Viên mãn (2)
“Ngươi là một trong những người có tư chất chữ Pháp tốt nhất, kẻ khác không thể Phật Ma song tu, bằng vào tư chất của ngươi, chưa chắc không thể, đúng chứ?”
“Việc này sẽ khiến tẩu hỏa nhập ma.”
“Kẻ khác tẩu hỏa nhập ma là do tư chất không đủ, ngươi chưa chắc đã vậy.”
“Vẫn quá mạo hiểm, ta biết bọn hắn không có ý tốt.” Pháp Ninh nói.
“Khó có được ngươi đầu óc thanh tỉnh như vậy.” Liên Tuyết cười nói: “Rất nhiều người khó tránh khỏi sinh ra tâm tư may mắn, lại thêm ma công mê hoặc, càng khó tự kiềm chế.”
“Sư huynh mỗi ngày tụng Thanh Tâm Chú cho ta, rất có tác dụng.” Pháp Ninh nói.
Pháp Không nói: “Là sư đệ ngươi tự mình có thể kiềm chế được, nếu không, Thanh Tâm Chú cũng không thể áp chế được tham niệm của ngươi.”
Theo số lần thi triển tăng lên, hắn đối với tam đại Phật Chú tự nhiên sinh ra diệu ngộ.
Những kiến thức này ẩn chứa trong Phật chú, theo việc tụng niệm gia tăng mới dần dần phát hiện ra.
Thanh Tâm Chú tổng cộng có mười tầng, tạp niệm, lửa giận, dục hỏa, tham lam, sợ hãi, bi thương, tuyệt vọng, áy náy, xấu hổ, tâm tử.
Thanh Tâm Chú của ta hiện tại chỉ đạt đến tầng thứ hai, chỉ có thể đè xuống tạp niệm cùng lửa giận, còn không thể áp chế được tầng thứ tư tham lam.
Muốn thăng cấp, chỉ có thể tụng niệm, không có đường tắt nào khác, tụng một lần được một lần kinh nghiệm, tăng thêm độ thuần thục.
Hơn nữa niệm chú nhất định phải có đối tượng, không thể tùy tiện hướng lên trời hoặc là hướng vào hư không mà tụng chú.
Đối tượng cũng thường ảnh hưởng đến độ thuần thục khi tụng Phật chú một lần, vì Liên Tuyết tụng Hồi Xuân Chú một lần, tương đương với tụng cho hoa cỏ một trăm lần.
Đối với Phật chú mà nói, giúp người cũng là giúp mình.
Hiện tại tốc độ tụng chú của hắn càng nhanh, thời gian cần để tụng một lần chỉ bằng một nửa ban đầu, uy lực của Phật chú cũng mạnh hơn gấp bội.
——
Ba người dùng cơm xong, đi dạo dọc theo bờ hồ.
Trong sơn cốc đã dựng lên hơn mười cây cột gỗ, trên treo đèn dầu, ánh đèn dịu nhẹ tỏa ra xung quanh.
Liên Tuyết kể một số chuyện trong võ lâm.
Nàng thân là đệ tử tục gia của Minh Nguyệt Am, ở trong hồng trần lịch luyện mấy năm, vốn đã nhìn thấu hồng trần quyết định xuống tóc, pháp hiệu cũng đã đặt xong, nhưng còn chưa kịp xuống tóc thì gặp phải cao thủ của Thiên Tàn Đạo.
Thậm chí còn không biết tên hắn đã bị hắn đánh trọng thương, nếu không phải võ học của Minh Nguyệt Am kỳ diệu, thì nàng trốn cũng không thoát.
Đối phương trẻ tuổi hơn nàng, tu vi lại cao hơn nàng rất nhiều, nàng trốn về chùa cũng chỉ miễn cưỡng giữ được tính mạng, sống lay lắt thêm năm năm.
Nếu không gặp Pháp Không, trong vòng một hai năm nữa nàng đã phải lìa đời.
