Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta muốn cứu người

Phiên bản Dịch · 3133 chữ

Dịch giả: Thanh Thanh

Edit: Kat

Duyệt: Long Hoàng

“Thu tiên sinh.” Quan văn đứng bên vách tường nói. “Tranh chữ mà phụ thân của ngài cất giữ chắc là không chỉ có một bức này nhỉ?”

Thu Sinh có chút kinh ngạc:

“Phụ thân có cất giữ hơn mười bức tranh chữ của Cố Khải Chi và một số danh hoạ khác, hiện giờ chúng đang được đặt trong phòng ngủ của tại hạ ở sân sau.”

“Quan gia, sao ngài lại biết được điều này vậy?”

Phú thương và tiểu thiếp liếc nhìn nhau, trên mặt lại lộ ra nụ cười quái dị.

Quan văn nói: “Cả đời của tại hạ, yêu thích nhất chính là thư họa. Hôm nay ngẫu nhiên ghé qua nơi đây, không biết Thu tiên sinh có thể dẫn ta đi xem đồ cất giữ của lệnh tôn để nhìn một lần cho thỏa mãn được không?”

Hắn liếc mắt nhìn về một nơi hẻo lánh.

Nơi đó có cánh cửa nhỏ mở ra một nửa, bên trong là một mảnh tối đen.

Vũ Nhi còn muốn khuyên Thu Sinh, nhưng Thu Sinh thở dài, nói gần đây đang có ý muốn đi khỏi nơi đau lòng này, những bức tranh đó vốn cũng nên bán đi.

Phú thương nhìn cánh cửa nhỏ âm u kia.

“Hồ Nhi, người ta đã đáp ứng rồi, nàng còn không nhanh đuổi theo?” Hắn nói.

“Vâng phu quân. Thu lang quân…”

Vòng eo của tiểu thiếp uốn éo, đi lại gần Thư Sinh:

“Ta muốn nằm trên giường ở trong phòng của huynh, nơi đó chắc là rất thoải mái, chàng còn không nhanh dẫn thiếp đi ngủ?”

Thu sinh đỏ mặt né tránh, cầm lấy nến đi về phía cửa nhỏ, hai người phú thương đuổi theo ở phía sau.

Quan văn không nhúc nhích:

“Thường giáo úy đao pháp hơn người, không biết đối với thư họa có cùng sở thích hay không?”

Thường Mãnh hừ một tiếng, khoát tay.

Quan văn cười rồi đi theo đám người thư sinh, sau đó bốn thân ảnh liền biến mất trong đêm tối phía bên ngoài cánh cửa.

“Thư họa rách nát gì chứ?”

Thường Mãnh đi về phía Lạc Vũ Nhi. “Tiểu nương tử, một mình ngươi ở bên ngoài, chỉ có cây đao này của bản giáo úy mới bảo vệ được ngươi.”

Lạc Vũ Nhi nghĩ đến vẻ mặt đáng ghét của hai vợ chồng phú thương kia, cho nên tâm trạng đang cảm thấy rất không thoải mái, liền trừng mắt liếc nhìn hắn một cái:

“Cút ngay, nếu không bản cô nương không khách khí!”

Thường Mãnh không ngừng lại, bàn tay hướng về phía Vũ Nhi, muốn sờ cơ thể lả lướt của thiếu nữ này một chút:

“Chẳng lẽ ngươi một đứa con gái, còn có võ nghệ hay sao? Vừa lúc, tới đây, để bản giáo úy dạy cho vài chiêu…”

Phốc!

Lúc này dưới chân Thường Mãnh đạp phải thứ gì đó khiến hắn té chỏng vó lên trời.

Trên sàn nhà, thiếu niên mặc áo xanh không biết đã nằm ở đó lúc nào, nhắm mắt ngủ rất say.

Thứ làm cho tên võ quan vấp té là cái chân đang vắt chéo của người thiếu niên kia, hắn hình như còn đang rung đùi rất thoải mái.

Thường Mãnh xoay người đứng lên.

Dùng cây đao làm điểm tựa, với công phu của hắn lúc đi đứng đều có thế tấn vững chắc, dù cho có bị một người biết võ công đá mạnh vào cũng khó mà dao động được.

Nhưng vậy mà chỉ bị vướng ngã một chút lại khiến cẳng chân của hắn vẫn còn cảm thấy đau đớn.

“Lại là tên tiểu tử ngươi.”

