Viên mãn
Hắn cực kỳ hâm mộ Pháp Không có thể nói cười với Ninh Chân Chân, hoàn toàn không phát hiện ra sóng ngầm giữa Pháp Không và Ninh Chân Chân đang cuộn trào mãnh liệt.
Đến Dược Cốc, Liên Tuyết từ từ tỉnh lại.
Pháp Không để Pháp Ninh xây một căn nhà gỗ thông cho Liên Tuyết.
Hắn đến trước mặt Tuệ Nam, tường thuật lại sự tình đã trải qua, sau đó muốn ở lại Bàn Nhược Viện, Dược Cốc liền để cho Liên Tuyết ở tạm.
Tuệ Nam nghe hắn chữa khỏi Thái Âm Bảo Thụ, vuốt chòm râu bạc, chỉ nói một câu "Không tệ."
Sau đó nói đến nguyên nhân Phật Chú của Pháp Không linh nghiệm.
Các trưởng lão Bàn Nhược Viện cùng nhau nghiên cứu, cảm thấy Pháp Không có thể là một vị Bồ Tát chuyển thế, tiền kiếp đã tích lũy tư lương và công đức nên mới được như vậy.
Sự suy đoán này đã tiến gần đến sự thật.
Hoàng hôn buông xuống, Dược Cốc được nhuộm một màu hồng rực.
Mặt hồ phảng phất trải lên một tấm gấm màu, đang nhẹ nhàng lay động.
Sơn cốc yên tĩnh trở nên vô cùng mỹ lệ.
Pháp Ninh xách ba hộp cơm sải bước đi đến trước bàn gỗ tùng bên hồ, buông hộp cơm xuống, cất giọng chào hỏi: "Liên Tuyết sư thúc, đến giờ ăn cơm rồi."
Liên Tuyết đang đứng trên một tảng đá nhô ra cao trăm mét trên vách núi.
Tảng đá lớn chừng quả đấm, nàng đứng rất vững vàng.
Tay cầm cuốc sắt, nhẹ nhàng đào ra một cái hốc đá, sau đó nhẹ nhàng nhảy xuống, xách một thùng bùn đất ướt rồi lại nhảy lên.
Một thùng bùn đất lấp đầy hốc đá, thuận thế trồng vào mấy cây hoa.
"Liên Tuyết sư thúc, ăn cơm trước đi." Pháp Ninh cất giọng nói.
"Đến đây." Liên Tuyết đáp lời, bồng bềnh như một đám mây trắng rơi xuống bên hồ.
Nàng rửa tay ngọc, đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống.
Pháp Không đã ngồi sẵn.
Pháp Ninh ân cần đưa đũa trúc, vừa nói: "Sư huynh, hai ngày tới phải cẩn thận, có cao thủ dị vực lẻn vào rồi."
"Ồ?"
"Tối hôm trước, một vị sư huynh phát hiện dấu vết cao thủ dị vực lẻn vào, đáng tiếc không thể truy tung được tên kia, hoặc là mấy tên, không thể không đề phòng."
"Không đuổi kịp?"
"Lần này bọn xông núi rất ranh ma, không tìm được." Pháp Ninh lắc đầu: "Liên Tuyết sư thúc, cẩn thận."
Liên Tuyết ôn nhu cười nói: "Thương thế của ta chưa khỏi hẳn, nhưng cũng không phải không có lực hoàn thủ, huống hồ nơi này cách Kim Cương Tự gần như vậy."
Dược Cốc cách Kim Cương Tự chỉ hơn một trăm bậc thang mà thôi, một khi có động tĩnh, cao thủ Kim Cương Tự trong nháy mắt sẽ tới, bao vây sơn cốc, dù có cánh cũng khó thoát.
Phàm là cao thủ có chút đầu óc sẽ không xông vào Dược Cốc.
"Cũng đúng." Pháp Ninh gật đầu.
