Quang Minh
“Chân Chân, đi theo ta.” Liên Tuyết kéo tay áo Ninh Chân Chân.
Ninh Chân Chân đang đối mắt với Pháp Không, nhìn qua, một người thì thâm tình, một người thì ẩn tình.
Ninh Chân Chân thu hồi ánh mắt, theo Liên Tuyết đi vào căn nhà gỗ thông ở gần đó.
Pháp Không thu hồi ánh mắt, quay người tiếp tục tản bộ.
Pháp Ninh đuổi theo hắn, không ngừng quay đầu nhìn theo Ninh Chân Chân, cho đến khi bóng lưng uyển chuyển của Ninh Chân Chân hoàn toàn khuất sau cánh cửa.
Pháp Không từng lén nói với Pháp Ninh.
Đệ tử Minh Nguyệt Am không phải là nữ tử phàm tục.
Đặc biệt là Ninh Chân Chân, nàng tu luyện Tuệ Tâm Thông Minh huyền ảo nhất của Minh Nguyệt Am, hơn nữa đã có thành tựu.
Tâm như trăng sáng, quan chiếu vạn vật, không lưu luyến trong lòng, tuyệt đối sẽ không yêu nam nhân.
Dù có thích nàng đến đâu, cũng nhất định sẽ chỉ là một cuộc tương tư vô vọng.
Pháp Ninh lại nói thẳng, hắn thích Ninh sư tỷ không phải là tình cảm nam nữ, chỉ đơn thuần cảm thấy nàng giống như tiên nữ trên trời, đẹp đến mức làm cho lòng người tan nát mà không dám sinh lòng khinh nhờn, chỉ cần được nhìn từ xa là đã thỏa mãn rồi.
Pháp Không không nói thêm gì nữa.
Khuyên cũng vô ích.
Lúc trước hắn thích một nữ nhân, bạn bè bên cạnh khuyên can hết lời, kết quả hắn giống như gió thoảng bên tai, bạn bè khuyên nhiều vài lần, hắn liền sinh lòng phản cảm, thậm chí còn nghi ngờ bạn bè cũng thích đối phương.
Đây chính là nhân tính.
Hai người dạo quanh bờ hồ một vòng, sau đó ai về chỗ nấy, Pháp Không đến tiểu viện của Tuệ Nam ở Bàn Nhược Viện, Pháp Ninh trở về chỗ của sư phụ hắn.
Trong nhà gỗ của Liên Tuyết, dưới ánh đèn dịu nhẹ, hai nàng Phù Dung mặt ngọc, kiều diễm lóa mắt.
Liên Tuyết nói: “Chân Chân, đừng tùy hứng, đắc tội Pháp Không làm gì.”
“Sư thúc, hắn có gì mà không thể đắc tội?” Ninh Chân Chân bĩu môi đỏ.
“Hắn có đại ân với chúng ta, ngươi đây không phải là thái độ đối với ân nhân.”
Ninh Chân Chân không muốn tranh luận với Liên Tuyết: “Sư thúc, thương thế của người thế nào rồi?”
Ân tình là ân tình, tìm cơ hội trả lại ân tình này là được, không cần phải tươi cười đón chào.
“Đang chuyển biến tốt.” Liên Tuyết lộ ra nụ cười, cảm thán nói: “Hồi Xuân Chú quả thật có diệu dụng không thể tưởng tượng nổi.”
Ninh Chân Chân hỏi: “Phải mất bao lâu?”
“Cái này không gấp được.” Liên Tuyết nói: “Thương thế của ta quá nặng, phải mất một năm rưỡi mới khỏi.”
“Lâu vậy sao?” Ninh Chân Chân nhíu mày.
Liên Tuyết gật đầu.
Ninh Chân Chân ngượng ngùng nói: “Chỉ cần có thể chữa khỏi, lâu một chút cũng không sao, ta chỉ là nóng lòng thôi mà.”
