Núi hoang nhà cũ, bức họa thần phật thu phục ma quỷ
Trans: Tiểu Hy
Edit: Kat
Duyệt: Long Hoàng
Lông tơ trên người Vũ Nhi dựng hết lên.
Dưới ánh đèn, một thân hình màu trắng đứng lấp ló sau cánh cửa, ánh sáng mập mờ của ngọn nến chiếu rọi lên khuôn mặt của hắn.
Mi thanh mục tú, y phục chỉnh tề, ánh đèn leo lét chiếu lên gương mặt kia chỗ sáng chỗ tối, nhìn có chút tái nhợt.
Đây là một vị bạch y thư sinh.
“Vị cô nương này, cô…… Vì sao lại đến đây?” Thư sinh hỏi.
Nhìn qua người này có vẻ như không giống người xấu, Vũ Nhi liền yên tâm, sau đó nói cho đối phương biết tên mình sau đó lại nói đến việc bản thân có việc gấp nên phải lên núi vào đêm khuya, sau đó thì đi lạc đường rồi bắt gặp chỗ này.
Bạch y thư sinh gật gật đầu, “Vũ nhi cô nương thân là con gái, vậy mà phải một thân một mình đi ra ngoài, thật sự là vất vả rồi.”
“Tại hạ họ Thu tên Sinh, phạm vi mười dặm xung quanh đây, cũng chỉ có nhà ta ở chỗ này. Nếu như cô nương không chê, vậy xin mời vào đây nghỉ ngơi một lát.”
Vũ Nhi là người thẳng thắn, thấy thư sinh có lòng như vậy, liền cảm ơn rồi nhận lời đi theo thư sinh vào miếu.
Trong miếu này không có một ngọn đèn nào nên đường hành lang dài trở nên âm u, lạnh lẽo. Mọi thứ im lặng tới cực điểm, chỉ có tiếng bước chân của hai người vang vọng cả quãng đường đi.
Hai bên hành lang của miếu đặt rất nhiều tượng phật điêu khắc tinh tế và các loại chữ tượng hình, mọi thứ đều mang theo nét cổ kính, lâu đời.
Mà lại, ở đây không hề có bát hương hay điện thờ, cô cũng không thấy có nhà sư nào. Nơi đây nhìn không giống chùa miếu mà giống như nhà ở bình thường hơn.
Đây rốt cuộc là nơi nào?
Sao lại quái lạ đến thế?
Trong lúc Vũ Nhi tò mò, bọn họ đã đi đến phòng khách, một vài ánh nến chiếu sáng trong phòng bị gió thổi qua khiến cho căn phòng chỗ sáng chỗ tối.
“Đây là chính đường của nhà ta,” Thu Sinh làm động tác mời, “Cô nương, xin mời vào.” (chính đường là chỗ ở của trụ trì)
Vũ nhi đang muốn đi vào.
Bỗng một luồng ánh sáng lạnh lẽo đập vào mặt cô.
Đó là một thanh đại đao.
Qua ánh nến mờ mờ, một người đàn ông trung niên trên thân mặc quan phục, trong tay hắn đang cầm thanh đao liên tục múa võ ở giữa phòng.
Bên phải của phòng có có hai người, một nam một nữ đang ngồi trên ghế nhìn xem cảnh này.
Người đàn ông chính là một tên thương nhân trung niên giàu có, khắp cả người đều là vàng bạc châu báu, gương mặt lại toát lên vẻ kì quái.
Ngồi bên cạnh lão là một tiểu thiếp trẻ tuổi, cô ta đang mặc một cái váy hở ngực, ôm sát lấy cơ thể, dáng vẻ kiều diễm mê người.
Ở tại một góc khác của căn phòng, một vị trung niên đang đứng cạnh bức tường nhìn lên bức họa được treo ở trên đó, hắn mặc một bộ trang phục quan văn nho nhã, khóe miệng cười như không cười. (Cười ở đây là cười nhạt hoặc cười đểu đó các bạn)
“Người cầm đao kia chắc là một vị quan võ.”
Vũ nhi nghĩ thầm, “Nhưng đây là chùa miếu mà, làm sao mà quan sai lại ở nơi này?”
Hây yaaa.
Vị quan võ đột nhiên nhảy lên, đại đao trong tay ông ta nhanh như chớp bổ xuống!