Thường Mãnh nổi giận. “Mới vừa nãy bỏ qua cho ngươi, ngươi còn dám phá rối, bổn quân gia muốn giết ngươi!”

Chân trái vừa nhấc lên, hắn hướng vào bụng của thiếu niên áo xanh kia đá một cái!

“Cẩn thận!”

Vũ Nhi còn chưa nói xong, phụt một tiếng, Thường Mãnh lại ngã xuống.

Trên mặt đất, thiếu niên mặc áo xanh vẫn đang ngủ, chỉ là đã thay đổi hướng nằm.

“Đồ… Đồ khốn!!”

Đường đường là một giáo úy, đao pháp hơn người, vậy mà lại mất mặt lần nữa trước mặt cô gái nhỏ này.

Trên trán Thường Mãnh nổi gân xanh, xoay người đứng dậy, rút trường đao ra:

“Ta làm thịt ngươi!!”

Ánh đao chiếu xuống trên đầu thiếu niên!

“Ai da!”

Hai chân trúng phải một nguồn lực mạnh mẽ, cả người Thường Mãnh bay ra ngoài, té ngã đau đến mông nở hoa, trường đao cũng rơi mất.

Thiếu niên mặc áo xanh kia vẫn tựa như chưa xảy ra chuyện gì, ngủ rất ngon.

Vũ Nhi thật sự không nhịn được, bật cười.

Mông và hai chân của Thường Mãnh đau muốn chết, phải qua rất lâu mới đứng lên được.

Liên tục ăn ba lần thiệt thòi, ngay cả đối phương ra tay như thế nào đều chưa thấy rõ, cho nên hắn cũng không dám đến gần nữa:

“Tiểu tử, ngươi… sử dụng yêu pháp gì? Rốt cuộc ngươi… là người hay quỷ?”

Trong lòng Vũ Nhi giật mình.

Đúng vậy.

Trên đường lên núi, trong thính đường, đủ loại hành vi kỳ lạ của thiếu niên này trong nháy mắt tràn vào trong tâm trí cô.

Người này, rốt cuộc hắn là…

A…

Một tiếng thét thảm xuyên thấu đêm tối truyền vào trong nội đường.

Vũ Nhi bừng tỉnh.

A…

Lại một tiếng thét vang lên, càng đến gần càng thê lương, nghe thấy âm thanh như vậy trong đêm khuya khiến cho người ta rợn cả tóc gáy.

Thường Mãnh cũng nghe được.

Hắn nhìn lại thiếu niên quái dị ở trước mắt, trên người tức khắc nổi lên một tầng da gà.

Âm thanh kia được truyền đến từ sân sau.

Vũ Nhi nghĩ.

Đi sân sau, cũng chỉ có mấy người Thu tiên sinh.

Chẳng lẽ…

Nàng đi về phía cánh cửa nhỏ u ám.

Một bóng người chạy vào.

Toàn thân trên dưới mặc một bộ quần áo màu trắng bị gió đêm thổi tung bay rối loạn.

“Thu tiên sinh?”

Vũ Nhi nhìn người trước mắt.

Mặt Thư Sinh trắng bệch như tờ giấy Tuyên Thành, bộ dáng đó tựa như vừa mới nhìn thấy thứ gì đó rất khủng khiếp:

“Vũ Nhi cô nương, quan gia hắn… hắn…”

“Vị quan văn kia? Hắn làm sao vậy?”

“Hắn… Muốn hại chúng ta…”

“A?”

“Vừa rồi sau khi vào phòng ngủ ở sân sau, tại hạ lấy ra đồ mà phụ thân đã cất giữ, nói là muốn tìm nơi sáng hơn để nhìn xem.

Ai ngờ đi đến nửa đường, đột nhiên quan gia hắn lấy thanh đao ra, tại hạ và vợ chồng thương nhân kia bị truy đuổi không còn đường để đi, chỉ đành nhảy xuống nước.

Do tại hạ đã rất quen thuộc với phần sân này, cho nên sau đó mới bò được lên khỏi mặt nước rồi chạy thoát trở về, nhưng vợ chồng lão phú thương bọn họ vẫn còn bị quan gia giữ chặt ở trong nước. Lạc cô nương, Thường quan gia, hai vị nhanh chóng đi cứu bọn họ đi……”

Quan văn đó nhìn đàng hoàng như vậy, thế mà lại muốn hại người?

“Đi con mẹ ngươi.”

Thường Mãnh nói. “Lão tử không phải là thân thích của hắn, dựa vào cái gì mà phải đi cứu hắn?”

