Một tiếng cười dọa lui quỷ quái(2)
(Chính văn chương 4- phần tiếp theo)
Dịch giả: Thanh Thanh
Edit: Kat
Duyệt: Long Hoàng
Vũ nhi nhìn thi thể cùng hai thanh vũ khí sắc bén kia, “Ngươi nói kích thích mạnh mẽ, chính là……”
“Tối hôm qua, vị quan văn kia nhìn thấy bức tranh quý hiếm kia thì liền nổi lên lòng tham, sau đó cố ý để thư sinh dẫn hắn đi ngắm các tác phẩm khác.
Tại sân sau, sau khi thư sinh lấy ra những tác phẩm khác thì quan văn liền rút dao găm ra muốn giết người đoạt bảo.
Nhưng đâu biết rằng người muốn làm việc này, không chỉ có mình hắn.”
“Còn có người này, đúng không?”
Vũ nhi nhìn con dao nhỏ trong tay phú thương, nhớ tới tối hôm qua, tên phú thương kia luôn đặt ở trong ngực như muốn lấy thứ gì đó ra.
“Đúng vậy.
Ngươi nghĩ kỹ lại mà xem, tối hôm qua ở phòng khách, vị thương nhân và tiểu thiếp này, đến cả con heo ngốc nhìn thấy những lời nói và hành động của bọn họ cũng biết bọn họ chính là quỷ hẹp hòi, người khác mới nói vài câu thì mặt liền biến sắc, lại còn chửi bới người khác. Làm sao một người như vậy lại đột nhiên trở nên hào phóng, chịu ra giá cao để mua tranh cơ chứ?”
“Ta liền biết hắn có cổ quái,” Vũ nhi nói, “Ta hiểu rồi, hắn muốn lừa Thu tiên sinh lấy cả những tác phẩm khác ra nữa, cho nên mới cố ý nâng giá.”
“Còn nữa,” thiếu niên nói, “Hắn không ngạc nhiên một chút nào khi nhìn thấy bức tranh kia, sau đó liền mở miệng nói rằng còn đồ tốt gì thì lấy hết ra đây.
Giống như hắn đã biết được từ trước là thư sinh vẫn còn nhiều thứ đồ tốt khác vậy.
Còn có vị tiểu thiếp kia của hắn.
Mở miệng ngậm miệng đều là muốn nằm ngủ ở phòng ngủ của người đàn ông khác, vậy mà một tên quỷ hẹp hòi như hắn, thân là trượng phu lại chẳng những không tức giận mà còn vội vàng giục nàng đi.
Bọn họ muốn gì?”
Vũ nhi đã hiểu:
“Bọn họ chắc chắn đã sớm biết trong nhà Thu tiên sinh có bảo bối cho nên muốn đến cướp đi.
Không đúng.
Bọn họ chỉ là đi ngang qua mà thôi, làm sao có thể biết trước?”
“Vị tiểu thiếp kia từng nói, nàng vẫn luôn ở dưới chân núi, ngẫu nhiên nghe được chuyện này thì có gì là lạ?
Nói không chừng người hầu nhà thư sinh khi rời nhà xuống núi đã từng đến nhà nàng ‘ dạo chơi ’, sau đó nói cho nàng ta biết thì sao?”
Vũ nhi gật đầu.
“Cho nên,” thiếu niên nói, “Lúc nửa đêm, một người cầm đao, một người cầm dao găm, ngươi chém chém ta, rồi ta chọc chọc ngươi.
Náo nhiệt như vậy, ‘oán tiêu ’ có thể không phát tác sao?”
Vũ nhi cũng hiểu những điều này, “Nhưng đây đều là một chút vết thương ngoài da, không thể gây chết người được.”
“Còn có chút thông minh.
Ai nói cho ngươi rằng bọn họ chết là do chém nhau?
Oán tiêu sau khi biến thành quỷ chính là chuyên hút tinh khí của con người. Ngươi nhìn xem, mặt bọn họ đen như than, đây là dấu hiệu tinh khí bị mất hết.
Lại nói tiếp, bọn họ nếu là bị chém chết, vậy thì tốt rồi.
Ngươi có biết, tinh khí cả người bị hút khô, lại còn do quỷ vật làm ra thì những người này có cảm giác gì không?
Tiếng kêu ngày hôm qua chứng tỏ rất thoải mái nha……”
Thiếu niên cười.
Vũ nhi cảm thấy trên người lạnh căm căm.
“Ta hiểu rồi.”
Nàng nói, “Tối hôm qua quan văn kia trước khi đi còn cố ý hỏi Thường Mãnh có muốn cùng đi xem tranh không.
Hắn cũng không phải là mời thật.
Hắn là sợ nếu Thường Mãnh đi theo sẽ có thêm một đối thủ lợi hại, khó đối phó, đúng không?”
“Cô nương ngốc hóa ra vẫn còn cứu được.”
“Ngươi mới ngu ngốc……”
Vũ nhi đã hoàn toàn hiểu rồi.
Tối hôm qua, hóa ra những người đó đều là rắp tâm muốn hại người.
Vũ nhi nhìn bốn thi thể kia.
Mấy canh giờ trước vẫn còn mạnh khoẻ sống sờ sờ, vậy mà chỉ vì một chữ “Tham” liền khiến tất cả đều tan thành mây khói.
“Ngươi đến nơi này,” nàng nhìn thiếu niên, “Chủ yếu là tới để bắt quỷ phải không?”
“Ai nói với ngươi như vậy?”
“Vậy bao nhiêu đường núi không đi, ngươi làm sao lại cố tình đi đường hẻo lánh này?”
“Vậy sao ngươi lại chọn đi đường này?”
“…… Được rồi, vậy ngươi cũng chỉ là đi ngang qua. Nhưng nếu ngươi đã biết trước rằng Thu tiên sinh muốn hại người, vì sao lại không đi cứu người sớm hơn chứ?
Ít nhất, ngươi cũng nên nhắc nhở bọn họ chứ.”
“Ta cũng không phải là thần tiên, lúc đầu thư sinh kia cũng không có hóa quỷ, ta làm sao có thể biết trước được chứ?”
“Vậy ngươi biết được việc đó vào lúc nào?”
“Chính là thời điểm thư sinh kia hoang mang rối loạn chạy về rồi nói quan văn hại người đó.”
“Vì sao ngươi biết?”
“Lúc ấy hắn nói mình vừa mới rơi xuống nước, phải vất vả bò lên chạy về tới đây, vậy thì quần áo trên người hắn phải ướt đẫm, dán ở trên người mới đúng.
Ngươi có nhớ hay không, lúc ấy, quần áo của hắn thế nào?”
Gió thổi bạch y, đầy trời phi. (Gió thổi bạch y, tung bay khắp trời)
Vũ nhi nháy mắt nhớ tới.
Lúc ấy sự việc xảy ra bất ngờ, làm sao mình lại không chú ý tới điểm này chứ?
“Từ lúc đó,” thiếu niên nói, “Ta đã biết thư sinh kia nói dối, hắn căn bản không có rơi xuống nước.”
“Vậy làm sao ngươi lại biết hắn là ma quỷ?”
“Ta không biết, nhưng lại có một vấn đề nảy ra.
Nếu hắn không rơi xuống nước thì sao lại phải nói dối?
Nếu hắn nói thật, vị quan văn kia muốn hại người, sau đó hắn chạy thoát trở về. Vậy cứ nói thẳng ra là được rồi nào có ai trách hắn đâu.
Sao phải làm điều thừa, nói dối ‘rơi xuống nước’ làm gì?
Cái này nói lên, hắn chắc chắn đang muốn dấu diếm cái gì, hoặc là, có mục đích không thể cho ai biết.”
Lạc Vũ Nhi gật đầu, “Lúc ấy Thu tiên sinh rất sốt ruột, nhờ chúng ta đi giúp đỡ cứu người, còn nói sẽ lấy cả gia tài ra làm thù lao.”
“Cái này gọi là ‘động để lấy tình, dụ để lấy lợi’.
Đêm hôm khuya khoắt, vài người đến sân sau ngắm tranh.
Đột nhiên có người kêu thảm thiết, sau đó một người lại đột nhiên xuất hiện, nói dối, muốn lừa người đi đến sân sau.
Ngươi nghĩ xem, hắn có thể làm được chuyện tốt gì?”
Lạc Vũ Nhi đột nhiên hiểu ra.
“Nhưng ngươi cứ ngu ngốc đòi đi theo.
Thật là một cô nương dễ bị dụ.
Ta cực kỳ kính nể mà đi theo ngươi. Kết quả, ta lại thấy được cảnh tượng thư sinh thi triển quỷ thuật.
Ta vừa thấy một màn đó, Ồ, đây không phải là ‘oán tiêu ’ trong truyền thuyết sao……”
Lục y thiếu niên mở miệng kể.
Vũ nhi quan sát hắn.
Tối hôm qua, sự việc cấp bách như vậy, trời lại tối om, hắn làm sao lại không bị ảnh hưởng chút nào, hơn nữa còn nhìn thấu mọi thứ như vậy chứ ?
Mấy cái học vấn hiếm lạ cổ quái đó, hắn là học được ở nơi nào vậy?
Tối hôm qua nàng muốn đi đến sân sau cứu người, hắn ngăn cản không cho đi, còn nói “Giúp đỡ cái gì”, đây là muốn tốt cho nàng, không muốn để nàng đi mạo hiểm.
Vậy mà nàng còn đẩy người ta ngã sấp xuống……
“Tối hôm qua xin lỗi a,” Vũ nhi nói, “Ngươi không sao chứ?”
“Có chút đau.”
“A? Đau chỗ nào?”
“Đau lòng.”
“……”
Vũ nhi nhớ tới điều gì đó, “Tối hôm qua, người này cũng là lúc sau mới đến nơi này, vì sao ngươi không cứu hắn?”
Nàng chỉ vào Thường Mãnh trên mặt đất.
“Hắn?”
Thiếu niên cười, “Vị lão huynh này, ở trong đám người đó, hắn cũng coi như là ngây thơ nhất rồi.
Nhưng không phải ngươi rất chán ghét người này sao? Còn muốn cứu hắn?”
“Đúng vậy, dù sao cũng là một mạng người, ngươi……”
Phốc!
Trên mặt đất, thi thể quan võ đột nhiên nhảy dựng lên!
Xác chết vùng dậy?!!
“Tha mạng a!”
Thường Mãnh lập tức quỳ gối với thiếu niên và thiếu nữ trước mặt rồi tát cho mình vài phát:
“Thu tiên sinh, Thu quỷ gia, tiểu nhân miệng thối đã đắc tội lão nhân gia ngài, tiểu nhân đáng đánh……
Ngài tạm tha tiểu nhân đi, cái mạng này của tiểu nhân không đáng để ngài mất công tới thu a!
Tiên nhân, ngài mau sử dụng tiên thuật a, mau cứu tiểu nhân với, tiên nhân……”
Vũ nhi có chút không thể hiểu được.
Thiếu niên áo xanh cười:
“Ban ngày ban mặt, lấy đâu ra thần tiên quỷ quái chứ?”
Thường Mãnh chấn động.
Hắn chậm rãi ngẩng đầu, vừa thấy trước mặt là thiếu niên áo xanh liền lập tức lại quỳ xuống dùng sức dập đầu:
“Tiểu nhân mắt chó không thấy Thái Sơn, đa tạ tiên nhân cứu mạng, đa tạ tiên nhân cứu mạng a……”
Vũ Nhi đã hiểu rồi.
Tối hôm qua, người này chắc chắn cũng được thiếu niên này cứu.
Nàng lại nhìn lại những thi thể kia, thở dài nói, “Người chết vạn sự”, ba người này vẫn nên an táng đi thôi.
Thiếu niên áo xanh để Thường Mãnh đi làm, Thường Mãnh liên tục dập đầu tuân mệnh, chạy đi đào hố.
Vũ Nhi nhớ lại sự việc vừa xảy ra chỉ mới đêm qua thôi mà như đã trải qua mấy đời, không khỏi cảm thán nói:
“Thu tiên sinh nhìn qua nhã nhặn, lịch sự như vậy, ta còn nghĩ rằng hắn cho ta ngủ lại qua đêm là xuất phát từ lòng hảo tâm, ai ngờ……”
“Ngươi nghĩ không sai.”
Thiếu niên áo xanh nói, “Tối hôm qua, trước khi bị người chọc giận mà biến thành quỷ thì mọi hành động của thư sinh, bao gồm cả việc để mọi người ở lại qua đêm, khuyên can tranh chấp, tất cả đều xuất phát từ lòng hảo tâm.
Thậm chí việc muốn bán tranh, ta thấy hắn cũng là muốn mượn danh nghĩa bán tranh để những bút tích này có thể lưu truyền ở nhân gian.
Nếu không thì ở khi ở phòng khách, thậm chí ngay trước khi ngươi đến, hắn đã có thể ra tay hại người rồi, còn mất công lòng vòng như vậy làm gì?”
“Cũng đúng,” Vũ nhi nói, “Thảo nào tối hôm qua Thu tiên sinh nói, việc này đều không phải là do hắn gây nên.
Vậy những điều bản thân từng trải qua mà hắn nói thì sao?”
“Cũng là sự thật, chỉ có một chỗ không đúng.”
“Chỗ nào?”
“Sau khi cha mẹ hắn qua đời, bản thân hắn cũng bởi vì nhiều năm không trúng khoa cử, buồn bực càng ngày càng sâu rồi tìm đến cái chết, lúc này mới hóa thành oán tiêu.”
“Ngươi làm sao biết được thân thế của hắn?”
Vèo.
Một quyển sách bay ra từ trong tay của thiếu niên áo xanh kia.
Vũ nhi đón lấy nó.
Là một cuốn sách dính đầy tro bụi, phần bìa sách vẫn mơ hồ thấy được một hàng chữ nhỏ:
Kiếp phù du.
Nội dung bên trong là nhật kí của Thu Sinh, trong đó cũng có nói về thân thế của hắn. Quả nhiên ngày hôm qua Thu Sinh không nói dối.
Tối hôm qua, Thu sinh hóa quỷ bị giết, hồn phi phách tán, nơi đây ngoại trừ những đồ mà phụ thân hắn cất giữ thì chỉ còn lại quyển sách này làm di vật.
Nhập tái gian khổ học tập, báo quốc vô vọng;
Cô sơn lãnh viện, xuân huyên đều vong;
Thiên địa to lớn, thân hướng phương nào?
Không bằng trở lại, không bằng trở lại……
(Nghĩa: Liên tục học tập gian khổ mấy khoa cử, nhưng không có hy vọng nào để cống hiến cho đất nước. Tuổi xuân đã tàn, căn nhà cô đơn. Trời đất rộng lớn như vậy, ta lại biết đi về nơi nào? Chi bằng ở lại nơi này đi!!!)
Đọc xong đoạn thơ này, hình ảnh Thu Sinh bi thương lại hiện lên trong đầu Vũ Nhi. Nghĩ đến Thu Sinh là người có tài nhưng không gặp thời . . . những suy nghĩ ấy giống như một cơn mưa đêm lạnh lẽo dội xuống tâm hồn của Vũ Nhi.
Nàng nhớ tới chính mình, nhớ tới phụ thân của mình còn đang ngồi trong nhà lao.
Đúng vậy.
Thiếu niên trước mặt này biết thu quỷ bắt yêu, làm việc nhanh nhẹn, lại có năng lực “Phá án thần thám”.
Đây không phải người mà mình muốn tìm hay sao?
“Tiên nhân, cầu xin ngươi giúp ta, cứu cha ta đi!”
Vũ nhi lập tức quỳ rạp trên đất.
“Này, ngươi nói cái gì?” Thiếu niên nói, “Cha ngươi làm sao vậy? Ta làm thế nào mới có thể cứu hắn?”
Chuyện cũ quá dài, nhất thời không có thể nói hết.
Vũ nhi khóe mắt rưng rưng, “Cha ta đang gặp nguy hiểm, tính mạng đang trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, cho nên ngươi đồng ý với ta trước đi đã!”
“Ngươi đứng lên trước rồi nói có được không?”
“Ngươi không hứa với ta, ta sẽ không đứng lên!”
“Thật sao?”
“Thật!”
“Vậy ta đi trước, ngài cứ ở đó quỳ từ từ.”
“Này ngươi đừng đi a……”
Vũ nhi vội vàng đứng lên, vừa ngẩng đầu liền thấy gương mặt sáng sủa, miệng treo một nụ cười xấu xa ở ngay trước mặt.
Hai người mắt đối mắt, miệng … thiếu chút nữa thì đụng phải.
“Đứng lên rồi?
Giờ ngươi có thể kể lại việc của cha ngươi cho ta nghe được chứ?
À, đúng rồi, ta nói trước, muốn tìm ta bắt quỷ hàng yêu, ta cần thu thù lao a.”
“Làm sao ngươi biết ta muốn nhờ ngươi bắt……”
Vũ nhi đang cảm thấy kỳ quái, bỗng nhiên phát hiện bản thân cách người ta quá gần, ngay lập tức liền lùi về sau một bước:
“Đó là đương nhiên. Ngươi muốn bao nhiêu?”
“Chưa nghĩ ra, nếu không đợi lát nữa ta nói cho ngươi được chứ?”
Đối mặt với một thiếu niên như vậy, Vũ nhi cũng không biết nên khóc hay nên cười.
Lúc này đã gần giờ ngọ, ánh sáng mặt trời chiếu xuống chói chang.
Trước mắt, thiếu niên với nụ cười xấu xa, mang theo một tia ấm áp không giải thích được làm cho những lo lắng trong lòng thiếu nữ mấy hôm nay bỗng nhiên bị thổi tan đi.
Vũ nhi trong lòng ấm áp:
“Đúng rồi, từ tối hôm qua đến giờ, chúng ta còn chưa biết tên họ của nhau đâu.
Nhà ta ở thượng khuê huyện Tần Châu. Ta họ Lạc, gọi là Lạc Vũ Nhi. Còn ngươi?”
“Ta?”
Áo xanh thiếu niên nháy mắt trái:
“Họ Triệu tên Hàn, Triệu Hàn.”
. . .
Đăng bởi | gopal__123 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 93 |