Thông qua Liên Tuyết, Pháp Không cũng biết Minh Nguyệt Am thu nhận đệ tử cực kỳ nghiêm khắc, thậm chí còn hơn cả Kim Cương Tự.
Thái Âm Tiểu Luyện Hình cần tư chất cực cao.
Chỉ là tư chất này không phải là tư chất thân thể, mà là sự thông minh.
Càng thông minh, luyện càng nhanh.
Thông minh không đủ, có Thái Âm quả hỗ trợ cũng không luyện thành Thái Âm Tiểu Luyện Hình.
Hắn có thể dễ dàng luyện thành Thái Âm Tiểu Luyện Hình, không phải là do thể chất tương hợp, mà là vì đủ thông minh.
“Ninh sư tỷ!” Pháp Ninh đột nhiên mừng rỡ kêu lên.
Pháp Không quay đầu nhìn lại.
Dưới ánh trăng, Ninh Chân Chân áo trắng như tuyết, tựa như tiên tử Quảng Hàn đạp trăng mà đến.
Ninh Chân Chân chớp mắt đã đến gần, mỉm cười: “Sư thúc!”
Hai bàn tay trắng như ngọc của nàng nhẹ nhàng chắp lại, ánh mắt lướt qua Pháp Không và Pháp Ninh.
Pháp Không mỉm cười chắp tay.
Pháp Ninh đỏ mặt, vội vàng đáp lễ.
Liên Tuyết ôn nhu cười nói: “Sao giờ này lại đến?”
Ninh Chân Chân nói: “Vừa từ bên ngoài trở về.”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Giết mấy tên ác tặc, không sao.”
“Không bị thương chứ?”
“Đương nhiên là không, sư thúc yên tâm đi, gặp phải người mạnh hơn ta chạy còn nhanh hơn ai hết.” Ninh Chân Chân cười duyên.
Dưới ánh trăng, nàng cười tươi như hoa, khiến Pháp Ninh nhìn mà ngây người.
Ánh mắt Ninh Chân Chân khẽ chuyển sang Pháp Không.
Pháp Không mỉm cười, tiêu sái thong dong.
“Làm phiền sư huynh.” Ninh Chân Chân thu lại nụ cười, trở nên nhàn nhạt.
Pháp Không nói: “Chỉ là tiện tay thôi.”
Ninh Chân Chân thản nhiên nói: “Chúc mừng sư huynh, Thái Âm Tiểu Luyện Hình viên mãn.”
“Chỉ là may mắn thôi.” Pháp Ninh mỉm cười.
Hắn âm thầm lắc đầu.
Quả nhiên không hổ là Ninh Chân Chân, ánh mắt sắc bén, thoáng cái đã nhìn thấu hư thực của mình.
“Dựa vào vận may không luyện thành Thái Âm Tiểu Luyện Hình được.” Ninh Chân Chân cũng mỉm cười: “Tư chất của sư huynh cao hơn ta rất nhiều.”
Mới có năm ngày ngắn ngủi mà thôi, đã đem Thái Âm Tiểu Luyện Hình luyện đến viên mãn, có thể nói là kinh thế hãi tục.
Đệ tử Minh Nguyệt Am các đời có lẽ không ai làm được, cũng khó trách hắn có thể thi triển Phật chú, quả nhiên có chỗ kỳ dị.
Liên Tuyết kinh ngạc nhìn Pháp Không một cái.
Nàng trước đó luôn mê man, không để ý đến dáng vẻ vốn có của Pháp Không, còn tưởng rằng da thịt hắn vốn đã trắng như ngọc.
Pháp Không mỉm cười: “Ninh sư muội quá khen rồi.”
“Sư huynh ngươi đầu thai nhầm rồi, đáng lẽ phải vào Minh Nguyệt Am mới đúng.”
“Ha ha…”
Hai người nhìn nhau cười, nhưng đều là ngoài cười mà trong không cười.
Đăng bởi | Snowagle90 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |