Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kỳ án ở cổ thành

Phiên bản Dịch · 2471 chữ

Dịch giả: Thanh Thanh

Edit: Kat

Duyệt: Long Hoàng

Đạo hóa thiên địa, ma do tâm sinh.

Mùa thu năm thứ tám của Đại Đường Trinh Quán, trong thành Thượng Khuê Tần Châu, đã xảy ra một vụ án mạng ly kỳ.

Trong một tháng, lần lượt có rất nhiều bình dân bá tánh, chỉ sau một đêm đã biến thành những thi thể không đầu.

Nhìn rất giống như bị con gì đó cắn mất đầu.

Tần Châu, ở biên cảnh “Lũng Hữu Đạo” của Đại Đường, thường xuyên có quân địch xâm phạm, bây giờ lại tới vụ “Án đầu người”.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ người dân trong thành Thượng Khuê đều trở nên hoảng loạn.

Lúc này đang là đêm khuya.

Ở Thành Bắc, có một tòa biệt viện đầy u ám nằm ở nơi đây.

Dưới ánh đèn mờ nhạt trước cổng, một tên nha dịch đang lên tiếng nói truyện:

"Tiểu nương tử Hồng Ngọc ở Xuân Phong lâu còn đang nằm trên giường chờ ta mà!! Này, ngươi thử nói xem, tại vì sao mà Ngô Huyện Lệnh lại bắt hai người chúng ta đến chỗ này để gác đêm cho hắn chứ?"

“Đúng vậy, ta cũng chẳng muốn đến đây chút nào, hơn nửa chắc ngươi cũng biết..."

Một tên nha dịch khác nhìn xung quanh, trước mắt là đêm khuya tối om:

"Gần đây ở trong thành, con “ác quỷ” chuyên ăn đầu người đang hoành hành dữ dội lắm…"

Hai người rùng mình.

Thi thể không đầu.

Lúc đầu còn có người suy đoán, có phải là do thú dữ tấn công người hay không, hoặc là một tên trộm hung ác, tàn nhẫn nào đó.

Nhưng mà mấy cái nạn nhân kia, trừ phần đầu biến mất ra thì những bộ phận khác trên thi thể đều rất hoàn hảo, của cải trên người cũng không bị mất đi.

Như vậy sao có thể là thú dữ hay bọn trộm cướp làm ra được chứ?

Huyện lệnh ở Thượng Khuê, tên là Ngô Tấn.

Vừa mới bắt đầu, ông ta cũng có phái một số nha dịch đi điều tra vụ án giết người này, nhưng một chút manh mối cũng không có.

Ngô Tấn đành phải ra lệnh cho người phụ trách quản lý việc trị an là huyện úy Lạc Nguyên Đường, đích thân chủ trì phá án.

Nhưng vẫn không có kết quả, ngược lại thi thể không đầu càng lúc càng nhiều, thậm chí đến cả quan sai được phái đi điều cha cũng trở thành nạn nhân trong đêm khuya.

Tiếng than van, oán hờn của dân chúng vang lên khắp nơi.

Dường như Ngô huyện lệnh cũng sợ hãi, liền thoái thác nói huyện úy hành sự bất lực (làm việc không hết sức mình), sau đó bãi chức quan của Lạc Nguyên Đường, đuổi trở về nhà.

Chính bản thân ông ta, cũng trốn đi không dám đến nha môn nửa.

Quan viên thì bị bãi chức, huyện lệnh không thấy đâu, thi thể không đầu lại không ngừng xuất hiện.

Trong thành Thượng Khuê, tin đồn đã nhanh chóng lan đi khắp nơi.

Mọi người đều đem những lời đồn này cũng với các chi tiết của vụ án liên kết, móc nối lại với nhau.

Nói đây là "Ác quỷ xuất thế, chuyên ăn đầu người", người bình thường không thể phá được vụ án này, phải đi mời những đạo sĩ pháp sư gì đó tới đây mới hóa giải được.

Nếu không..., chỉ sợ toàn bộ người trong thành, đều sẽ chết hết...

Hai tên nha dịch càng nghĩ càng sợ.

Vù vù...

Gió lạnh, thổi lạnh buốt.

Một bóng đen đứng ở trước mặt.

“Kẻ nào đó?”

“Ta.”

“Lạc huyện úy?”