Đêm nay phải ở lại nơi “Tràn đầy quỷ khí” này, trong lòng võ quan đã thấy không ổn rồi.

“Mạng người quan trọng, hơn nữa sân này, cũng không thể xảy ra án mạng được… Nếu không thì thế này, mời hai vị hỗ trợ đi cứu người, cho dù chuyện thành hay không, tại hạ nhất định sẽ dốc hết túi để cám ơn có được không?”

“Một kẻ nghèo kiết xác như ngươi thì có gì mà để dốc túi cơ chứ?” Thường Mãnh nói.

“Mặc dù tại hạ không có nhiều tiền, nhưng những món đồ mà phụ thân cất giữ đều là đồ cổ tiền triều, cũng xem như giá trị không thấp… Không xong rồi!”

Bỗng nhiên sắc mặt Thu Sinh thay đổi:

“Đồ cất giữ vẫn còn ở trong nước, đó đều là di vật của phụ thân, không thể để chúng nó chìm xuống…”

Thư Sinh vừa xoay người lại, tựa như bị điên chạy đến chỗ cửa nhỏ, rất nhanh dáng người đã khuất sau cánh cửa.

Vũ Nhi có chút sửng sốt.

Quan văn kia, không phải hắn đi xem tranh sao?

Sao đột nhiên lại muốn giết người?

Rốt cuộc Thu tiên sinh đã nhìn thấy gì, sao lại hồn bay phách lạc như thế?

Nàng chợt nhớ tới, sắc mặt kỳ lạ của phú thương, bàn tay của hắn, thái độ và lời nói kỳ quái của tiểu thiếp đó, còn có cử chỉ của quan văn kia.

Có ma quỷ, chúng muốn hại người…

Chẳng lẽ, bên trong tòa nhà này thật sự có…

Mặc kệ.

Trước tiên đi hỗ trợ cứu người rồi lại nói sau.

Vũ Nhi đi đến cánh cửa nhỏ.

“Ngươi đi đâu vậy?”

“Ai đó?” Vũ Nhi nhìn xung quanh.

“Ta.”

Trước cửa, thiếu niên mặc áo xanh vẫy tay, trên mặt nở nụ cười xấu xa.

“Ngươi?” Vũ Nhi có chút khó hiểu.

“Ta.” Thiếu niên mặc áo xanh nói.

Người này lúc thì nằm ở trên bàn, lúc thì lại nằm dưới đất, một hồi lại chạy đến trước cửa, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?

“Được.” Vũ Nhi nói. “Vậy mời ngươi tránh ra, ta muốn đi ra ngoài.”

“Làm gì?” Thiếu niên nói.

“Làm gì? Lúc nãy ngươi ngủ rồi à?”

“Ngủ rồi.”

“Vậy ngươi không nghe thấy lời nói của Thu tiên sinh sao?”

“Có nghe thấy.”

“Sao có thể? Không phải ngươi ngủ rồi sao?”

“Vừa tỉnh.”

“…”

Vũ Nhi có chút không nói nên lời. “Được rồi, nghe thấy là được rồi. Ta đây đi đến sân sau giúp đỡ cứu người.”

“Giúp đỡ? Giúp đỡ cái gì?”

Vẻ mặt của thiếu niên áo xanh tỏ ra nghiêm chỉnh.

Nhưng Vũ Nhi lúc này lại hết sức lo lắng:

“Ta lặp lại lần nữa, mời ngươi tránh ra.”

“Không tránh.”

“Ngươi!!!”

Vũ Nhi cũng bất chấp cái gì là nam nữ khác biệt, duỗi tay ra đẩy ngực thiếu niên:

“Ngươi cút ngay cho ta!”

Lực đẩy này không phải rất lớn, nhưng cơ thể thiếu niên lại giống như trang giấy, ngã sang bên cạnh. Vũ Nhi thừa dịp có khoảng trống, chạy vào cửa nhỏ.

Thường Mãnh mơ hồ.

Tiểu tử này vừa nãy lợi hại như vậy, sao bị tiểu cô nương đẩy một phát liền ngã rồi?

Nhưng hắn bị thiếu niên quật ngã ba lần, cho nên hiện giờ vẫn còn cảm thấy sợ hãi.

Bây giờ trong nội đường còn lại hai người bọn họ, thiếu niên còn đang nhìn hắn, không biết đang cười cái gì.

