Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phật Tháp (3)

Phiên bản Dịch · 1100 chữ

Bây giờ hắn cảm nhận được thân thể, trái tim đập thình thịch, từng nhịp đẩy máu chảy ào ào mãnh liệt trong mạch máu, cung cấp cho cơ bắp sức mạnh.

Không khí tươi mát được hít vào phổi, hòa vào máu, lại hóa thành tinh vi khí lưu chuyển trong kinh mạch.

Thức ăn trong dạ dày đang phân giải thành tinh vi chi khí, dọc theo lục phủ ngũ tạng lưu chuyển.

Thân thể đang từng chút từng chút mạnh lên.

Thế gian tốt đẹp như vậy, còn sống thật là hưởng thụ!

Hắn mang theo vui sướng đi vòng quanh hồ nước, giẫm lên thảm cỏ xanh dày mềm, hít thở không khí trong lành, khoan thai tự đắc.

Đi tới đi tới, tâm thần hắn chậm rãi thu liễm, ngưng tụ vào bên trong, tiến vào hư không yên tĩnh vô ngần trong đầu.

Xanh thẳm tinh khiết, như ánh bình minh ban mai trên bầu trời.

Yên tĩnh không tiếng động, như đặt mình vào ngoài không gian.

Trong hư không yên tĩnh xanh thẳm, một đóa hoa sen trắng ngần không tì vết lẳng lặng lơ lửng.

Lớn như bồ đoàn, tổng cộng chín cánh, như nụ hoa vừa mới nở rộ trong làn sương, mềm mại mà trong sáng.

Trên hoa sen là một vị Dược Sư Phật trong suốt sáng long lanh ngồi xếp bằng.

Kích thước không khác người thật, tướng mạo không khác gì hắn, mắt hơi rũ xuống, dáng vẻ trang nghiêm.

Tay trái cầm một cành liễu, xanh biếc như phỉ thúy.

Tay phải nâng một tòa tiểu tháp, tháp sắt cao một chưởng, đen kịt như mực, không có một tia sáng bóng.

Trong miệng Dược Sư Phật đang thì thầm tụng nhỏ Dược Sư Kinh, Phạn âm mơ hồ phiêu đãng không ngớt trong đầu, khiến cho tâm tĩnh thần an.

Dược Sư Kinh tụng đến câu cuối cùng, trên hư không rơi xuống một giọt sương.

Giống như giọt sương trên lá sen, sáng như thủy ngân, nhẹ nhàng mau lẹ lại chuẩn xác rơi vào trong huyệt Bách Hội của Dược Sư Phật.

Dược Sư Phật hơi sáng lên một chút rồi lại ảm đạm, sau đó quang mang chui vào một cánh hoa sen dưới đài.

Chín cánh hoa, chỉ có cánh hoa này mới có ánh sáng.

Sau một lần tụng Dược Sư Kinh, lại một giọt mưa móc rơi xuống, Dược Sư Phật sáng lên lóe sáng một cánh hoa khác.

Cánh hoa trước đó sáng ngời nhu hòa, cánh hoa này thì có chút ánh sáng.

Cánh hoa trước kia đã bị tràn đầy, không thể thu nạp thêm nữa, có nghĩa là đã đạt tới mười năm thọ nguyên.

Thọ nguyên của thân thể gầy yếu này rốt cục đã đạt tới mười năm lẻ một ngày.

Một giọt cam lâm là một ngày thọ nguyên, tụng kinh một lần có thể được một giọt cam lâm.

Dược Sư Phật tụng kinh một lần phải mất nửa canh giờ.

Nói tóm lại, chính là một ngày tăng thêm hai mươi bốn ngày thọ nguyên.

Có nghĩa là hắn sẽ không bao giờ chết già nữa, chỉ cần không chết bất đắc kỳ tử là có thể trường sinh bất tử.

Cuối cùng đại nguyện của hắn đã đạt thành.

Mặc dù không phải thế giới kia, nhưng thọ nguyên lại có thể vô tận.

Nhưng ở thế giới này, muốn trường sinh bất tử, thọ nguyên đủ vẫn chưa được, còn phải có võ công đủ mạnh mẽ, trở thành cao thủ đứng đầu, thậm chí là cao thủ đệ nhất thiên hạ.

Nhưng hết lần này tới lần khác, tư chất của thân thể này quá kém.

Haizz...

Thế sự luôn không như ý người!

Nghĩ tới đây, hắn rời khỏi hư không trong đầu, tới một tiểu luyện võ tràng bằng phẳng bên hồ triển khai luyện quyền pháp.

Một quyền một cước, đâu ra đấy.

Hắn đánh một lượt Tiểu La Hán Quyền ba mươi sáu thức, lắc đầu.

Tiểu La Hán Quyền là công pháp Trúc Cơ của Kim Cương Tự, chiêu thức đơn giản mà hiệu quả to lớn, có thể cường tráng lục phủ ngũ tạng, cải tạo thể chất, tạo căn cơ thâm hậu cho việc tu luyện.

Nhưng Tiểu La Hán Quyền này cũng là kỳ công cần có tư chất cực cao.

Hắn luyện một lần, thân thể chỉ hơi nóng lên mà thôi, như đi dạo bên hồ mười vòng.

Những đệ tử Kim Cương tự khác luyện một lần, nhiệt khí cuồn cuộn như lồng hấp, như chạy một trăm vòng quanh hồ.

Đây chính là sự chênh lệch về tư chất, một sự đả kích giảm chiều!

Nguyên chủ tuyệt vọng mà tẩu hỏa nhập ma, hắn cũng cảm nhận được loại tuyệt vọng này.

Dù hai hồn phách dung hợp làm ngũ quan nhạy bén, tư duy nhanh nhẹn, vả lại đã gặp qua là không quên được, cũng có thể nhất tâm nhị dụng.

Nhưng không cách nào thay đổi tư chất của thân thể này.

Kinh mạch của người khác là quan đạo rộng rãi bằng phẳng, của hắn thì là đường nhỏ ruột dê đầm lầy, hồn phách tựa như ngựa kéo xe, ngựa dù lợi hại, đụng phải đường mòn cũng đi không nhanh.

Hắn đứng ở trên tiểu luyện võ tràng lắc đầu, tâm thần lần nữa nội liễm tiến vào hư không trong óc, nhìn về phía tháp sắt ngăm đen bên trái tay của Dược Sư Phật.

Hắn không hiểu sao lại biết, tháp này tên là Bàn Nhược Thời Luân Tháp.

Nó chính là hy vọng của mình!

——

Chạng vạng ba ngày sau, hắn ăn cơm xong đi bộ bên hồ.

Ánh tà dương đã khuất núi.

Hoàng hôn như sương, bao phủ cả khe núi, tựa như đã lọc đi tạp âm, khe núi yên tĩnh lạ thường.

Trái tim hắn cũng trở nên đặc biệt yên tĩnh.

Đi hết mười vòng, tâm thần hắn trở lại bên trong.

Trong hư không xanh thẳm yên tĩnh, Phạn âm mơ hồ phiêu đãng.

Hoa sen mềm mại như đóa hoa buổi sớm, bên cạnh cánh hoa sáng nhất cũng có ánh sáng nhạt ẩn hiện.

Đây là thành quả ba ngày qua.

Thọ nguyên bảy mươi hai ngày khiến cánh hoa này có chút ánh sáng, tuy kém cánh sáng nhất quá nhiều, nhưng đã đủ dùng với hắn.

Tâm thần hắn hơi động một chút.

Bạn đang đọc Đại Càn Trường Sinh (Bản Dịch) của Tiêu Thư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Snowagle90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.