Dưới ánh đèn đêm mờ nhạt, một nam nhân to lớn đứng ở đó, bên hông đeo một thanh đại đao, nhìn bộ dáng có vẻ đã uống say.

Đây đúng là huyện úy vừa bị cắt chức của Thượng Khuê thành, Lạc Nguyên Đường.

“Ta đã không còn là quan nửa, đừng gọi ta là Lạc huyện úy. Ngô huyện lệnh có ở bên trong không? Ông ấy gọi ta tới nói chuyện.”

“Bẩm đại nhân.” Tên nha dịch vẫn cung kính. “Ngô đại nhân ở trong nhà. Ngài nói đại nhân mời ngài tới nói chuyện, nhưng mà huyện lệnh đại nhân đã đi ngủ từ lâu rồi…”

"Thế nào, các ngươi nghi ngờ ta?" Lạc Nguyên Đường nói.

“Không dám.” Nha dịch nói. “Chỉ là, Ngô huyện lệnh vừa mới bãi bỏ chức quan của ngài, ngài đột nhiên tới tìm ngài ấy trong đêm khuya, chuyện này..."

“Được, vậy sáng mai ta lại đến. Ngô huyện lệnh? Sao ngài lại ra đây?”

Huyện lệnh đại nhân?

Hai tên nha dịch quay đầu lại nhìn.

Một mảnh đen như mực, không có ai.

Hai luồng gió lạnh quét tới, sau đầu của hai tên nha dịch đau nhói, té ngã trên mặt đất.

Dưới ánh sáng leo lét của ánh đèn, Lạc Nguyên Đường thu hai tay về, đẩy cửa ra đi vào trong sân.

"Ta một lòng phá án vì dân, nhưng chưa đến vài ngày đã bãi đi chức quan của ta, còn đuổi ta về nhà. Ngô Tấn, đêm nay Lạc mỗ ta muốn tìm ngươi để nói cho ra lẽ!"

Lạc Nguyên Đường đi thẳng vào trong viện.

Quẹo trái quẹo phải lòng vòng trên con đường đá, ông cứ thẳng bước đi tới, ông dần dần phát hiện có chút không đúng.

Đây là căn nhà riêng của Ngô Tấn, nghe nói lúc trước nơi này là phủ đệ của một nhân vật lớn, khuôn viên rất lớn, bình thường vào ban đêm luôn đốt đèn sáng trưng.

Gần đây Ngô Tấn không vào nha môn, nghe nói luôn trốn ở chỗ này.

Nhưng sao đêm nay một chút ánh sáng cũng không có, cả viện u ám, chẳng hề có chút nào giống như chỗ ở của người sống, cứ như tất cả mọi người đều chết cả rồi vậy.

Đang nghĩ ngợi, đằng trước liền xuất hiện sương phòng của Ngô Tấn, lộ ra ánh nến mơ hồ.

Họ Ngô quả nhiên ở đây.

Xuy... Xuy...

Một âm thanh quái dị vang lên, đột nhiên truyền ra từ trong phòng. Giống như là tiếng của đàn ong, lại vừa giống như người nào đó đang cưa một khúc gỗ, nhẹ nhàng mà tinh tế truyền vào trong lỗ tai.

Đầu Lạc Nguyên Đường chấn động.

Tiếng vang kỳ quái biến mất, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

Ngô Tấn này làm người rất cẩn thận, chẳng lẽ đã nghe được động tĩnh?

Lạc Nguyên Đường đặt tay lên cán đao, cẩn thận đi tới bên cửa, đâm xuyên qua cửa sổ giấy.

Trong phòng rất tối, chỉ loáng thoáng thấy được một đống hoa văn đen như mực khắc trên giường ghế. Chính giữa trên một chiếc bàn dài, ánh nến lay động, chiếu ra một bóng người mơ hồ ở đằng sau chiếc bàn.

Người đó hình như mặc áo choàng màu đen, đang cúi đầu nhìn gì đó, chỉ là đưa lưng về phía bên ngoài, không nhìn thấy rõ khuôn mặt.

Thường ngày Ngô Tấn thích nhất mặc màu đen.

Là ông ta.

Nhớ tới đã phải chịu đủ loại bất công, Lạc Nguyên Đường say rượu, máu nóng nhất thời dâng lên, đẩy mạnh cửa ra.

Vù vù!

Cửa mở.

Một luồng gió lạnh thổi vào mặt, thổi cả người run lập cập.

Xuy... Xuy...

Trong bóng tối, âm thanh kỳ quái lại vang lên. Lần này nghe rất rõ, chính là được truyền đến từ bóng đen ở phía sau chiếc bàn dài kia.

"Ngươi... Ngươi không phải là Ngô Tấn!"

Loong coong!

Lạc Nguyên Đường rút bội đao ra.

Âm thanh kỳ quái bỗng nhiên ngừng lại.

Phía sau án thư, bóng đen kia chậm rãi quay đầu lại, lộ ra một bên gò má.

Dưới ánh nến yếu ớt, không nhìn rõ dáng dấp, chỉ có hai ánh sáng nhỏ nhoi, soi lên khuôn mặt.

Dưới ánh sáng yếu đến thảm thương, tựa như có thứ gì đó giống như hàm răng đang chuyển động, hình như đang nhai thịt.

Trên chiếc ghế hình lưỡi liềm ở bên cạnh, còn có một người khác, mặc phục sức của huyện lệnh, vẫn không nhúc nhích.

Đầu của người kia, dường như bị cái gì đó cắn mất, lộ ra một đống xương trắng cùng thịt nát, dưới ánh nến nhìn thấy vô cùng dọa người.

"Ngô Tấn? Này…"

Lạc Nguyên Đường còn chưa nói xong, bóng đen kia đột nhiên tung bay giữa không trung, mấy thứ chất lỏng dính trên người của hắn văng lên đầy mặt của Lạc Nguyên Đường.

Máu, chính là máu tươi.

Sền sệt, ấm nóng và tanh nồng!

Tin đồn lưu truyền đã lâu kia, trong nháy mắt ùa ra trong đầu Lạc Nguyên Đường.

Ông trừng mắt, trong cổ họng phát ra một loại âm thanh khàn khàn:

"Ngươi... Chính là con ác quỷ chuyên ăn đầu người kia..."

Vù vù!

Ánh nến tắt đi.

Giữa không trung, hai luồng ánh sáng yếu ớt, bóng đen hóa thành một luồng khói đen rồi bao phủ cả người, vật và toàn bộ căn phòng vào trong đó!

...

...

Mưa gió mịt mù, càng làm cho người khác thấy hoảng sợ.

Ở Đông Bắc Tần Châu có một dãy núi non trải dài, người đời gọi là "Lũng Sơn".

Lúc này mặt trời lặn về tây, ở chân núi, có một thiếu nữ hơn mười tuổi đứng đó.

Gương mặt ngây thơ, vòng eo thon nhỏ, một đôi mắt to long lanh như nước, tựa như hai viên trân châu đen, thật thuộc dạng trong suốt đẹp đẽ hiếm có trên thế gian.

Trước mắt thiếu nữ là một vách đá cao chót vót.

Trên vách núi có đầy những tảng đá kỳ quái nhô ra, trông hình dạng giống như những con yêu ma quỷ quái đang hung dữ quan sát cả vùng đất chung quanh.

"Tiểu nương tử, đường núi đó không thể đi, có ma quỷ muốn hại người..."

Trước khi vào núi, lời nói của lão nông phu kia, lại vang lên ở bên tai.

"Vũ Nhi, ngươi nhớ kỹ, lần này ngươi đi ra ngoài là để cứu phụ thân, ngươi không sợ cái gì cả!"

Cổ vũ bản thân mình một câu, thiếu nữ Vũ Nhi dọc theo đường núi tối tăm, đi lên núi.

Đêm càng ngày càng tối, gió núi lạnh lẽo âm u, đồng thời dập tắt đèn lồng trong tay của thiếu nữ.

Ngao ô...

Nơi xa truyền đến tiếng gầm gừ, lá cây xung quanh rung lên xào xạc, rất khiếp người. Tuy rằng kiên cường, nhưng vào tình cảnh này, Vũ Nhi cũng không nhịn được nói thầm ở trong lòng.

Lời nói của lão nông kia, chẳng lẽ...

Khụ...

Có âm thanh, dường như không xa lắm ở phía trước.

"Ai đó?"

Vũ Nhi thắp sáng đèn lồng lên. Nhưng xung quanh một mảnh u tối làm gì có bóng người nào?

