối cùng của ngươi rất hay."

"Nhưng…"

"Nhưng chưa hoàn chỉnh…"

"Chưa hoàn chỉnh?" Vương Hạo ngập ngừng.

"Người thần bí" Phương Trạch gật đầu, dùng giọng điệu chỉ bảo: "Ngươi chỉ biết bạn cùng phòng là thành viên của một tổ chức tội phạm, nhưng… đó là tổ chức gì, bạn cùng phòng của ngươi giữ vai trò gì trong tổ chức đó? Ngươi không biết."

"Ngươi chỉ biết tổ chức đó đã thảm sát gia đình thương gia, nhưng không rõ nguyên nhân."

"Ngươi chỉ biết các thành viên của tổ chức bị tấn công khi rút lui, nhưng không biết ai đã tấn công bọn họ."

"Hơn nữa, theo lời ngươi kể, vụ án này vẫn chưa được phá, kết cục của bạn cùng phòng ngươi cũng chưa rõ ràng."

"Câu chuyện này, thiếu đầu thiếu đuôi."

Nói rồi, hắn khoanh tay trước bụng, chậm rãi nhận xét: "Một món đồ có thể giúp người ta thức tỉnh, sẽ không rẻ như vậy…"

Nghe vậy, Vương Hạo vội hỏi: "Vậy nếu tôi bổ sung câu chuyện, tôi có thể nhận được vật phẩm giúp tôi thức tỉnh không?"

"Người thần bí" như đang cân nhắc giá trị của hai bên, một lúc sau, hắn gật đầu: "Được."

Chỉ một chữ, đã khiến Vương Hạo tràn đầy quyết tâm!

Hắn nói: "Vậy hãy cho tôi thời gian! Tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng tất cả, rồi kể cho ngài một câu chuyện hoàn chỉnh!"

Bạn đang đọc Đã Từng, Ta Muốn Làm Người Tốt (Dịch) của Thường Thế
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi H.vân_hy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 266

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.