Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiếng quỷ khóc than trong Quỷ Khốc Hạp

Phiên bản Dịch · 2264 chữ

(Chính văn chương 6)

Dịch giả: Thanh Thanh

Edit: Kat

Duyệt: Long Hoàng

“Tiểu nương tử, đoạn đường này rất nguy hiểm, hay là để lão chèo đi.”

Lạc Vũ Nhi nghĩ cũng đúng, liền giao mái chèo cho Đàm bá rồi trở về khoang thuyền.

Thuyền chở hàng xuôi dòng, chậm rãi đi vào trong thung lũng có sương mù dày đặc.

Lắc lư một hồi, Đàm bá có chút buồn bực.

Lúc này rõ ràng là trời nắng, sao sương mù hôm nay ngược lại còn dày đặc hơn nhiều so với ngày thường?

Hu hu…

Một tiếng khóc thê lương vang lên như có như không.

“Lại tới rồi. Mau tăng thêm lực tay, nhanh chóng chèo thuyền qua đoạn này…”

Đàm bá thúc giục người chèo thuyền, thuyền chở hàng liền tăng tốc.

Hu hu… Hu hu…

Tiếng khóc dần dần lớn hơn, càng về sau, dường như được phát ra từ bốn phương tám hướng, bay bổng xung quanh khoang thuyền.

“Hôm nay làm sao vậy, cái âm thanh này sao lại trở nên đáng sợ như vậy, chèo nhanh lên…”

Đàm bá thúc giục, những người chèo thuyền dốc hết sức chèo, thuyền chở hàng lướt đi rất nhanh.

Phốc!

Âm thanh làm mảnh gỗ toét ra, thân thuyền bỗng dưng dừng lại.

“Va phải vào đá ngầm rồi!”

Người chèo thuyền thét lớn, Đàm bá hô lên:

“Gỗ đóng thuyền rất dày, nước không dễ dàng tràn vào được, mấy người các ngươi nhanh đến xem phía dưới đi…”

Hu hu hu hu…

Âm thanh lại vang lên.

Từ xa đến gần, nơi sâu nhất ở bên trong sương mù dày đặc có bốn bóng mờ thật lớn đi ra.

Hình như là bốn chiếc thuyền nhỏ, một hàng bóng đen đứng trên đầu thuyền, bao vây thuyền chở hàng ở giữa.

“Có thủy tặc!”

Đàm bá hô to.

Nhóm người chèo thuyền trong bang đều có thân thủ rất lợi hại, ba mươi mấy người lập tức giơ đao châm lửa, đứng ở đầu thuyền.

Người chèo thuyền khôi ngô kia đã từng là đội trưởng của quân đội triều đình, cũng là người có võ công cao nhất trong đám người. (Khôi ngô: cao to, vạm vỡ!!)

“Bớt giả thần giả quỷ cho ta. Tặc tử tới đây, đánh mấy chiêu với ông nội ngươi!”

Hắn chỉ côn sắt về chiếc thuyền nhỏ, những người chèo thuyền cũng thét to lên, thanh thế rất lớn.

Trên thuyền nhỏ không đáp lại.

Sương mù càng lúc càng dày, xung quanh yên tĩnh đến nỗi ngay cả tiếng nước chảy vỗ vào đá ngầm cũng có thể nghe thấy.

Một chiếc thuyền nhỏ chậm rãi lướt đến gần đầu thuyền.

Đến gần, trong ánh lửa liền thấy được có ba bóng đen trên thuyền nhỏ.

Cả người đều mặc trường bào màu đen, trên mặt đã che đi mũi và miệng, đôi mắt u ám, tựa như ba bộ cương thi.

“Trời ơi…”

Một người chèo thuyền nhát gan há to miệng:

“Đây không phải là, những… con quỷ chết đuối khóc tang đó chứ?”

Vù!

Ba người áo đen nhảy lên không trung, dừng lại trên đầu thuyền, đứng giữa đám người chèo thuyền.

