Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bảo Thụ (2)

Phiên bản Dịch · 1092 chữ

Pháp Ninh vừa định nói gì đó, một dòng suối mát đã đổ xuống đầu hắn.

Giống như là vừa tỉnh dậy vào buổi sáng mùa thu.

Cảm giác thanh lương kỳ dị không ngừng rót vào trong đầu hắn, tích tụ thành một vũng nước mùa thu, sáng loáng, trong trẻo.

Pháp Không tụng Thanh Tâm Chú hai lần rồi dừng lại: "Đi đi."

"Sư huynh, vậy đệ đi đây." Pháp Ninh lơ đãng rời đi, đắm chìm trong sự mát lạnh khó mà dứt ra được.

——

Ăn xong điểm tâm, Pháp Không đang tản bộ tiêu thực bên hồ, một tiểu sa di tuấn mỹ đi tới sơn cốc.

Pháp Không trực tiếp nghênh đón.

"Sư huynh, sư tổ cho mời."

"Tâm tình sư tổ thế nào?"

"Sư huynh yên tâm, là chuyện tốt." Pháp Ân tướng mạo tuấn mỹ, nói chuyện nhu hòa, thần sắc cung kính ngoan ngoãn.

Pháp Không theo hắn ra khỏi sơn cốc đến viện Bàn Nhược, vào tiểu viện của Tuệ Nam, nhìn thấy hắn đang đánh quyền trong sân.

Trong ánh nắng sớm mai, Tuệ Nam mặc áo ngắn màu xám, gầy gò nhưng nhanh nhẹn.

Ra quyền chậm rãi giống như Thái Cực quyền của kiếp trước, trúc xanh trong viện phập phồng theo quyền thế.

Pháp Không nhìn chằm chằm vào những cây trúc quan sát, vì sao mình không cảm thấy có gió, mà chúng lại như bị gió thổi.

Tuệ Nam vừa đánh quyền vừa chậm rãi ung dung nói: "Minh Nguyệt Am tới tìm người hỗ trợ, các nàng có một gốc cây xảy ra vấn đề."

"Có phải là Thái Âm Bảo Thụ không?"

Pháp Không lập tức nghĩ đến bảo vật đặc biệt của Minh Nguyệt Am, Thái Âm Bảo Thụ.

Người tinh thông dược liệu sẽ không ai không biết Thái Âm Bảo Thụ, nó quá nổi tiếng, cũng quá mức thần bí.

"Không nói, nhưng chắc là nó." Tuệ Nam ung dung thong thả, hoàn toàn không nóng nảy dễ giận như bình thường, giống như tâm tính và quyền thế hợp làm một, mềm mại như gió: "Trong chùa trên dưới, cũng chỉ có ngươi là giỏi về dược liệu nhất."

"Sư tổ, Minh Nguyệt Am là tới mời Viên Phương sư huynh đúng không?"

Viên Phương là thủ tọa Dược Vương viện, trong chùa hễ có người sinh bệnh hoặc bị thương đều tìm hắn chữa trị, thuốc đến bệnh trừ, y thuật cực cao.

"Hắn tinh thông dược liệu không bằng ngươi."

"Đệ tử hổ thẹn, đối với Thái Âm Bảo Thụ cũng không hiểu rõ, e rằng..."

"Ngươi có đi hay không?!" Tuệ Nam lạnh lùng nhìn hắn.

Pháp Không chắp tay trang nghiêm: "Sư tổ phân phó, tự nhiên tuân theo."

Trong mấy câu nói ngắn ngủi, tư duy của hắn đã xoay chuyển hàng chục ý niệm với tốc độ gấp mười lần người thường, đưa ra quyết định.

Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, vẫn là nên thức thời.

Huống chi, đi cũng không phải không có chỗ tốt.

Thái Âm Bảo Thụ đối với Minh Nguyệt Am cực kỳ trọng yếu, liên quan đến việc tu luyện Thái Âm Tiểu Luyện Hình của bọn họ.

Nghe nói không có Thái Âm Quả thì không luyện thành Thái Âm Tiểu Luyện Hình.

Thái Âm Tiểu Luyện Hình không chỉ có công hiệu giữ nhan, mà còn có thể thay đổi khí chất, đệ tử Minh Nguyệt Am có thể sở hữu làn da trắng như tuyết chính là nhờ luyện Thái Âm Tiểu Luyện Hình, đó còn là phương pháp Trúc Cơ của Minh Nguyệt Am.

Chữa khỏi Thái Âm Bảo Thụ, ta có thể cùng các nàng trao đổi Thái Âm Tiểu Luyện Hình, liệu có được truyền thụ hay không?

Thể chất của ta gầy yếu, luyện Tiểu La Hán quyền tốn sức mà hiệu quả lại không cao, hẳn là thích hợp Thái Âm Tiểu Luyện Hình.

Càng quan trọng hơn là, Minh Nguyệt am có Tây Ca Bối Diệp kinh!

Nếu như ta lại được xem một bộ Tây Ca Bối Diệp Kinh, liên tọa lại tăng thêm một tầng, cam lâm lại tăng thêm một giọt, vậy thì còn gì tuyệt vời hơn?

"Hừ." Tuệ Nam hừ một tiếng trong mũi.

Sư tổ phân phó, tự nhiên tuân theo?

Lời này hắn một chữ cũng không tin!

Pháp Không nói: "Sư tổ, để Pháp Ninh sư đệ cùng ta đi."

Pháp Ninh thân là cao thủ ngũ phẩm, đã ngưng tụ cương khí, hơn nữa tính tình hàm hậu chất phác, gặp nguy hiểm sẽ không bỏ mặc ta.

"Ngươi sợ trên đường gặp nguy hiểm?"

"Vâng."

"Người đến là Ninh Chân Chân, đệ tử thiên tài của Minh Nguyệt am, võ công không hề thua kém Pháp Ninh."

"Vậy vẫn là Pháp Ninh đi."

"Được!" Tuệ Nam bỗng nhiên vung tay.

Bỗng nhiên, một cỗ cự lực xuất hiện.

Pháp Không cảm thấy mình bị sóng dữ cuốn đi, bay qua tường viện Bàn Nhược, lướt qua hết bức tường viện này đến bức tường viện khác của Bàn Nhược Viện, cuối cùng rơi xuống bên ngoài cửa chùa Kim Cương, đụng mạnh vào một gốc cổ thụ.

Cổ thụ ngàn năm, tán cây như chiếc dù khổng lồ, thân cây vặn vẹo xoắn xuýt cần hai người ôm mới xuể.

"Phành" hắn cảm thấy lục phủ ngũ tạng đảo lộn, ngực khó chịu muốn nôn mửa.

Pháp Không hít sâu một hơi, đè nén cơn buồn nôn, nhìn về phía nữ tử áo trắng đang lẳng lặng đứng cách đó hai trượng.

Áo trắng như tuyết, người như hàn ngọc, tựa như tiên tử Quảng Hàn giáng trần.

Một thân áo trắng rộng thùng thình không che giấu được thân hình yểu điệu, dung mạo tuyệt mỹ, có một vẻ thanh thuần đặc biệt.

Vừa thấy nàng, Pháp Không liền không hiểu sao nhớ tới hoa khôi mình thầm mến kiếp trước.

Thanh thuần, mỹ lệ, mỹ hảo.

Nàng một tay che miệng, cười duyên với Thiến Hề.

Đôi mắt phượng cong cong, long lanh như nước mùa thu.

Pháp Không giả vờ như không có chuyện gì, chắp tay thi lễ: "Có phải là Ninh cô nương không?"

Da mặt hắn đủ dày, chút xấu hổ này không đáng gì, đối mặt với Ninh Chân Chân thanh thuần tuyệt mỹ như tập hợp mọi vẻ đẹp của thiên hạ, vẫn vững vàng như thường.

Bạn đang đọc Đại Càn Trường Sinh (Bản Dịch) của Tiêu Thư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Snowagle90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.