Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giết! Giết! Giết! (4)

Phiên bản Dịch · 1054 chữ

Trước đây, cô chỉ cảm thấy sợ hãi Ma Quỷ tiên sinh. Nhưng sau khi được hắn cứu mạng hôm nay, trong lòng cô dâng lên sự biết ơn và kính trọng.

Vì vậy, sau khi quỳ xuống hành lễ và chào hỏi, cô nhẹ nhàng hỏi: "Ma Quỷ tiên sinh, ngài có vẻ mệt mỏi?"

"Ma Quỷ tiên sinh" – Phương Trạch – sững người trong giây lát.

Một lúc sau, hắn mới cất giọng khàn khàn: "Phải. Hôm nay có một con quỷ bị giết. Vì ta là kẻ mạnh nhất, nên bị nghi ngờ là hung thủ."

Miểu Miểu quỳ trên mặt đất, nhỏ nhẹ nhưng kiên định: "Ma Quỷ tiên sinh nhân từ như vậy, chắc chắn không phải hung thủ."

Ma Quỷ tiên sinh Phương Trạch: "???"

Phương Trạch cảm thấy có điều gì đó mình chưa biết đã xảy ra, mới khiến thái độ của cô gái thay đổi lớn như vậy. Đặc biệt là cảm giác "kính trọng" và "hảo cảm" mãnh liệt phát ra từ cô càng khiến hắn tin vào suy đoán của mình.

Nhưng rốt cuộc là chuyện gì?

Đột nhiên, hắn lóe lên một ý nghĩ: Chắc là Ảnh Tử Võ Sĩ đã lập công?

Nghĩ vậy, hắn hỏi: "Những thứ ta dặn, ngươi chuẩn bị xong chưa?"

Miểu Miểu vội vàng gật đầu, rồi nâng chiếc túi vải bố mà cô mang theo khi đến [Phòng điều tra đêm khuya], đưa về phía Phương Trạch.

Phương Trạch vung tay, chiếc túi bay đến tay hắn.

Vừa cầm lấy, hắn đã cảm thấy có gì đó không ổn. Hắn chỉ cần một viên lam thủy tinh, tại sao chiếc túi lại nặng như vậy?

Hắn nghi hoặc nhìn Miểu Miểu.

Cô vẫn quỳ trên mặt đất, cúi đầu, vẻ mặt ngoan ngoãn, tâm trí trống rỗng.

Phương Trạch thu hồi ánh mắt, mở chiếc túi ra.

Khoảnh khắc đó, hắn choáng ngợp.

Bên trong là vô số viên thủy tinh được đựng trong túi ni lông, xếp lớp lớp chồng lên nhau. Bên dưới lớp thủy tinh là những cọc tiền dày cộp.

Phương Trạch đẩy lớp thủy tinh sang một bên, ước lượng độ dày của những cọc tiền. Ít nhất cũng phải hơn trăm tờ, đủ loại mệnh giá, chia thành ba cọc.

Hắn ước tính sơ bộ tổng giá trị khoảng hai, ba vạn. Cộng thêm ba, bốn chục viên thủy tinh kia…

Phương Trạch kinh ngạc nhìn cô gái: cô này chẳng lẽ đã dẫn Ảnh Tử Võ Sĩ đi cướp tiệm vàng sao?

Hắn chỉ bảo cô mua một viên Lam thủy tinh, sao cô lại khuân cả tiệm về thế này?

Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong. Hắn cứ tưởng cô gái này dịu dàng, yếu đuối thì sẽ ngoan ngoãn nghe lời, ai ngờ…

Trong đầu Phương Trạch hiện lên hình ảnh: Miểu Miểu ban ngày dịu dàng, yếu đuối, ban đêm đeo mặt nạ Zorro, tay cầm roi da, dẫn theo Ảnh Tử Võ Sĩ, vênh váo đá tung cửa tiệm vàng, hét lớn "Cướp đây!"…

Hắn rùng mình, lắc đầu xua đi hình ảnh đó, rồi nhìn cô gái, suy nghĩ miên man.

"Người hầu" của mình đã bá đạo như vậy, mình là "Ma Quỷ" cũng không thể kém cạnh.

Nghĩ vậy, Phương Trạch hắng giọng, ra vẻ cao quý: "Ngươi làm rất tốt. Ta rất hài lòng."

Miểu Miểu quỳ trên mặt đất, cúi đầu đáp: "Tất cả là nhờ quái vật tiểu thư."

Phương Trạch hiểu ý gật đầu. Tất nhiên là nhờ Ảnh Tử Võ Sĩ rồi. Hắn không tin Miểu Miểu có khả năng cướp được nhiều đồ như vậy.

Tuy nhiên, nhìn chiến lợi phẩm của hai người, Phương Trạch cảm thấy cần phải đánh giá lại sức chiến đấu của Ảnh Tử Võ Sĩ. Có vẻ như cô không hề yếu đuối như hắn tưởng. Đối mặt với vật phẩm siêu phàm thì chưa chắc đã được, nhưng đối phó với người thường thì có lẽ rất mạnh.

Phương Trạch nghĩ, sau khi sử dụng [Tinh Thần Thức Tỉnh Pháp], hắn nên tìm cơ hội tự mình kiểm tra sức mạnh của Ảnh Tử Võ Sĩ.

Chỉ có vậy mới có thể đánh giá chính xác thực lực mà hắn nắm giữ.

Sau khi trò chuyện thêm vài câu với Miểu Miểu, Phương Trạch lấy cớ phải "cử hành nghi thức xuyên vị diện để cứu người mà cô muốn cứu", rồi đưa cô trở về.

Nhìn bóng dáng Miểu Miểu dần biến mất, Phương Trạch càng lúc càng phấn khích.

Cuối cùng cũng đã thu thập đủ nguyên liệu thức tỉnh. Hắn có thể thử trở thành Thức Tỉnh Giả!

Một khi trở thành Thức Tỉnh Giả, hắn sẽ có năng lực tự vệ trong thế giới này! Không còn là con cá muối mặc người xâu xé nữa!

Nghĩ vậy, Phương Trạch nhấc chiếc túi vải bố lên, giải trừ lớp ngụy trang của căn phòng.

Trở lại trạng thái ban đầu của [Phòng điều tra đêm khuya], Phương Trạch đặt chiếc túi lên bàn, hít sâu vài hơi, nhắm mắt lại, cẩn thận nhớ lại những lưu ý về Tinh Thần Thức Tỉnh Pháp đã được ghi vào đầu…

Theo nội dung trên tờ giấy và lời giải thích của Tiểu Bách Linh:

Năng lực thức tỉnh thực chất là sự cụ hiện hóa của những mảnh vỡ quy tắc của thế giới này.

Khi một sinh vật phù hợp với một quy tắc nào đó, sẽ xảy ra cộng hưởng, và sinh vật đó có thể sử dụng quy tắc này.

Mà Tinh Thần Thức Tỉnh Pháp chính là giúp sinh vật tìm kiếm sự cộng hưởng này, từ đó tìm ra quy tắc phù hợp với mình (năng lực thức tỉnh).

Do đó, Tinh Thần Thức Tỉnh Pháp có tỷ lệ thất bại rất cao.

Dù sao, pháp tắc thế giới không phải thứ ai cũng có thể đạt được, chỉ có những người có thiên phú đặc biệt mới có thể nhận được sự ưu ái của thế giới.

Vừa nghĩ, Phương Trạch vừa hít sâu một hơi.

Dù biết cơ hội rất mong manh, nhưng đến nước này, hắn chỉ có thể đánh cược một phen.

Bạn đang đọc Đã Từng, Ta Muốn Làm Người Tốt (Dịch) của Thường Thế
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi H.vân_hy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 154

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.