Một cái đầu rơi xuống, lăn lông lốc rồi dừng lại dưới chân Vũ Nhi.
Đó là một gương mặt hiền từ phúc hậu đang nở nụ cười, dưới ánh nến yếu ớt, nụ cười này nhìn có chút đáng sợ.
“Hồ Nhi.”
Phú thương nói, “Đao pháp của vị quân gia này, nàng thấy thế nào?”
Tiểu thiếp khẽ cười, khuôn mặt trái xoan hướng về phía vị võ tướng kia.
“Một chiêu vừa rồi của quân gia, nhìn qua có phải là ‘trảm dạ đao pháp’ của môn phái Lũng Tây Hoành Sơn?” (nguyên văn: Đoạn dạ trảm)
“Tiểu nương tử,” võ quan nhìn tiểu thiếp nói, “Nhìn ngươi có vẻ chân yếu tay mềm, không nghĩ tới ngươi còn hiểu một chút về đao pháp.”
Nói xong, hắn nhìn về phía tượng phật Di Lặc vừa bị chém đầu kia rồi thu đao vào vỏ:
“Ta là Thường Mãnh, là ‘nguyên tiết giáo úy, đầu người bị chém dưỡi lưỡi đao của ta không phải là ít. Hôm nay ta ngủ nhờ ở cái nơi nghèo nàn này, thuận tiện chém xuống một cái đầu phật, cũng xem như một công đôi việc.”
Đã xin ngủ nhờ nhà người khác, còn chê nơi đây nghèo nàn, lại chém đồ linh tinh nhà người ta.
Vũ nhi không thích loại người này: “Thu tiên sinh, người này là người quen của ngài sao?”
Thu Sinh lắc đầu, nhìn tượng phật không đầu kia, khẽ thở dài: “Mấy vị này cũng giống cô nương, họ đều là khách qua đường xin ngủ nhờ tối nay.”
Kể cả là người thân quen cũng không nên vô lễ như vậy, huống chi vị võ tướng này không quen biết gì với chủ nhà.
Vũ nhi khẽ lườm vị võ tướng Thường Mãnh một cái.
Thường Mãnh thấy vậy, hắn nhìn lại thiếu nữ mắt ngọc mày ngài trước mặt, khẽ nhếch miệng cười, hàm răng nhòn nhọn cũng theo đó mà lộ ra
“Phu quân,” tiểu thiếp nói với phú thương, “Nghe thư sinh kia nói thì trong nhà này chỉ có mỗi phòng ngủ của hắn. Cái phòng khách nho nhỏ này, người càng ngày càng đông, ban đêm người ta làm sao có thể ngủ được đây?”
“Vậy nàng muốn thế nào?” Phú thương nói.
“Ta muốn . . . ngủ cùng hắn trong căn phòng kia.” Tiểu thiếp chỉ về phía thư sinh áo trắng, cười quyến rũ.
Thu Sinh vội vàng cúi đầu.
“Đơn giản.”
Phú thương lạnh lùng cười. Hắn vươn tay ra chạm vào một cái túi màu đen nhăn nhúm ở bên hông của mình.
Huhu. . . . .
Một âm thanh, từ ngoài phòng vọng vào, dường như nơi phát ra âm thanh này ở rất gần đây.
Phú thương nghe vậy cũng dừng lại mọi động tác.
Âm thanh này giống như tiếng khóc của một cô gái, thật thảm thiết.
Vũ nhi cảm thấy da đầu tê dại.
“Đây là âm thanh gì vậy?” Thường Mãnh liếc mắt nhìn xung quanh.
“Ta nhớ ra rồi . . .”
Tiểu thiếp bỗng nhiên lộ ra gương mặt bí ẩn nói với phú thương:
“Phu quân, trước khi ngài giúp ta chuộc thân, thiếp thân liền ở ‘ liên xuân viện’ dưới chân ngọn núi này. Ta có nghe những vị khách từng đi qua ngọn núi này nói, ở trên núi có . . .”
“Có gì?” Phú thương hỏi.
“Có quỷ.”
Giọng của vị tiểu thiếp càng nói càng nhỏ.
Sắc mặt phú thương trở nên tái nhợt.
“Ngươi nói đi,” hắn nhìn về phía bạch y thư sinh, “Ở trên núi này, có phải là có quỷ hay không?”