“Động thủ!”

Người chèo thuyền khôi ngô kia còn chưa nói xong thì hàn quang lóe lên, trên cổ ba người chèo thuyền rách ra một đường, máu tươi bắn lên, sau đó cơ thể ngã xuống đất.

“Giết!”

Nhóm người chèo thuyền nhất thời đỏ mắt, giơ đao chém về phía ba người áo đen.

Bóng người áo đen vừa động tựa như ba tia chớp màu đen, lướt xuyên qua bên trong các ánh đao, hàn quang không ngừng lan tỏa ra.

Chỉ trong chớp mắt, từng đoạn thi thể bị chém lìa tứ tán ra, mưa máu văng khắp nơi!

Trong mấy giây ngắn ngủn, hơn ba mươi người chèo thuyền đều đã ngã xuống trên thuyền, máu tươi nhuộm đỏ cả khoang thuyền.

Chỉ có người chèo thuyền khôi ngô kia vẫn còn đứng cầm côn sắt.

Thậm chí hắn còn chưa kịp ra tay.

Nhìn thi thể các huynh đệ nằm đầy trên thuyền, hắn đau buồn phẫn nộ thét lên một tiếng, giơ côn đập lên đầu của người áo đen!

Lại là một cột máu bắn thẳng lên.

Người chèo thuyền khôi ngô cảm thấy trên cổ mình tựa như bị kim đâm vào đau nhói, đầu từ từ lìa khỏi vai, cả người quỳ xuống bất động.

Ba người áo đen vẫn đứng ở đó tựa như chưa từng di chuyển, dưới chân giẫm lên một biển máu tươi.

Đàm bá sợ tới mức ngã ngồi xuống sàn.

Ông chỉ là thủ lĩnh trên thuyền, cũng không biết võ công.

Gió sông thổi qua.

Trên ba chiếc thuyền nhỏ còn lại, chín bóng đen lần lượt nhảy lên trên thuyền chở hàng.

Tất cả có mười hai người áo đen, chia ra sáu người đứng ở đầu và đuôi thuyền.

“Trên thuyền này có một người họ Tông đúng không?”

Tại đầu thuyền, người đứng đầu nhóm người áo đen nói, giọng nói lạnh lẽo khàn khàn, không giống tiếng người.

“Ta… không biết…” khóe miệng Đàm bá run run.

Trong bóng tối, mặt của người áo đen kia chậm rãi lộ ra. Đó là một tấm mặt nạ quỷ, hoàn toàn khác so với gương mặt cương thi của những người áo đen khác:

“Giết.”

Một người áo đen khác bước lên, hàn quang ẩn hiện bên dưới áo choàng.

“Khoan đã.”

Trong khoang thuyền, một giọng nói không nhanh không chậm truyền ra:

“Không phải các ngươi muốn tìm người họ Tông sao? Thả người vô tội, đi vào là được.”

Ánh mắt của người áo đen đeo mặt nạ quỷ ngưng lại.

Hàn quang dừng lại cách mặt Đàm bá chưa đến hai tấc, Đàm bá la lên một tiếng, ngất xỉu ngã xuống đất.

“Ngươi họ Tông?” Người áo đen đeo mặt nạ quỷ nhìn về phía cửa khoang.

“Ngay cả hành tung của ta mà các hạ cũng có thể biết rõ ràng đến vậy, còn phải hỏi vấn đề này, không cảm thấy quá ngu xuẩn sao?”

Giọng nói chậm rãi truyền đến từ trong khoang.

Người áo đen đeo mặt nạ quỷ lạnh lùng nhìn cửa khoang.

Bầu không khí chết chóc.

“Giết sạch.”

Ở đầu và đuôi thuyền, hơn mười người áo đen động thủ, xông về phía khoang thuyền.

Trong khoang, Triệu Hàn đang gục xuống bàn ngủ say như chết.

Lạc Vũ Nhi nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài.

