Ngược dòng về phía tây
(Chính văn chương 5)
Trans: Thanh Thanh
Edit: Kat
Duyệt: Long Hoàng
Phía nam Lũng Sơn, tại sông Vị Thủy, trong cơn gió thổi mát lạnh có hai bóng người trẻ tuổi đang đi tới.
"Tiên nhân, huynh."
"Ta đã nói với cô nương tám trăm lần rồi, ta không phải là tiên nhân."
"Vậy thì gọi huynh là 'Thiên sư'."
"Nghe không tệ."
"Triệu thiên sư, lão nhân gia ơi..."
"Xin hãy gọi ta là Triệu Hàn."
"Ta mặc kệ huynh gọi là gì, tóm lại huynh đã đồng ý với ta thì nhất định phải đi bắt quỷ giúp ta."
"Muội nói, phụ thân muội là huyện úy của huyện Thượng Khê, Lạc Nguyên Đường?" Triệu Hàn hỏi.
Lạc Vũ Nhi kinh ngạc.
Nàng gật đầu.
Trước đó, phụ thân nàng Lạc Nguyên Đường phụng mệnh đi điều tra "Vụ án quỷ ăn đầu người".
Thời điểm đó, trong lúc vô tình ông có từng nói qua với Lạc Vũ Nhi, vụ án đầu người này không bình thường, việc như thế này chắc chắn con người không thể làm ra được, hẳn là do ma quỷ gây ra.
Sau đó, Lạc Nguyên Đường bị huyện lệnh Ngô Tấn bãi chức quan, trở về nhà.
Một đêm nọ, ông được người ta tìm thấy ở trong nhà riêng của Ngô Tấn, nằm bên cạnh là thi thể không đầu của Ngô Tấn.
Vì vậy, những người đó liền nói là Lạc Nguyên Đường giết Ngô Tấn, hơn nữa còn là nghi phạm của cả vụ án rồi bắt ông nhốt vào huyện nha.
Nhưng Lạc Vũ Nhi tin tưởng lời nói của phụ thân, vụ án này là do ma quỷ làm, phụ thân bị người ta vu oan. Cho nên nàng mới một mình chạy ra ngoài tìm pháp sư bắt quỷ để giúp phụ thân thoát tội.
"Phụ thân muội cùng với Ngô huyện lệnh đó có thù oán cá nhân nào không?" Triệu Hàn hỏi.
"Chưa từng nghe nói."
"Là vậy sao."
Triệu Hàn sờ cằm, như có điều suy nghĩ:
"Chuyên quỷ ăn thịt đầu người.
Trong ‘ Linh Quỷ Tỏa Văn ’ có nói qua, hai trăm năm trước, vào thời kỳ của Thác Bạt Ngụy. Có một tiểu quan say khướt, cưỡi ngựa đụng chết đứa con trai mấy tuổi của một người bán hàng rong, sau chuyện này tên quan kia lại không bị trách phạt gì cả.
Người bán hàng rong xuất thân thấp kém, không có cách nào tố cáo lên trên. Dưới cơn nóng giận, ban đêm hắn xông vào nhà của tiểu quan kia, giết sạch một nhà bảy người, ngay cả đứa bé vừa mới sinh ra cũng không bỏ qua. Chỉ có tiểu quan kia đúng lúc đó lại không có ở nhà cho nên mới tránh thoát được một kiếp. Sau đó, tiểu quan dẫn người đến bắt người bán hàng rong.
Tiểu quan thẹn quá hóa giận, một đao chém đứt đầu của người bán hàng rong, sau đó băm thành thịt nát, để hắn chết không được toàn thây. Sau khi người bán hàng rong chết, oán khí tích tụ không tan, hóa thành ác quỷ chuyên ăn đầu người để phát tiết ra oán khí vì thói đời bất công, cũng để bù đắp lại việc bản thân thiếu mất cái đầu sau khi hắn chết.
Trước vụ án này, trong thành Thượng Khê của các người có phạm nhân nào phạm phải tội lớn bị chặt đầu thị chúng không?"
"Không có. Ta nói này Triệu thiên..."
"Thiên cái gì?"
"Triệu Hàn, được chưa?"
"Xin chào muội, Vũ Nhi."
"Chào huynh. Huynh hỏi cũng đã hỏi rồi, chúng ta nhanh chóng trở về Thượng Khê bắt quỷ đi."
"Được, ta chán phải đi đường núi rồi hay chúng ta đổi sang đi đường thủy đi?"
Phía trước, gió mát thổi hiu hiu, chính giữa hai bên vách núi cao có một con sông lớn gào thét chảy qua.
Đây chính là con sông chảy ngang qua Lũng Hữu nối thẳng đến Trường An, Vị Thủy.
Ngồi thuyền ngược dòng nước lên phía Tây cũng là một con đường trở về nhà khá nhanh.
Hai người đi tới bờ sông.
Mặt sông rất rộng, trên sông nổi lên gợn sóng, bên bờ sông có một bến đò cũ nát, nhưng ở nơi đó lại không nhìn thấy chiếc thuyền nào cả.
"Bến đò này giống như đã bị bỏ hoang, chắc không có thuyền. Chúng ta đi lên phía trước nhìn một chút xem sao." Lạc Vũ Nhi nói.
"Ừ, muội đi xem đi, ta nằm một lát."
Nói xong, Triệu Hàn tựa đầu vào tảng đá, nhắm mắt lại liền ngủ.
"Người này..."
Lạc Vũ Nhi liếc mắt, đang muốn đi tới thì bỗng trên mặt sông xuất hiện một vật đang trôi qua đây.
"Thuyền, có thuyền tới rồi!"
Lạc Vũ Nhi vẫy tay gọi. Một lát sau, một con thuyền lớn đến gần bến đò.
"Hình như thuyền này là thuyền chở hàng." Lạc Vũ Nhi nói. "Vậy bọn họ không đón khách phải không?"
"Có chứ."
Triệu Hàn đột nhiên mở mắt nói chuyện suýt chút nữa đã dọa Lạc Vũ Nhi giật nảy mình.
"Tại sao?"
"Bởi vì bọn họ đã chở khách rồi."
"Hai người các ngươi là ai?" Ở đầu thuyền có rất nhiều nam nhân chèo thuyền ùa ra, sắc mặt của mỗi người đều nghiêm nghị, tay cầm vũ khí. Phía trước là một người chèo thuyền tuổi còn trẻ rất khỏe mạnh, lên tiếng nói.
"Người tốt."
Triệu Hàn đi tới bên bờ, cười chào hỏi:
"Chúng ta chỉ muốn đi nhờ thuyền, là người tốt không phải cướp"
Lời này của Triệu Hàn vừa vặn nói trúng suy nghĩ trong lòng của người chèo thuyền khỏe mạnh.
Hắn nhìn đánh giá thiếu niên và thiếu nữ.
"Ta cũng nghĩ là các ngươi không dám. Đoạn sông này, có tên cướp đui mù nào mà không nhận biết lá cờ 'Bang Long Tích' của chúng ta cơ chứ?"
Hắn chỉ trên đầu thuyền, lá cờ tam giác màu vàng bay phấp phới theo chiều gió, trên lá cờ, giao long rống giận hướng lên trời.
Từ Vị Thủy đi tám trăm dặm ngang qua Tần Xuyên, mỗi tháng vận chuyển tới lui hàng trăm hàng ngàn lần.
Vì để bảo vệ trên đường bình an, cho nên những thương khách dọc theo bờ sông trước giờ đều có thói quen giao hàng hóa cho đoàn thuyền hộ tống. "Bang Long Tích" này chính là một trong những bang thuyền lớn đứng đầu ở Vị Thủy.
"Thuyền đại ca." Triệu Hàn nói. "Chúng ta phải đến thành Thượng Khuê Tần Châu, chỉ quá giang một đoạn đường thôi."
Người chèo thuyền khỏe mạnh quay đầu lại, hướng về phía một ông lão trên thuyền nói:
"Đàm bá, người thấy sao?"
Mặt lão thuyền phu đầy nếp nhăn, đôi mắt già nua nhìn hai người Triệu Hàn:
"Hai vị, bến đò này đã rất nhiều năm rồi chưa có ai dùng, sao các ngươi lại tìm được tới chỗ này?"
"Hai chúng ta đi xuống từ Lũng Sơn." Lạc Vũ Nhi chỉ vào Triệu Hàn. "Huynh ấy dẫn đường."
"Ồ."
Lại quan sát hai người một lát, lão thuyền phu nói:
"Sông này dài một ngàn tám trăm dặm, đoạn này là đoạn hoang vu nhất, thỉnh thoảng sẽ có thủy tặc qua lại. Ta theo thường lệ hỏi một chút, hai vị đừng trách tội. Có điều cũng thật là lạ. Ngày thường đi qua đoạn này, hơn mười dặm trên bờ không nhìn thấy một bóng người nào. Hôm nay lại từng tốp từng tốp, có rất nhiều người muốn lên thuyền như vậy."
Lạc Vũ Nhi tò mò:
"Sao vậy ? Ngoại trừ chúng ta ra lão bá ngài còn chở những vị khách khác sao?"
"Đằng trước cũng có một bến đò bị bỏ hoang, đã có mấy vị lên thuyền rồi. Hai người cũng lên đây đi."
Lão thuyền phu chỉ vào khoang thuyền có chút tối tăm ở phía sau.
"Cám ơn lão bá."
Triệu Hàn nháy mắt với Lạc Vũ Nhi, sau đó đi lên.
Trên mũi thuyền, đi qua giữa những người chèo thuyền đang cầm vũ khí, Lạc Vũ Nhi nhỏ giọng hỏi:
"Triệu Hàn, sao huynh biết chiếc thuyền này còn chở những khách khác?"
"Bên ngoài thân thuyền, nơi tiếp giáp với mặt nước muội có nhìn thấy đường trắng dưới nước nào không?"
"Không có."
"Không có là đúng rồi."
"…"
"Hàng đi đường thủy đều có thời hạn, thuyền chở hàng vì muốn vận chuyện đến đúng hạn, bình thường trên thân thuyền đều sẽ vẽ một đường trắng phân biệt độ sâu. Sau khi chở hàng, dòng nước không vượt qua đường đó, như vậy có nhiều hàng nhẹ, thuyền cũng có thể đi nhanh hơn. Nhưng thuyền này ngay cả góc viền phân biệt độ sâu cũng không nhìn thấy, trên mũi thuyền nơi hành khách bước lên, vẫn còn dấu vết có rất nhiều người vừa mới đạp lên. Hiểu chưa?"
Lạc Vũ Nhi nhìn dấu chân trên lan can, lại nhìn Triệu Hàn, lộ ra vẻ mặt vui mừng.
Hai người đi vào khoang thuyền.
Bên trong khoang thuyền có không ít rương gỗ hàng hoá xếp chồng lên nhau, ánh nắng xuyên vào từ hai bên khe hở, có chút mờ tối không rõ.
Ngoại trừ người chèo thuyền ở bên ngoài, trong khoang còn có mấy người kỳ lạ.
Chính giữa khoang thuyền có bốn người đứng đó.
Ba người đàn ông mặc trang phục khuân vác, một cao một thấp một người cường tráng, cúi đầu nhìn dưới mặt đất, không nói tiếng nào. Trên lưng mỗi người còn đeo một túi vải rất dài, không biết bên trong đựng cái gì.
Còn có một người đàn ông trẻ tuổi đứng ở phía sau.
Dáng người hắn ta cao, to lớn, ánh mắt sắc bén, một thân trang phục màu xám, bên hông đeo vỏ kiếm dài.
Mấy người đó đứng thành nửa vòng tròn nhìn về một chiếc ghế gỗ.
Trên ghế, một người đàn ông trung niên đầu vấn khăn mặc trường sam, diện mạo nho nhã, đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trong góc phòng ở cuối khoang thuyền, còn có một bóng người cô độc nghiêng người dựa vào vách thuyền, ánh sáng mờ tối, không thấy rõ vẻ mặt.
Triệu Hàn và Lạc Vũ Nhi đang nhìn thì người đàn ông mặc quần áo màu xám kia liếc mắt nhìn thấy, trong đôi mắt lóe lên tia lạnh lùng:
"Nhìn cái gì? Xoay qua chỗ khác!"
"Thạch Viễn."
Một giọng nói nặng nề trầm ổn vang lên, là người trung niên mặc trường sam đang nhắm mắt ngồi ở chỗ kia:
"Cùng hội cùng thuyền, lấy lễ để tiếp đón. Còn không nhanh đi bồi tội với người ta?"
"Vâng."
Nam tử mặc quần áo màu xám ôm quyền về phía hai người Triệu Hàn:
"Đắc tội!"
Âm thanh vang vọng, không chút dông dài.
Lạc Vũ Nhi thấy người này phóng khoáng như vậy, cũng không có chút tức giận nào, chắp tay về phía người đàn ông mặc quần áo màu xám.
"Huynh đài." Triệu Hàn nói. "Các người ngồi thuyền đi về phía tây, hiện tại muốn đi nơi nào, làm nghề gì?"
Người đàn ông mặc quần áo màu xám không ngờ rằng thiếu niên này vừa mới đi lên đã hỏi, cũng không sợ người lạ chút nào khiến cho hắn ta nhất thời không trả lời được.
"Ha ha."
Người trung niên mặc trường sam chậm rãi mở mắt ra. "Đến huyện Thượng Khuê Tần Châu, đi buôn bán một số thứ."
"Các người cũng đi Thượng Khê?" Lạc Vũ Nhi hỏi.
Người trung niên mặc trường sam liếc nhìn đôi mắt sáng xinh đẹp của thiếu nữ, cười nhạt nói:
"Tiểu nương tử, ta thấy đôi nam nữ các người cùng nhau đồng hành, qua lại với nhau gần gũi, có phải hai người là một đôi vợ chồng mới cưới hay không?"
Trên mặt Lạc Vũ Nhi ửng lên chút đỏ hồng. "Không phải, không phải, tiên sinh ngài đừng hiểu lầm, hai chúng ta vừa mới quen biết không bao lâu."
Triệu Hàn lại không ngần ngại chút nào, đánh giá ba người mặc trang phục khuân vác đang đeo túi vải ở sau lưng:
"Tiên sinh, ngài đây là làm buôn bán lớn a."
"Tiểu lang quân nói đùa, chỉ là buôn bán nhỏ, nuôi gia đình sống qua ngày mà thôi."
Chỉ buôn bán nhỏ?
Thế này mà thật sự là buôn bán nhỏ, tiểu Hàn gia ta hôm nay coi như mắt mù.
"Rất vui khi được quen biết ngài."
Triệu Hàn nói. "Vũ Nhi, chúng ta đừng quấy rầy người ta nghỉ ngơi, đi thôi, đi ngắm phong cảnh."
Lạc Vũ Nhi theo Triệu Hàn đi ra ngoài.
Thấy hai người đi ra, người đàn ông mặc quần áo màu xám nhỏ giọng nói: "Tiên sinh, không phải ngài đã nói, chuyến này không nên rêu rao…"
Người trung niên mặc trường sam hơi khoát tay.
Ông liếc nhìn bóng lưng thiếu niên ở đằng xa:
"Đến đâu thì hay đến đó." (Nguyên văn : kỷ lai chi, tắc an chi - Chuyện gì đến sẽ đến, cứ bình tĩnh đón nhận.)
"Vâng." Người đàn ông mặc quần áo màu xám đáp lại một tiếng, rồi đứng thẳng không nói gì nữa.
Lúc này, ở mũi thuyền, Đàm bá hô to một tiếng:
"Gió lớn, ra sông!"
"A ồ hò dô!"
Âm thanh của mấy người đàn ông to lớn mạnh khỏe truyền ra, người chèo thuyền nâng mái chèo lên, thuyền chở hàng cách xa bến đò thuận lợi ra sông đi về hướng tây.
Ở phía bắc của sông Vị Thủy là Lũng Nhạc, phía nam là Tần Lĩnh, càng đi mặt sông càng hẹp, nước chảy càng xiết, thuyền chở hàng đi ngược dòng rất tốn sức.
Triệu Hàn đứng ở đầu thuyền nhìn hai bờ sông phía xa xa, vẻ mặt thoải mái.
Lạc Vũ Nhi thấy Đàm bá chèo thuyền cực khổ, liền nói muốn phụ ông một tay. Đàm bá nói đây là việc cần nhiều sức nặng nhọc, cũng không thể phiền con gái ra sức được.
"Không phiền."
Lạc Vũ Nhi nhặt cây chèo dài lên rồi lay động, mái chèo kia ngay lập tức liền xoay chuyển rất nhanh, thân thuyền dần dần đi nhanh hơn.
Đàm bá và mấy người chèo thuyền đều trợn to mắt: "Tiểu nương tử, sao người lại có sức lực lớn như vậy?"
"Phụ thân ta từ nhỏ đã dạy ta luyện võ, luyện tập một chút lực tay."
"Tiểu nương tử xinh đẹp như vậy mà còn luyện võ, thật đáng kinh ngạc."
Mấy người chèo thuyền rối rít khen ngợi.
"Quả nhiên có luyện qua." Triệu Hàn nghiêm túc gật đầu.
"Triệu Hàn, dù sao huynh cũng không có chuyện gì, cũng tới đây hỗ trợ đi."
"Đột nhiên cảm thấy rất buồn ngủ…."
Thiếu niên nhanh như một làn khói chạy vào khoang thuyền.
"Tên này..."
Thuyền càng đi càng nhanh, qua một lúc lâu, dòng sông từ từ rộng ra, phía trước dần dần hiện ra một con sông rộng lớn.
"Đến Quỷ Khốc Hạp rồi." Đàm Bá nói.
Lạc Vũ Nhi nói. "Cái tên này thật kỳ quái, đây là nơi nào?"
Đàm bá ngẩng đầu nhìn, trên mặt tràn đầy nếp nhăn, lộ ra chút sợ hãi.
Phía trước, hai bên bờ sông núi non trùng điệp cao vút trong mây, tạo thành một thung lũng lớn, trong đó sương mù lượn lờ tựa như ảo cảnh.
"Tiểu nương tử." Giọng nói của ông lão nặng nề. "Mặc dù nước chảy trong thung lũng này chậm, nhưng đá ngầm rất nhiều, sương mù quanh năm đều như vậy, mù mịt cuồn cuộn. Cho nên, có một số con thuyền không quen đi đường thủy, va chạm phải đá ngầm chìm xuống đó, người trên thuyền cũng bị mất tích.
Qua mấy năm như vậy, dần dần, thuyền đi qua nơi này, có thể nghe được nhiều tiếng khóc thảm thiết, nhưng lại không tìm thấy người. Cho nên mọi người đều nói, chính là những người đó chết không cam lòng biến thành quỷ, đang khóc kêu oan..."
Giọng nói già nua mang theo kính sợ truyền vào tai Vũ Nhi, cũng truyền vào trong khoang thuyền.
Trên ghế gỗ, người trung niên mặc trường sam nhìn sương mù trong thung lũng ở bên ngoài khoang thuyền, ánh mắt lạnh nhạt.
Cuối khoang thuyền, bóng người cô độc kia nghiêng người ngả ra sau, dường như chưa từng di chuyển.
. . .
Ps: Các chương quá dài trên 4000 chữ thì bọn mình sẽ cắt ra để đảm bảo tiến độ up chương, truyện mới nên mỗi ngày bọn mình đang up mỗi ngày 1c, sang tuần sẽ tăng tốc lên, 2-3c mỗi ngày!!! Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!!!
Đăng bởi | gopal__123 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 159 |