Đứng ở một chỗ khác, Thường Mãnh cảnh giác, thanh đao cũng đã được rút ra nửa chừng.
“Đúng là có việc này.”
Thu sinh trả lời xong, mọi người ngạc nhiên.
“Quỷ ở đâu?” Phú thương nói.
“Quỷ ở khắp nơi trong căn nhà này của tại hạ.”
Hô……
Gió lạnh từ ngoài cửa lùa vào, đèn dầu lúc sáng lúc tối, một chén trà rơi xuống trên mặt đất, vỡ nát thành nhiều mảnh, phá tan sự im lặng trong phòng.
Sắc mặt phú thương trở nên trắng bệch, ánh mắt của vị tiểu thiếp cũng lộ vẻ ngưng trọng, Thường Mãnh ngay lập tức rút đao ra khỏi vỏ, đề phòng xung quanh.
Vũ Nhi cũng khiếp sợ trong lòng.
Dưới ánh đèn, Thu Sinh chắp tay một cái mà nói:
“Mọi người đừng hoảng sợ, tại hạ còn chưa nói xong. Thật ra…… chuyện quỷ quái này, chỉ là một lời đồn đại mà thôi.”
Mọi người im lặng.
“Thu tiên sinh,” Nghe đến đây, Vũ Nhi tỉnh táo lại đầu tiên, mở miệng hỏi, “Vậy tại sao lại có lời đồn này?”
“Chuyện này…… Nói ra thì rất dài dòng.”
Hóa ra, phụ thân của Thu Sinh thời trẻ từng làm việc trong nha môn dưới triều nhà Tùy, ông ta làm một tên quan sai nho nhỏ trong đó được mấy năm.
Sau đó chiến tranh loạn lạc nổ ra ở khắp nơi, phụ thân hắn vì muốn tránh tai họa chiến tranh liền từ chức rồi cùng gia đình mình đi vào trong hang núi này sinh sống.
Không lâu sau, nơi đây trở thành đất nước Đại Đường. Phụ thân Thu Sinh bởi vì trước kia từng nhậm chức ở nhà Tùy, sợ có người đến nhà hỏi tội. Cùng đường, ông nghĩ ra một cách.
Đó là, tạo lời đồn giả truyền ra: trong cốc này có ma quỷ.
Người trong núi giản dị, chất phác, một truyền mười, mười truyền trăm, dần dần tin giả cũng thành thật
Bởi vậy, núi này càng ngày càng ít người đến, cả nhà bọn họ lúc này mới có cảm giác an toàn.
Đáng tiếc, khung cảnh yên bình này chỉ xuất hiện trong thời gian ngắn.
Nửa năm trước, Cha mẹ của Thu Sinh bởi vì bệnh tật mà lần lượt ra đi, người hầu duy nhất trong nhà cũng bởi vì chịu không nổi sự yên lặng trong núi mà bỏ đi nốt.
Hiện giờ tòa nhà này chỉ còn lại Thu Sinh ở đây.
Thật là đáng thương.
Vũ nhi đang muốn an ủi Thu Sinh.
Phú thương bỗng nhiên cười to, âm thanh vọng lại ở trong phòng:
“Ta thấy, tòa nhà này thật sự có quỷ… Mà con quỷ này chính là ngươi.”
Hắn chỉ tay về phía Thu Sinh.
Thu Sinh ngạc nhiên:
“Vị lão gia này, ngài nói vậy là có ý gì?”
Phú thương nhìn chằm chằm Thu Sinh:
“Ngôi nhà củ nát, rừng núi hoang vu, còn lấy chuyện quỷ tới dọa người. Ngươi một người nghèo kiết xác là muốn dọa chúng ta chết khiếp, rồi cướp đoạt tiền tài của chúng ta phải không? Đây không phải là trong lòng ngươi có quỷ ư?”
Thu sinh ngạc nhiên.
“Đúng vậy nha.”
Tiểu thiếp cười nói, “Vị lang quân này, ngươi khiến nô gia bị dọa sợ như vậy, tối nay lúc vào trong phòng ngủ, ngươi phải bồi thường cho người ta đó…”
“Dám dọa lão tử……”
Thường Mãnh mắng to, cây đao chỉ hướng Thu Sinh.
Thu sinh sợ tới mức lùi một bước, thở dài không nói.
Ở gần bức tường, vị quan văn kia giống như cái gì cũng chưa nghe thấy, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm bức họa trên tường kia.
