Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một tiếng cười dọa lui quỷ quái(1)

Phiên bản Dịch · 1400 chữ

(Chính văn chương 4- phần một)

Trans: Tiểu Hy

Edit: Kat

Duyệt: Long Hoàng

“Thu tiên sinh?”

Vũ Nhi cực kỳ kinh ngạc.

Giữa không trung, bạch y thư sinh đầu tóc tán loạn, gân xanh nổi lên che kín khuôn mặt trắng bệch, từng tia hắc khí tựa như những con hắc xà quấn quanh không ngừng bay lượn trên người hắn:

“Thu Sinh ta hơn hai mươi năm học tập gian khổ cũng chưa thể thỏa mãn tâm nguyện. Ngươi một nữ tử nho nhỏ lại mơ tưởng muốn mộng đẹp thành sự thật ư?

Nực cười, quả là một chuyện quá nực cười……”

Sắc mặt tên Thư sinh đột nhiên dữ tợn, hét lớn một tiếng:

“Đem toàn bộ tinh khí của ngươi, lấy đến đây đi!!”

Hắc khí trở nên dày đặc tựa như sương, hàng chục cái huyết thủ lao ra từ trong làn sương đen làm tầng tầng hắc khí cuộn trào lên. Những huyết thủ này bay thẳng về phía Vũ Nhi! (Huyết thủ: bàn tay bằng máu)

Giờ Vũ nhi đã hiểu được.

Đây chính là yêu quái!

Nàng muốn chạy đi, nhưng tứ chi giống như bị cái gì khóa lại, không thể động đậy.

“Cha, con gái bất hiếu, không thể đến cứu người!”

Vũ nhi tuyệt vọng nhắm mắt lại.

“Này này này, ta nói con mọt sách nhà ngươi, đêm hôm khuya khoắt sao lại làm loạn như vậy, ngươi có để cho hàng xóm được yên tĩnh để ngủ không hả?”

Đúng lúc này, một âm thanh phát ra từ trên đỉnh đầu của nàng, rồi cười lên vui vẻ.

Một tia sáng rực rỡ từ trên trời chiếu xuống khiến cho bốn phía bỗng trở nên thoáng đãng, sáng sủa giống như ban ngày. Những bàn tay đẫm máu kia vừa bị ánh sáng chiếu đến liền run rẩy kịch liệt, sau đó hóa thành từng làn khói nhẹ rồi biến mất.

Thu Sinh điều khiển hắc khí bay lên, ngăn cách toàn bộ ánh sáng màu vàng rực rỡ kia ở bên ngoài:

“Ai dám xen vào chuyện của ta?!”

“Ngươi không cần biết ta là ai,” Âm thành từ đỉnh đầu lại phát ra, “Trước tiên, ta muốn hỏi ngươi một chút. Nói đi, lúc nãy còn êm đẹp, làm sao đột nhiên lại muốn hại người?

Là mấy người kia chọc giận ngươi đúng không?”

“Hại người?”

Thu Sinh cười lạnh, hắc khí quấn quanh mặt khiến hắn càng trở nên dữ tợn:

“Thế đạo bây giờ thì lấy quyền lực làm đầu, bá tánh phải chịu khổ, người xuất thân bình thường thì dù có nỗ lực cố gắng đến đâu cũng sẽ không có ngày được ngẩng cao đầu.

Nhưng ngươi nhìn xem, những kẻ được gọi là ‘quyền quý’, là ‘người trên người ’ kia đã làm những chuyện gì?

Đôi vợ chồng thương nhân kia vừa khắc nghiệt tham tài lại lòng lang dạ sói, trong lòng có quỷ.

Tên võ tướng kia thì hoang dâm háo sắc, vô lễ thô kệch.

Còn tên quan văn kia dấu diếm vũ khí sắc bén trong người, muốn giết người đoạt bảo.

Thế đạo này trở nên cực kỳ thấp kém, bỉ ổi như thế, chính là bởi vì có quá nhiều quyền quý, gian thương, tham quan thấy lợi quên nghĩa, đê tiện vô sỉ.

Chẳng lẽ người như vậy, còn không nên chết sao?!”

“Ta hiểu rồi.”

Âm thanh kia vỗ tay:

“Ta lại hỏi ngươi, vị cô nương phía dưới này, tuy rằng có hơi ngốc nghếch, nhưng từ lúc bắt đầu vào cửa, nàng đều thay ngươi nói chuyện, cũng chưa làm qua chuyện xấu nào.

Sao ngươi lại muốn hại nàng?”

“Chuyện này……”

Gân xanh trên mặt Thu Sinh bỗng căng phồng lên giống như sắp bắn ra máu:

“Bớt nói nhảm đi! Vài đạo thuật nho nhỏ kia mà cũng vọng tưởng vây khốn được Thu Sinh ta sao?!”

Bạch y thư sinh phất tay lên, hắc khí quanh thân trở nên mạnh mẽ, cuồn cuộn, sau đó lập tức hóa thành một con quái vật mặt mũi hung tợn mà phá tan tia sáng kia rồi giương nanh múa vuốt, tiếp tục hướng về phía phát ra âm thanh ở trên đỉnh đầu kia mà đánh !

Vũ nhi nghe ra âm thanh kia là ai.

“Cẩn thận!!”

“Hôm nay cô nương đã nói với ta ba lần ‘Cẩn thận ’.

Cảm ơn a.”

Dứt lời, một tiếng cười vang dội như chuông vang lên đinh tai nhức óc:

“Huyền Quang triệt chiếu, vạn quỷ tiềm hình, phá!”

Đỉnh đầu, hoàng quang(ánh sáng màu vàng) bỗng nhiên nở rộ trở nên cực kỳ chói lóa, ngưng tụ thành một cột sáng thật lớn, che trời lấp đất, trút xuống tên quái vật kia!

Dường như đây là khắc tinh của tên quái vật đó, cho nên khi vừa bị chiếu phải liền khiến hắc khí quanh thân hắn bị chấn động rồi tản đi, thân thể không ngừng nhỏ lại.

“Việc này cũng không phải là do Thu Sinh ta gây nên, vậy mà ngươi lại muốn ta hồn phi phách tán.

Trời xanh không có mắt, thế đạo bất công, ta không cam tâm a!!” (Mấy chữ ‘thế đạo’ bạn nào thấy khó hiểu thì nó nghĩa là ‘xã hội’ nhé, nhưng mình để nguyên bản chứ dùng từ hiện đại vào mất hay)

Giữa tiếng kêu gào thê thảm thì lúc này hoàng quang, hắc khí cùng với quái vật va chạm vào nhau, phát ra một tiếng vang lớn làm thức tỉnh những người ngu muội!

Vũ nhi cảm thấy trước mắt bỗng nhiên quay cuồng, nàng ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

……

……

Gió nhẹ phả vào mặt, lạnh lạnh, thực thoải mái.

Vũ nhi mở hai mắt ra.

Nhà cửa bốn phía vẫn còn ở đây, từng tia nắng ban mai chiếu vào làm bừng sáng một mảnh sơn cốc.

Cách vài thước, thiếu niên áo xanh đang đứng ở nơi đó. Phía sau hắn là vách núi cao ngất, cỏ xanh mơn mởn, còn tượng đá và hồ nước không biết là biến đâu mất rồi.

“Tỉnh rồi?” Thiếu niên nói.

“Đây là đâu?” Lạc Vũ Nhi nói, “Ta không phải là rơi xuống hồ sao? Hồ nước đâu?”

“Quỷ huyễn chi thuật hay còn gọi là thủ thuật che mắt, ngươi hiểu chứ?”

“Thủ thuật che mắt? A, cho nên hồ nước cùng với tượng đá kia đều là giả.

Vậy Thu tiên sinh hắn……”

“Ngươi là nói là con ‘oán tiêu’ kia?”

“Cái gì ‘ tiêu’ cơ?”

“《 quỷ quái nhặt của rơi 》 từng viết, ‘oán tiêu, kinh Phật vân ‘đạt bà sát’, là quỷ vật sống trong núi, khi còn sống vì oán niệm quá nặng, sau khi chết những hồn phách tích tụ lại mãi không tiêu tán liền sẽ trở thành oán tiêu. Oán tiêu lấy âm khí trong núi làm thức ăn, chúng là thiện quỷ rất ít khi tấn công người sống. ’”

“Thu tiên sinh hắn là ma quỷ sao?”

“Đúng vậy.”

Vũ nhi nhớ tới quái vật tối hôm qua:

“Nhưng không phải ngươi nói, trong sách có ghi nó rất ít khi tấn công người sống sao? Vậy vì sao tối hôm qua, Thu tiên sinh còn làm như vậy?”

“Câu hỏi hay.

Ngươi hỏi bọn hắn đó.”

Lục y thiếu niên chỉ tay về phía bên cạnh.

Nơi đó có bốn người đang nằm trên mặt đất, là vợ chồng phú thương kia, quan văn và quan võ Thường Mãnh. Bốn người đều nhắm nghiền hai mắt, mặt đen như than.

Tay phú thương vẫn cầm một con dao nhỏ, chuôi dao đen sì, trên tay của hắn dính một vài đốm đen.

Quan văn cũng nắm chặt con dao găm sắc bén trong tay.

Hai thanh vũ khí này đều có vết máu đọng lại mà trên thân hai người cũng có một vài vết thương.

Vũ nhi suy nghĩ về điều gì đó.

“Oán tiêu vốn dĩ rất ít hại người,” thiếu niên nói, “Nhưng nếu như bị yếu tố bên ngoài kích thích mạnh mẽ, oán khí trên người nó liền sẽ phát tác, trong nháy mắt oán tiêu vô hại sẽ biến thành một quái vật chỉ biết giết người.”

Bạn đang đọc Đại Đường Đệ Nhất Thần Thám (Dịch) của Trừng Vân Sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gopal__123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 99

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.