“Tiểu tử thúi, vốn dĩ bản giáo úy muốn thu thập ngươi, nhưng một mình tiểu nương tử chạy ra ngoài rất nguy hiểm, ta phải đi bảo vệ nàng. Ngươi nghe cho kỹ, ngươi chờ ở đây, đừng có mà chạy…”

Hắn chạy nhanh như chớp.

Thiếu niên áo xanh đập khuỷu tay xuống đất, cơ thể nhẹ nhàng đứng dậy. Bên kia cánh cửa nhỏ, thân ảnh của Vũ Nhi dần dần biến mất.

Thiếu niên cười, giống như rất vui vẻ.

Trong mắt hắn, ngoài cửa nơi xa xa, đêm tối đến vô tận.

……

……

Màn đêm tối đen, chạy trên đường đá, trong lòng Vũ Nhi nôn nóng.

Thu tiên sinh đi đâu rồi? Sao một chút tiếng động cũng không có?

Đằng trước không xa, hai bên con đường đá hiện ra hai vật đen tuyền.

Là hai tượng đá thiên thần hộ pháp, tay cầm binh khí, vẻ mặt dữ tợn, giống như đang bảo vệ cái gì đó.

Phía sau tượng đá, dưới ánh trăng mông lung, hình như là một hồ nước. Bên trái hồ nước có một bóng đen đang tung bay lay động.

“Thu tiên sinh, là ngài sao?” Vũ Nhi cẩn thận tới gần.

Bóng đen kia vừa quay đầu lại:

“Đúng vậy. Là… Vũ Nhi cô nương?”

Giọng nói này, là hắn.

“Tranh của phụ thân ngài đã tìm được chưa?” Nàng hỏi.

Bóng đen kia quả nhiên là Thu Sinh:

“Vẫn chưa. Nói ra thật xấu hổ, mạng người quan trọng, nhưng tại hạ chỉ nghĩ đến tranh chữ những thứ vật ngoài thân này, thật là có lỗi với hai chữ ‘Nhân nghĩa’ đã học a…”

Vũ Nhi an ủi vài câu, liền cẩn thận nhìn xung quanh.

Đêm đã khuya, hồ nước lớn đen kịt.

Nàng hỏi vợ chồng thương nhân, còn có quan văn hại người kia đã đi đâu rồi. Thu Sinh nói, vừa rồi hắn còn nghe thấy bọn họ vùng vẫy ở trong nước, nhưng bây giờ không nghe thấy động tĩnh nữa.

Mặc dù đôi vợ chồng kia rất đáng ghét, nhưng dù sao cũng là hai mạng người, Thu Sinh lại đang cầu xin mình trợ giúp cho nên Vũ Nhi liền cầm đèn lồng muốn đi đến bên hồ tìm.

“Tiểu nương tử, trời tối, bản giáo úy đi cùng ngươi…”

Trong đêm tối, Thường Mãnh đuổi theo, muốn bắt lấy tay Vũ Nhi.

Thu Sinh vội vàng cản trở, làm động tác vái chào thật sâu.

Thường Mãnh nhìn hắn, lại nhìn Vũ Nhi, vẻ mặt có chút kỳ lạ, sau đó nhường ra một con đường.

Vũ Nhi lười phản ứng với loại người này, đi vài bước đến bên hồ.

Đêm khuya.

Mặt hồ giống như một chiếc gương đồng rỉ sắt, một mảnh đen nhánh, phía trên quanh quẩn một tầng sương mù dày đặc, không nhìn thấy rõ cảnh tượng ở dưới nước.

“Thu tiên sinh, âm thanh lúc nãy của bọn họ được phát ra từ đâu?” Nàng hỏi.

"Hình như… Là ở trung tâm hồ nước.”

Vũ Nhi đi vài bước về phía trước, gần như vươn nửa người về phía hồ nước, cố gắng hướng đèn lồng ở bên trên mặt hồ ra xa hết mức có thể.

Ánh đèn chiếu sáng, đáy nước đen nhánh có chút rõ ràng hơn.

Dưới hồ nước cũng có chút bèo, không có cá tôm.

Nhưng kỳ quái chính là bèo bình thường đều nổi tán loạn. Nhưng bèo trong hồ nước, lại rất ngay ngắn xoay vòng ở cạnh nhau, dệt thành một hình chữ nhật thật dài.

Giống như một quan tài.

Ở giữa bèo có hình dạng như quan tài, dường như có một vật đen tuyền nằm đó nhìn không rõ lắm.

“Thấy bọn họ không?” Ở phía sau, Thu Sinh hỏi.