Từ khi nàng vào Minh Nguyệt Am đã được Liên Tuyết chăm sóc, vừa là sư, vừa là tỷ, vừa là mẹ, Liên Tuyết chịu khổ nàng hận không thể thay thân, thấy nàng hơi chuyển biến tốt liền hận không thể để Liên Tuyết lập tức khỏi hẳn.
“Chân Chân, nói thật, ngươi nên khách khí với Pháp Không một chút, Hồi Xuân Chú thần diệu, nói không chừng sau này còn phải nhờ hắn chữa thương đấy.”
“Nhờ hắn?” Ninh Chân Chân khẽ cười một tiếng.
Nhờ hắn chữa Thái Âm Bảo Thụ, nhờ hắn chữa cho Liên Tuyết, hai lần đều không phải vì nàng mà cầu xin.
Nếu nàng bị thương nặng, tuyệt đối sẽ không cầu xin hắn!
Liên Tuyết thấy nàng như vậy, bất đắc dĩ lắc đầu.
——
Sáng sớm ngày thứ hai, bầu trời âm u như muốn đổ tuyết.
Khi Pháp Không từ Bàn Nhược Viện trở lại Dược Cốc, Ninh Chân Chân liền trực tiếp cáo từ hắn.
Dưới ánh mắt dõi theo của Liên Tuyết, nàng cười rạng rỡ, một thân áo trắng làm nổi bật nụ cười tươi tắn, dung mạo rạng ngời.
Pháp Ninh vừa từ chỗ ở của mình chạy tới, thấy nàng chưa ăn sáng đã muốn đi, vội giữ lại ăn cơm xong rồi đi.
Ninh Chân Chân cười lắc đầu, nhẹ nhàng rời đi.
“Pháp Không, ngươi và Chân Chân rốt cuộc vì sao lại xảy ra mâu thuẫn?” Liên Tuyết không nhịn được hỏi Pháp Không.
Ba người đang ngồi ở bàn vuông gỗ thông bên hồ ăn sáng.
Thời tiết âm u khiến cho vạn vật trong sơn cốc trở nên rõ ràng hơn, núi non càng thêm xanh biếc.
Gió nhẹ mang theo hơi nước hồ, nhè nhẹ lướt qua mặt bọn họ.
Pháp Ninh vừa nghe thấy vậy, mắt liền mở to, miệng ngậm bánh bao nghi hoặc nhìn Pháp Không.
Hắn thật sự không nhìn ra được sự bất hòa của hai người.
Ngược lại, còn cảm thấy quan hệ của hai người không tệ, đều cười tủm tỉm, thậm chí còn hoài nghi hai người nảy sinh tình cảm.
Pháp Không cười nói: “Không có mâu thuẫn gì, có lẽ là do tính tình không hợp.”
Liên Tuyết có chút đau đầu.
Nàng hiểu rõ, có người mới gặp đã thân, có người khí tràng không hợp, ở chung thế nào cũng khó chịu.
“Chẳng lẽ Chân Chân không đẹp?”
“Đẹp thì đẹp thật, đáng tiếc là quá thông minh.”
“Thông minh lanh lợi có gì không tốt?”
“Ninh sư muội đã luyện thành Tuệ Tâm Thông Minh rồi phải không?” Pháp Không cười nói: “Đối mặt với một người có thể liếc mắt nhìn thấu suy nghĩ của mình, Liên Tuyết sư thúc, chẳng lẽ trong lòng người không thấy sợ hãi sao?”
Liên Tuyết bật cười, lắc đầu.
Cũng tại hai người đều quá thông minh, hai người thông minh ở chung một chỗ quả thực rất phiền phức.
——
Sau khi ăn cơm xong, Liên Tuyết tiếp tục trồng hoa trên vách đá.
Nàng muốn trồng đầy hoa trên vách đá của sơn cốc, để khi nhìn vào đâu cũng thấy hoa tươi khoe sắc, đẹp không sao tả xiết.
Đăng bởi | Snowagle90 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |