Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bảo Thụ

Phiên bản Dịch · 1095 chữ

Liên tục không ngừng, kéo dài không dứt, rơi xuống trên người hắn rồi thông qua thủ ấn bắn tới trên con cá kia.

Con cá lật bụng trắng hếu, trải qua năm lần Hồi Xuân Chú, vảy trên người bị nổ đã biến mất, khôi phục như lúc ban đầu.

Nó xoay mình lại, vẫy đuôi một cái rồi nhanh chóng chui vào đám rong biển xanh biếc dưới đáy hồ, biến mất không thấy.

Pháp Không lộ ra ý cười.

Hồi Xuân Chú quả thật hữu hiệu, quan trọng hơn là, mỗi lần thi triển qua một lần, Hồi Xuân Chú lại mạnh thêm một phần.

Lần sau cứu con cá này, chỉ cần ba lần Hồi Xuân Chú là được.

Hắn thử thi triển Thanh Tâm Chú với một con cá trong hồ, vậy mà lại có hiệu quả.

Cá trong hồ không sợ người, hắn vừa tới gần, chúng nhao nhao tụ lại muốn tranh mồi.

Hắn hướng về phía một con cá thi triển Thanh Tâm Chú, thi triển một lần rồi đổi con khác, mỗi lần thi triển qua đều cảm thấy mạnh hơn.

Loại cảm giác này rất dễ khiến người ta nghiện.

Khi Pháp Ninh tới đưa bữa tối, vẻ mặt tươi cười.

Pháp Không dừng Phật chú, đứng dậy phủi tăng bào, mặc dù tăng bào màu xám, chịu bẩn, nhưng hắn vẫn giữ cho nó không nhiễm một hạt bụi.

"Sư huynh," Pháp Ninh vui mừng hớn hở: "Viên Minh sư thúc đã đồng ý cho ta tới giúp rồi!"

Pháp Không cười nói: "Cuối cùng Viên Minh sư thúc cũng đồng ý, có chí thì nên."

"Viên Minh sư thúc nói là do Tuệ Nam sư bá tổ lên tiếng." Pháp Ninh cười nói: "Là sư huynh ngươi cầu xin Tuệ Nam sư bá tổ đúng không?"

"Có nói một câu." Pháp Không thừa nhận.

"Sư huynh, sau này việc vặt trong cốc đều giao cho ta, hiện tại ta chỉ cần mỗi ngày đưa cơm cho Vạn Phật Phong hai lần, không còn việc gì khác nữa."

"Ừm? Vạn Phật Phong?"

Pháp Không nhíu mày.

Pháp Ninh cười nói: "Sư huynh yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu."

"Những sư huynh gặp chuyện đều có suy nghĩ giống như ngươi." Sắc mặt Pháp Không hơi trầm xuống.

Hắn vừa trầm mặt, tự nhiên có cảm giác áp bách vô hình.

Đây không phải do võ công mà có, mà là khí thế kiếp trước dưỡng thành.

Pháp Ninh vội vàng thận trọng nói: "Là ta chủ động xin đi."

"Người khác đều không dám đi?"

"Cũng có mấy vị sư huynh xin đi, nhưng đều bị Viên Minh sư thúc bác bỏ, đồng ý cho ta đi."

"... Cẩn thận chút." Pháp Không bất đắc dĩ lắc đầu.

Bây giờ nói gì cũng đã muộn.

Tìm sư tổ Tuệ Nam, chỉ sợ cũng không có cách nào.

Vạn Phật Phong trấn áp sáu vị cao thủ Ma Tông đứng đầu, đi đưa cơm rất dễ bị bọn họ mê hoặc.

Hòa thượng Viên Minh để Pháp Ninh đi, có lẽ cũng là thấy Pháp Ninh tâm tính thuần túy, hơn nữa tư chất tuyệt thế, không dễ bị võ công Ma Tông mê hoặc.

"Sư huynh cứ yên tâm!" Pháp Ninh không để bụng cười nói: "À đúng rồi sư huynh, trong chùa chúng ta có một vị khách quý tới, là đệ tử Minh Nguyệt Am."

"Nữ ni?"

"Là đệ tử tục gia."

"Vì sao lại đến đây?"

"Vẫn chưa hỏi thăm được, ta sẽ đi hỏi thăm, Minh Nguyệt Am à..."

Hắn lộ ra vẻ mê mẩn.

"Minh Nguyệt Am, dung mạo vô song." Pháp Không mỉm cười nói.

Minh Nguyệt Am danh tiếng cực lớn, không chỉ vì là một trong chín chùa của Đại Tuyết Sơn, xếp hạng còn cao hơn Kim Cương Tự, mà còn bởi vì Minh Nguyệt Am có truyền thừa độc đáo.

Đệ tử Minh Nguyệt Am ai nấy đều băng cơ ngọc cốt, khí chất thoát tục.

Dù dung mạo không đẹp, nhưng dưới sự gia trì của khí chất đặc biệt và làn da trắng như ngọc cũng rất dễ khiến người ta rung động.

Pháp Ninh cảm khái: "Quan hệ giữa hai chùa chúng ta rất tốt, đáng tiếc ta vẫn chưa từng gặp đệ tử Minh Nguyệt Am, các nàng quá thần bí, các đệ tử đều không ra khỏi am."

"Ừm, hình như là xuất thế tu hành thật sự." Pháp Không gật đầu.

Nguyên chủ từ chỗ hòa thượng Viên Trí đã nghe nói qua Minh Nguyệt Am.

Minh Nguyệt Am có hai bộ phận đệ tử, là đệ tử tục gia và đệ tử xuất gia.

Đệ tử xuất gia trừ khi phụng mệnh ra ngoài, bình thường tuyệt đối không ra khỏi Minh Nguyệt Am một bước, ngăn cách với thế tục hồng trần.

Đệ tử tục gia đến Thiên Nguyên cảnh thì xuống núi vào hồng trần luyện tâm, cho đến khi nhìn thấu hồng trần, chán ghét thế tục thì mới có thể xuống tóc xuất gia.

Một khi đã xuống tóc, thì sẽ hoàn toàn ngăn cách với thế tục, một lòng hướng Phật.

"Sư đệ, mỗi lần trước khi đi Vạn Phật Phong, ngươi hãy nghe ta tụng Thanh Tâm Chú một lần, sau khi trở về lại nghe một lần."

"A?"

"Cứ quyết định như vậy đi!"

"Vâng..."

Dược cốc vào buổi sáng vô cùng tĩnh lặng.

Sương sớm như một tấm lụa mỏng, phiêu đãng trên mặt hồ, lúc tụ lại, lúc lại tan ra.

Pháp Không ở bên hồ đánh một bộ Tiểu La Hán Quyền, cả người ấm áp, lúc đi một vòng quanh hồ, nhìn thấy trong bụi cỏ nhô ra một đóa hoa vàng nhỏ, bèn dừng chân thưởng thức.

Tiểu hoàng hoa thanh khiết mà mềm mại, dính một giọt sương sớm, khiến tâm tình của hắn không khỏi thư sướng và cảm động.

Hắn cúi người, tiến lại gần khẽ ngửi.

Không có mùi hương, chỉ có sự tươi mát của sương sớm.

Pháp Ninh cầm theo một hộp cơm chậm chạp đi tới, không tình nguyện nói: "Sư huynh, đệ không sao đâu."

Pháp Không đứng thẳng dậy, ngón tay thon dài kết ấn, khẽ nhắm mắt bắt đầu tụng Thanh Tâm Chú.

Hư không giống như có một bình ngọc đổ ra chất lỏng lạnh lẽo, sau khi rơi xuống người hắn thì bị thủ ấn bắn về phía Pháp Ninh.

Bạn đang đọc Đại Càn Trường Sinh (Bản Dịch) của Tiêu Thư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Snowagle90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.