"Ngươi, muốn đi đâu vây..."

Giọng nói kia lại vang lên, như ẩn như hiện.

"Là ai?"

Vũ nhi hỏi lại, lúc này có một bóng đen ở cách chỗ này vài thước chậm rãi bay tới.

Vũ Nhi hoảng sợ, muốn tránh đi.

Nhưng bóng đen kia nhanh hơn, một cái đầu đột ngột vươn ra từ trong bóng tối, xuất hiện ở ngay trước mặt!

"A!!!"

Vũ Nhi liền lùi lại ba bước, đứng vững, thân thủ rất nhanh nhẹn hình như là đã từng học qua võ nghệ.

"Này này, ta chỉ hỏi một câu thôi mà, cô nương ngươi phản ứng mạnh vậy làm gì, nhảy cao thế muốn nhảy lên trời luôn hay sao?"

Khi đến gần cuối cùng cô mới nghe rõ đường giọng nói kia, rất trong trẻo mà lại mang theo chút hài hước.

Vũ Nhi nhìn lại.

Phía trước không xa, có một thân hình thon dài đứng đấy.

Ở trên gương mặt trẻ tuổi đó có một đôi mắt thâm thúy, lộ ra tia sáng rực rỡ.

Những mà trang phục mặc trên người lại hoàn toàn trái ngược, một bộ y phục cũ nát màu xanh nhăn nhúm, rất lôi thôi lếch thếch.

Trên khóe miệng người này còn lộ ra một nụ cười xấu xa.

Thiếu niên này rõ ràng mới hơn mười tuổi.

"Ngươi rốt cuộc là ai?" Vũ Nhi hỏi.

Đôi mắt thiếu niên áo xanh xoay chuyển, quan sát Vũ Nhi vài lần. "Trời ạ, có mỗi một câu mà ngươi hỏi tận ba lần..."

Hắn vỗ trán, xoay người rời đi.

"Ngươi quay lại đây." Vũ Nhi nói. "Ta còn chưa hỏi xong."

"Cô nương, gió trên núi cao rất mạnh, do đó ngươi nên theo đường cũ xuống núi đi…"

Thân ảnh thon dài kia nhanh chóng ẩn vào trong màn đêm, chỉ còn tiếng nói vọng lại mơ hồ ở trong rừng.

Kỳ quái.

Thật là kỳ quái.

Thiếu niên kỳ lạ này, rốt cuộc hắn là ai? Tại sao lại xuất hiện ở trong núi vào đêm khuya thế này?

Có ma quỷ, chúng muốn hại người...

Lời nói của lão nông phu lại vang lên.

Lẽ nào hắn chính là quỷ sao...

Mặc kệ.

Ta muốn đi tìm người cứu phụ thân, không cần biết hắn là người hay quỷ, cũng không thể quay đầu.

Vũ Nhi nhặt lại đèn lồng, tiếp tục đi lên núi.

Đến nửa đêm, trước mắt xuất hiện một khe núi, bên trong hình như có một cái sân. Vũ Nhi đi qua, đến khi bắt gặp một cánh cổng ở cách đó không xa, nàng bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.

Đó là một ngôi chùa cổ, đứng dưới ánh trăng u ám.

Tường đỏ loang lổ, cửa miếu đóng chặt, dường như bị bỏ hoang rất rất lâu rồi.

Trên câu đối ở hai bên cổng chính, phủ kín đầy mạng nhện bụi đất, tám chữ lớn cổ xưa đầy tang thương, mơ hồ có thể nhìn ra được:

Ly sinh tử giới

Nhập tịch diệt môn

(Ranh giới phân cách sinh tử, bước vào thì cả nhà đều chết)

Trong đêm hôm khuya khoắt lại ở chỗ hoang vu sơn dã thế này, sao đột nhiên lại có tòa miếu hòa thượng ở đây, lại còn âm u như thế?

Vũ Nhi đang thấy kỳ lạ.

Két.

Cửa miếu mở ra, một bóng trắng bay ra ngoài.

. . .

(Ps: Dịch chương 1 này mà cứ thấy bóng đen, bóng trắng hiện ra mãi =))Zzz )

Bạn đang đọc Đại Đường Đệ Nhất Thần Thám (Dịch) của Trừng Vân Sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VọngThiên
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 324

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.