Thu hoạch: Vật phẩm siêu phàm thứ nhất
Nghe vậy, người thần bí mỉm cười, thản nhiên nói: "Tốt lắm."
Thấy mọi chuyện đã được quyết định, Vương Hạo lại hỏi: "Vậy thưa ngài, sau khi câu chuyện của tôi có tiến triển, làm sao tôi có thể liên lạc với ngài?"
Nghe vậy, người thần bí cười bí hiểm: "Yên tâm đi."
Rồi hắn dùng giọng khàn khàn, bí ẩn, trầm thấp, chậm rãi nói: "Ngươi không cần liên lạc ta."
"Vì… ta sẽ luôn… nhìn ngươi…"
Nghe người thần bí nói, Vương Hạo bỗng thấy mí mắt mình nặng trĩu, càng lúc càng nặng.
Hắn cố gắng chống cự, nhưng dường như vô ích trước cơn buồn ngủ này.
Chưa đầy một giây, hắn đã chìm vào giấc ngủ…
…
Nhìn bóng dáng bạn cùng phòng mờ dần, rồi biến mất, Phương Trạch ngồi trên sofa rất lâu không đứng dậy.
Không biết bao lâu sau, hắn hít sâu một hơi, rồi đứng dậy, đi đến bên giá sách, lật giá sách, để lộ chiếc đèn bàn cũ kỹ phía sau.
"Cạch" một tiếng, đèn bàn tắt.
Theo đó, sàn nhà lát đá cẩm thạch, những bức tường chạm khắc hoa văn, những bức tranh danh họa thế giới, những tác phẩm nghệ thuật quý giá, tất cả đều tan biến như bong bóng xà phòng.
Chỉ trong chốc lát, căn phòng xa hoa trở lại vẻ đơn sơ, u ám ban đầu.
Giữa phòng đặt hai bộ bàn ghế đơn giản, trên chiếc bàn gần Phương Trạch có một cuốn sách màu hồng nhạt.
"Đây là thu hoạch của cuộc điều tra này sao?"
Nhìn cuốn sách, dù đang chìm trong cảm xúc tiêu cực, Phương Trạch vẫn không khỏi có chút kích động.
'Một cuốn sách?'
'Là bảo cụ nào đó sở hữu sức mạnh siêu phàm sao?'
'Là bí kíp ghi lại phương pháp thức tỉnh?'
'Có chứa thông tin quan trọng nào đó?'
'Có thể giúp mình thoát khỏi tình thế nguy hiểm hiện tại không?'
Nghĩ vậy, Phương Trạch vội đặt đèn lên bàn, rồi cầm cuốn sách lên.
Hai giây sau…
"Bịch!" một tiếng, Phương Trạch ném cuốn sách xuống đất.
Đậu má!
Cuộc sống về đêm hào hùng: Bảng xếp hạng Kim Kê khu đèn đỏ tháng 6.
Thấy "thành quả" điều tra quá vô dụng, Phương Trạch tức tối định rời khỏi [phòng điều tra đêm khuya], quay về ngủ.
Nhưng đúng lúc này, hắn bỗng sững người, rồi khẽ "Ơ" một tiếng.
Vì hắn phát hiện sau khi ném cuốn sách, trong đầu hắn bỗng xuất hiện một đoạn thông tin ngắn về cuốn sách đó.
"[Tạp chí râm đãng]?"
"Bảo cụ dùng một lần?"
"Sau khi đọc kỹ cuốn [tạp chí] này, mở ra lần nữa, sẽ nhận được trạng thái [Hiền Giả] trong 1,5 giờ…"
"Ở trạng thái [Hiền Giả], người dùng sẽ mất đi cảm xúc, ở trong trạng thái tuyệt đối bình tĩnh, tuy không tăng trí tuệ, nhưng có thể lập kế hoạch hoàn hảo hơn, và… khiến người khác tin tưởng, gần gũi hơn?"
(!) Chú: trạng thái Hiền Giả: cảm giác sau khi đạt được cực khoái trong tình dục
Sắp xếp lại thông tin trong đầu, Phương Trạch không khỏi ngạc nhiên.
Cuốn tạp chí này lại là một bảo cụ có tên [Tạp chí râm đãng]?
Dù chỉ dùng được một lần…
Dù sao... Nó cũng là một vật phẩm siêu phàm. Đây là lần đầu tiên Phương Trạch tiếp xúc với loại sức mạnh thần kỳ này.
Công dụng có vẻ hơi... Tầm thường?
Nhưng Phương Trạch nghĩ, dùng nó để thử nghiệm cũng được: Dù gì cũng không tiếc.
Trước khi sử dụng phải đọc hướng dẫn. Phương Trạch nhặt cuốn [tạp chí] lên, ngồi xuống ghế, mở ra và bắt đầu đọc...
Nhìn những hình ảnh phụ nữ ăn mặc hở hang, khiêu gợi trên từng trang giấy, nói thật, Phương Trạch cảm thấy hơi bối rối.
Hắn không ngờ rằng, trải qua hai kiếp người, lần đầu tiên đọc loại tạp chí này lại là trong tình huống bị ép buộc...
Một việc lẽ ra phải vui vẻ, lại trở nên biến thái như thế này!
Khiến hắn chẳng còn chút hứng thú nào!
Một phút sau...
"Phì, eo cũng mềm nhũn thế này cơ à?"
"Trời đất, cái lưỡi này có thể thắt nút được sao?"
"Ôi chao, thật sự có cả ngựa cái nữa chứ, đúng là mở mang tầm mắt."
"Đời sống vật chất ở thành phố cao cấp đúng là phong phú!"
…
Sáng sớm hôm sau.
Ánh bình minh hồng nhạt nhuộm đỏ nửa bầu trời phía đông.
Sương sớm mang theo hương cỏ non thoang thoảng trong không khí.
Gió nhẹ lay động những tán lá xanh rì, tạo nên một bản hòa tấu vui tươi.
Tất cả đều tràn ngập hơi thở ấm áp, yên bình.
Chỉ tiếc là thiếu tiếng côn trùng rả rích và tiếng chim hót líu lo.
Tại khu nhà ở tạm thời của tổ chuyên án, Phương Trạch thức dậy.
Hắn ngáp dài, vỗ nhẹ lên khuôn mặt còn ngái ngủ, rồi nhìn sang người bạn cùng phòng đang ngồi trầm ngâm trên giường bên cạnh.
Cảm nhận được ánh mắt của Phương Trạch, Vương Hạo hoàn hồn, quay sang nhìn hắn, nở một nụ cười gượng gạo đầy thân thiện, rồi đưa cho Phương Trạch một quả quýt.
Phương Trạch nhận lấy quả quýt, đáp lại bằng một nụ cười "chân thành".
Có một người bạn cùng phòng chu đáo như vậy, Phương Trạch cảm thấy ngủ cũng "yên tâm" hơn.
Bước ra khỏi phòng, vừa ngân nga giai điệu từ kiếp trước, hắn vừa thong thả đi đến nhà ăn.
Gọi vài món ăn.
Một đĩa chân giò kho tàu nhiều đường, một đĩa mực xào chua cay, và một đĩa bánh bao hấp nhân mặn chấm sữa đặc.
Tìm một bàn trống ngồi xuống, ăn ngấu nghiến vài miếng.
Phương Trạch cảm thấy rất hài lòng:
Vừa xuyên không đến đã có lương bổng ổn định, tương lai thật sự rất "hy vọng" rồi.
Trong lúc ăn, một vài đồng nghiệp cũng đến ăn sáng.
Nhìn thấy Phương Trạch, bọn họ đều mỉm cười chủ động đến chào hỏi.
Đăng bởi | H.vân_hy |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 5 |
Lượt đọc | 267 |