“Chưa thấy, Thu tiên sinh, ta…”

Vù vù.

Một trận gió lớn thổi qua, Vũ Nhi không cầm chắc đèn lồng liền khiến nó rớt vào hồ nước.

Đèn lồng rơi xuống nước, bị gió thổi qua, dần dần thổi trôi đến trung tâm hồ nước.

Dựa theo ánh sáng, mơ hồ có thể thấy được hình dạng ở trung tâm đám bèo, đồ vật đen tuyền kia, hình như là cơ thể người.

Đèn lồng chậm rãi trôi về phía trước.

Dần dần, thấy được một đôi chân, mang đôi giày vải.

Trên người, là một bộ quần áo vải của nam nhân.

Trên đầu, gương mặt trẻ tuổi kia với đôi mắt nhắm chặt như đang ngủ, sắc mặt trắng đến dọa người.

Khuôn mặt này, đây không phải là…

Người đang đứng ở phía sau mình, Thu tiên sinh hay sao?

Sau gáy Vũ Nhi đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

Nhưng vào lúc này, thư sinh mặc áo trắng ở trong nước đột nhiên trợn mắt, trong phút chốc vụt ra khỏi mặt nước, đôi bàn tay ướt sũng bắt lấy bờ vai của thiếu nữ, giọng nói âm trầm vang lên:

“Nếu đã tới, còn không xuống dưới?”

Vũ Nhi hoảng sợ, đang muốn tránh đi.

Bỗng nhiên cảm thấy dường như bị thứ gì đó dùng sức đẩy ở sau lưng, cả người bổ nhào về phía trước, rơi xuống trong hồ!

……

……

Hồ nước rất lạnh, lạnh đến tận xương tủy.

Vũ Nhi chậm rãi mở mắt ra.

Bốn phía đen tối, không thấy rõ bất kỳ thứ gì cả. Trên không trung có chút ánh sáng mông lung, hình như có một bóng dáng.

Là một nam tử, cao lớn cường tráng, trên lưng đeo trường đao.

Hình dáng, cử chỉ này, chẳng lẽ là…

“Phụ thân?” Vũ Nhi nói.

Người đàn ông kia dường như nghe được có người gọi ông, quay đầu lại nhìn thiếu nữ, lộ ra nụ cười gần gũi.

Không sai.

Đây đúng là phụ thân, người nuôi lớn mình hơn mười mấy năm, hiện giờ đang gặp nguy hiểm.

“Phụ thân, người chịu khổ rồi!”

Vũ Nhi ôm chặt người đàn ông, lệ nóng tràn mi.

Nam tử nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của thiếu nữ.

“Phụ thân.” Vũ Nhi nghẹn ngào nói. “Con đang muốn tìm người đi cứu phụ thân, sao người lại đến nơi này?”

Người đàn ông không lên tiếng.

“Phụ thân?”

Vũ Nhi chợt cảm thấy, trên người mình có chút khác thường.

Nàng cúi đầu nhìn.

Đôi tay và quần áo ở trước ngực, ướt sũng. Nơi toả ra hơi nước là từ quần áo của phụ thân, chúng ướt dầm dề, giống như mới vừa vớt từ trong nước ra.

“Vũ Nhi.” Người đàn ông mở miệng, giọng nói có chút quái lạ. “Con rất muốn nhìn thấy phụ thân, rất muốn cứu ta đúng không?”

“Đúng vậy, nhưng phụ thân người…”

“Hy vọng hão huyền!”

Giọng nói bén nhọn, khàn khàn!

Thình thịch!

Cơ thể người đàn ông run rẩy, hóa thành hàng vạn luồng khí đen, dệt thành một tầng sương đen, bao phủ hết mọi thứ xung quanh vào bên trong.

Trong sương đen, từng cánh tay bị đứa lìa ra, máu chảy đầm đìa đang vung vẩy, vô số tiếng khóc la truyền ra ngoài, có nam có nữ, có già có trẻ, thê lương, thảm thiết.

Nhất thời khiến Vũ Nhi không nói nên lời.

“Hừ hừ…”

Một bóng người loay hoay ở bên trong khí đen, bay ra từ chỗ sâu nhất của đám sương mù dày đặc, đứng lơ lửng giữa không trung ngay ở trước mặt nàng.

. . .

Bạn đang đọc Đại Đường Đệ Nhất Thần Thám (Dịch) của Trừng Vân Sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gopal__123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 124

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.