Lúc hắn luận bàn với Liên Tuyết, dốc hết toàn lực cũng chật vật không chịu nổi.
Pháp Không nói Liên Tuyết muốn khôi phục nhanh hơn, phải hoạt động, cho nên bình thường sẽ luận bàn vài chiêu với Pháp Ninh để hoạt động gân cốt một chút, để Pháp Ninh lĩnh giáo sự lợi hại của đệ tử thiên tài thế hệ trước của Minh Nguyệt Am.
"Sư huynh, ngươi càng ngày càng trắng trẻo." Pháp Ninh cười nói: "Khí sắc cũng càng ngày càng tốt."
Pháp Không cúi đầu nhìn bàn tay của mình.
Da thịt mu bàn tay trắng nõn, mịn màng, tựa như bạch ngọc dương chi, đúng là không giống lúc trước.
Tiểu La Hán Quyền chí dương chí cương, muốn luyện viên mãn phải dương cực sinh âm, chỉ dựa vào Tiểu La Hán Quyền gần như không thể nào làm được.
Bên trong Thời Luân Tháp, cây Thái Âm Bảo Thụ kia cao năm mét, so với cây mới mọc ra ở Minh Nguyệt Am kia còn khỏe mạnh hơn, một lần kết hai mươi sáu quả Thái Âm.
Thái Âm Tẩy Tủy Đan cộng thêm hai mươi sáu quả Thái Âm Quả, ta so với đệ tử Minh Nguyệt Am còn xa xỉ hơn, thêm nữa ta cùng Thái Âm Tiểu Luyện Hình tương hợp, nước chảy thành sông đem Thái Âm Tiểu Luyện Hình tu luyện viên mãn.
Thái Âm Tiểu Luyện Hình lại giúp Tiểu La Hán Quyền viên mãn.
Pháp Không còn không muốn đem chuyện này nói ra, liền đổi chủ đề: "Mấy tên ma đầu kia còn an phận chứ?"
Pháp Ninh gãi đầu một cái: "Bọn họ không để ý tới ta, ta mang đồ ăn vào rồi đi."
"Bọn họ không nói truyền ma công cho ngươi?"
"Có thì có, nhưng ta không muốn, luyện ma công nhất định sẽ tẩu hỏa nhập ma, lời các sư huynh dạy ta vẫn nhớ kỹ."
"Võ công của Ma Tông có hiệu quả mê hoặc lòng người." Liên Tuyết khẽ lắc đầu: "Đương nhiên các sư huynh của ngươi cũng hiểu, chỉ là không kiềm chế được ý niệm trong lòng, ngứa ngáy khó nhịn, cảm thấy mình là đặc biệt, chưa chắc đã tẩu hỏa nhập ma, dù sao ma công mạnh mẽ mà lại nhanh chóng thành công."
Nhìn xem bản thân mình thì biết ma công lợi hại cỡ nào.
Ta cũng từng là đệ tử kiệt xuất của Minh Nguyệt Am, cao thủ nhất lưu tứ phẩm, sau khi bị ma công gây thương tích, các trưởng lão trong chùa đã dùng hết tất cả vốn liếng mới kéo ta tới bây giờ.
Tàn Thiên Chỉ quá mức ác độc, thương tổn là không thể nghịch chuyển.
Nó tựa như thiên lôi đánh trúng gỗ, cho dù gỗ có sống lại rồi nảy mầm, nhưng chỗ bị sét đánh cháy đen là không thể khôi phục.
Mà kẻ làm ta bị thương kia là một người trẻ tuổi của Tàn Thiên Đạo, còn trẻ hơn cả ta.
Có thể thấy được tốc độ luyện thành của ma công!
Pháp Ninh không hiểu: "Ma công hại người không thể luyện, ai mà chẳng biết, thế thì ngứa ngáy cái gì?"
"Pháp Ninh, ngươi thấy tư chất của mình thế nào?"
"Cũng được."
Đăng bởi | Snowagle90 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 3 |