Vũ nhi có chút tức giận.
“Thu tiên sinh tốt bụng cho các ngươi ở nhờ qua đêm,” nàng nói với ba người đang hùng hổ dọa người kia, “Các ngươi sao có thể nói như vậy? Lương tâm các ngươi đều vứt đi đâu cả rồi?”
“Tiểu nương tử.”
Phú thương chậm rãi quay đầu, nhìn Vũ Nhi:
“Ta khuyên ngươi đừng có nói linh tinh.”
“Ta nói ngươi đó, có chút tiền thì giỏi lắm sao? Đồ gian thương!”
Phú thương sắc mặt lại trở nên quái lạ, một vệt trắng như ẩn như hiện trên mặt hắn, bàn tay hắn sờ vào trong túi màu đen rồi từ từ đi đến chỗ Vũ Nhi đứng.
‘‘Đồ lưu manh !’’
Một âm thanh đột nhiên vang lên khiến cho những người ở đó giật mình, hoảng sợ.
“Loại vong ân phụ nghĩa, tham tài háo sắc, không có liêm sĩ……”
Âm thanh này giống như đang hát tuồng, mơ mơ màng màng, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng, chính là đang trào phúng hai vợ chồng phú thương Thường Mãnh.
Ai đang giúp nàng nói chuyện vậy?
Vũ Nhi nhìn lại.
Ở một góc tối trong phòng, trên bàn dài có một người đang ngủ.
Người này mặc áo vải màu xanh, hai mắt nhắm chặt, vắt chân chữ ngũ, miệng hơi lẩm bẩm như đang nói mớ, người này có vẻ ngủ thật thoải mái. Dưới ánh đèn mờ ảo, mơ hồ thấy được một gương mặt sắc xảo.
Ồ, đây không phải là thiến niên kỳ quái mà Vũ Nhi gặp được khi ở chân núi sao?
Hắn sao lại ở chỗ này?
Phú thương nhìn vị thiếu niên kia, bước chân ngừng lại, sắc mặt khôi phục như lúc ban đầu. Cái tay đang ở trong túi đen cũng bỏ ra ngoài, trên tay còn có một vài đốm đen kỳ lại.
“Lén lén lút lút,” Thường Mãnh cũng nhìn, “Nhất định là một tên trộm cắp, để bổn giáo úy bắt ngươi trở về tra hỏi.”
Hắn nắm tay vào chuôi đao.
Khò khò!
Trên chiếc bàn dài, thiếu niên áo xanh bỗng nhiên ngáy một tiếng.
Âm thanh chấn động làm người khác đau đầu. Thường Mãnh đứng gần nhất cũng bị ảnh hưởng lớn nhất, giống như có sét đánh ngang tai.
Bản thân thiếu niên vẫn ngủ thật ngon lành.
“Đáng chết.”
Tay cầm chuôi đao của Thường Mãnh rung lên, “Còn dám giả vờ ngủ, quân gia ta chém chết ngươi!”
“Cẩn thận!” Vũ Nhi hô to.
Thu Sinh khom người hành lễ thật sâu với Thường Mãnh:
“Quân gia, vị tiểu huynh đệ kia ngủ rồi, hắn chỉ đang nói mớ mà thôi. Mong quân gia đừng động thủ, tại hạ đồng ý yêu cầu của ngài và vị lão gia này là được ……”
Thường Mãnh giống như vẫn không buông tha cho thiếu niên, còn tiểu thiếp có vẻ mục đích đã được như mong muốn, liền cười quyến rũ khuyên hắn một câu, bấy giờ Thường Mãnh mới bỏ qua.
Lúc này thiếu niên áo xanh xoay người ngủ tiếp, tiếng ngáy cũng không còn.
“Thu tiên sinh,” Vũ Nhi thấp giọng hỏi, “Người nằm ở trên bàn đó, là người quen của ngài sao?”
Thu sinh cười khổ lắc đầu, nói thiếu niên áo xanh này cũng là người qua đường tối nay, chẳng qua tới sớm hơn mọi người mà thôi. Hắn vừa đến liền nằm ngủ ở chỗ đó, thỉnh thoảng lại nói mớ rồi ngáy lên.
Thật là một người quái lạ.
Hắn rốt cuộc là ……
“Bức tranh《 văn thù phục ma đồ 》của các hạ, ta thấy đây hẳn là bút tích của Lục Chân Tích ở hơn trăm năm trước?”
Đứng ở cạnh tường nãy giờ, quan văn đột nhiên mở miệng, tay chỉ vào bức tranh được treo ở trên tường.
Trên bức tranh cuộn tròn này, Văn Thù Bồ Tát tượng trưng cho trí tuệ tướng mạo nghiêm trang, cầm trong tay tuệ tịch kim cương trảm ma kiếm, ngồi trên một lưng một con thanh sư (sư tử màu xanh), răng nanh hướng lên trời.
Trên bầu trời ở phía đối diện, một con quái vật có sừng sắc nhọn mở mồm to, đỏ au như chậu máu, hung hăng giống như sắp bay ra khỏi bức tranh nhào đến cắn người.
Thu Sinh gật đầu.
Hiện tại là Đại Đường năm thứ nhất.
Lục Chân Tích là một danh gia tại Đan Thanh ở Nam triều hơn trăm năm trước.
Hắn từng là thần tử dưới trướng của Tống minh đế, là họa sĩ vẽ tranh sơn thủy không gì không giỏi, bức tranh chủ đề Phật giáo này cũng là bức tranh nổi tiếng gần xa nhiều năm qua.
Phú thương đến gần bức tranh treo tường.
Hắn nhìn bức tranh kia, nhìn giống như đã biết trước giá trị của tác phẩm này:
“Vị đại nhân này, bức tranh này nhìn qua khá giống với nhiều bức tranh có chủ đề Phật giáo khác. Vì sao ngài lại khẳng định được bức tranh này thật sự là của danh họa Lục Chân Tích?”
Quan văn cười, âm thanh có chút cao thâm mạt trắc nói:
“Nét bút sắc bén, dứt khoát, tú cốt như sinh, khung cảnh vẽ trong đó khiến người ta cứ ngỡ đây là cảnh thật. Bức tranh này nếu không phải của Lục Chân Tích thì có thể là của ai?”
Phú thương lộ ra một loại cười quái dị.
Hắn hỏi Thu Sinh, ngươi là một thư sinh nghèo kiết xác như vậy, làm sao lại có được đồ vật đắt giá như bức tranh này?
Thu Sinh đáp, phụ thân hắn khi còn sống chỉ có hai sở thích chính là lễ phật cùng với đan thanh. (đan thanh: màu vẽ thời cổ đại - ẩn dụ : cho lòng trung trinh không đổi vì màu đan thanh rất bền )
Bức tranh《 văn thù phục ma đồ 》này là phụ thân hắn khi làm việc ở nha môn ngẫu nhiên có được. Ông vẫn luôn coi nó là vật quý mà nâng niu.
Về sau, khi phụ thân hắn xuống tóc quy y cửa phật tại nhà, làm cư sĩ, ông ấy liền chỉnh sửa nhà ngoài của tòa nhà này thành làm giống hệt chùa miếu. Hành lang dài ngoài kia, những bức tượng phật và những bảng chữ mẫu đó cũng là phụ thân hắn nhiều năm sưu tầm tìm được.
“Bức tranh này ta mua.”
Phú thương lấy ra một con tiểu hồ ly lông vàng, “Ngươi còn có bức tranh nào khác đều lấy tới đây, ta mua hết, giá sẽ cao gấp đôi so với bên ngoài.”
Vũ Nhi thầm nghĩ, nhìn vẻ mặt lúc nãy của tên phú thương này thì hắn chắc chắn không phải người tốt, làm sao hiện tại lại bỗng nhiên hào phóng như vậy?
“Thu tiên sinh,” nàng tốt bụng khuyên, “Bức tranh này dù sao cũng là đồ vật gia truyền nhà ngài, không thể tùy tiện bán cho người khác. Đặc biệt là cho những tên tiểu nhân như vậy.”
“Ngươi nói cái gì?” Phú thương nhìn chằm chằm vũ Nhi.
“Muội muội.”
Tiểu thiếp đi tới, “Ngươi là con gái, lại còn một mình đi ra ngoài, ngươi cũng không nên tự rước họa vào thân nha……”
Tiểu thiếp cười quyến rũ, sâu trong khóe mắt lại hiện lên một tia sáng sắc lạnh.
…
Đăng bởi | gopal__123 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 202 |