Nàng muốn ra ngoài giúp đỡ, nhưng biến cố tới quá nhanh, bọn họ lại cách xa đầu thuyền nên căn bản đến không kịp.

Lúc này chợt nghe thấy tiếng mệnh lệnh tấn công ở bên ngoài, dường như có người muốn xông vào đây.

Cánh tay ngọc ngà của Lạc Vũ Nhi rung lên, muốn tiến lên nghênh địch.

Đúng lúc này thì cánh tay của cô lại bị một bàn tay khác giữ lại.

Là tay của Triệu Hàn.

“Triệu Hàn, huynh làm gì vậy? Buông ra.”

“Người cũng không phải do muội gọi vào, muội ra tay làm gì chứ?” Triệu Hàn vẫn còn dáng vẻ buồn ngủ, nhỏ giọng nói.

Người mới vừa trả lời bảo người ta tiến vào, chính là vị trung niên mặc trường sam kia.

“Mặc kệ ai gọi hắn vào.” Vũ Nhi nói. “Bọn họ muốn giết người đấy!”

“Gấp cái gì?” Triệu Hàn liếc mắt. “Ừ, nên động thủ rồi đi.”

Trong khoang thuyền, ba người khuân vác đang đứng ngây ngốc chợt chuyển động, đứng trước mặt người trung niên.

Bọn họ xé túi vải đeo ở sau lưng, cầm ba thanh trường đao ở trong tay, thân đao hẹp dài như trúc, lộ ra đường cong sắc lẻm như ánh trăng khuyết.

Ở cửa khoang, bóng đen bay vào, năm tia hàn quang xông tới trước mặt.

Tinh quang lóe lên xung quanh, binh khí va chạm!

Ở đầu thuyền, nam nhân áo đen đeo mặt nạ quỷ chậm rãi đi vào khoang thuyền, dường như đã nắm giữ hết mọi thứ ở trong lòng bàn tay.

Đương nhiên.

Dựa theo mật báo mà bọn họ được biết, mục tiêu lần này chỉ dẫn theo một vài tùy tùng.

Mà những thuộc hạ này của mình, mỗi một người chẳng biết đã ra tay giết chết bao nhiêu cao thủ trong giang hồ, muốn đối phó với mấy người này chỉ là chuyện nhỏ.

Mưa máu phun lên, một cánh tay máu chảy đầm đìa rơi xuống mặt đất.

Nam nhân áo đen đeo mặt nạ quỷ giống như không nhìn thấy, đang muốn đi vào.

Hắn chợt dừng lại.

Trên mặt đất, mảnh vải trên cánh tay kia là màu đen.

Là thuộc hạ của mình.

Ánh mắt của nam nhân áo đen đeo mặt nạ quỷ ngưng lại.

Trong khoang, ba gã khuân vác đứng tạo thành một thế trận kỳ quái, đao trong tay ra vào nhuần nhuyễn.

Vững như núi, nhanh như gió, sắc bén như cắt. (Nguyên văn là chim ưng, ý là nhanh nhạy dũng mãnh, ở đây mình đổi thành chim cắt cho các bạn dễ hình dung.)

Đây hoàn toàn không giống như binh sĩ đang chém giết, ngược lại giống như ba vũ công đang tung bay theo nhạc, xa hoa lộng lẫy, căng giãn vừa phải.

Năm người áo đen mang theo hàn quang không ngừng xông vào, muốn đến gần vị trung niên mặc trường sam kia.

Trong đó có hai ba người có nhiều vết máu, còn có một người mất cánh tay trái vẫn không ngừng chảy máu.

Nhưng từ đầu đến cuối bọn họ không có cách nào vượt qua được ba thanh đao đang nhảy múa kia.

Tùng đào, bóng trúc, cành mai, Tuế Hàn Tam Đao Trận.

“Thì ra đám hộ vệ này là đệ tử của Liễu Trần sơn trang ở Bá Thượng. Rất tốt.”

Ánh mắt của nam nhân áo đen đeo mặt nạ quỷ nhìn về phía đuôi thuyền.

Đáng lẽ phải có sáu người áo đen khác đến từ nơi đó.

Nhưng không thấy người.

Chỉ thấy trên mặt đất có một số đồ vật màu đỏ.

Sáu người áo đen đó, không biết đã bị thứ gì chặt ngang thành mười hai khối thịt, rơi rải rác trên mặt đất.

Miệng vết thương được cắt bóng loáng, tựa như bị thứ gì đó cắt ngang chỉ trong một lần, máu chảy như nước.

Phía sau khối thịt, trong một góc ở đuôi thuyền, bóng người cô độc kia nghiêng người dựa vào phía sau, dường như chưa từng di chuyển.

Ánh mắt của nam nhân áo đen đeo mặt nạ quỷ lạnh đến đóng băng.

Ánh đao bay lượn ở trước mắt, năm tên thuộc hạ áo đen còn lại bên hắn liên tục bị thương.

Trên mặt nạ quỷ của hắn, không có bất kỳ biểu cảm gì.

Choang…

Một tiếng động nhỏ vang lên từ phía dưới áo choàng đen của hắn. Bên ngoài áo choàng rung rung như gợn sóng.

Trung niên mặc trường sam được bảo vệ ở bên trong ánh đao vẫn ngồi nhắm mắt như trước.

Ở bên cạnh, nam nhân áo xám đặt tay lên vỏ đao ở bên hông, ánh mắt nghiêm túc.

Nhưng vào lúc này, đao trên tay của mấy người khuân vác chợt lóe lên, máu phun ra từ trên đám người áo đen bị vây công, toàn bộ bên trong khoang thuyền đều là máu tươi!

Ngay vào lúc này, người áo đen đeo mặt nạ quỷ chợt bay lên không trung, áo đen rộng lớn giống như một tấm lưới đen.

Tiếng xé gió.

Mấy chục tia hơi lạnh được bắn ra từ tấm lưới màu đen, cuốn lấy cơn mưa máu, như cuồng phong lao về phía trước!

Keng keng!

Ba gã khuân vác ngăn cản vài tia hơi lạnh, đồng thời cảm thấy trước ngực đau nhói, cả người lui về sau ba bước, ánh đao nhất thời ngừng lại.

Chỉ còn lại những tia hơi lạnh lướt qua đao trận, dồn dập bay về phía người đàn ông áo xám và trung niên mặc trường sam!

Một chiêu, tấn công cả năm người!

Ong!

Kiếm khí vung lên, sáng chói mắt.

Thân đao dài ba thước hai, đao dày nặng như nham thạch.

Trong tay người đàn ông áo xám, đao xoay chuyển tạo ra một vòng lốc xoáy.

Tiếng vô số kim loại va chạm vào với nhau vang lên, từng tia hơi lạnh bị bắn ra ngoài, trên vách thuyền chở hàng bằng gỗ bị đục thủng hơn mấy chục lỗ nhỏ, gió sông thổi vào vù vù.

Nam nhân áo đen đeo mặt nạ quỷ vẫn đứng giữa không trung.

Hừ…

Cười lạnh.

Vèo.

Trước ngực nam nhân áo đen đeo mặt nạ quỷ đột nhiên mở ra một lỗ đen.

Một cây châm đen quái dị xoay tròn bay nhanh như gió.

Giống như một còn rắn độc, ở giữa ánh đao và ám khí đầy trời tìm được một khe hở duy nhất nhắm vào giữa mi tâm của trung niên mặc trường sam.

Tất cả mọi thứ chỉ vì một kích trí mạng này.

. . .

Ps : sao mà mình lại cảm giác main giống giống Conan rồi :3 đi tới đâu là có người chết tới đó =)))

Bạn đang đọc Đại Đường Đệ Nhất Thần Thám (Dịch) của Trừng Vân Sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gopal__123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 76

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.