Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiết tỏa bôn lôi, yêu ma xuất hiện

Phiên bản Dịch · 2895 chữ

(Chính văn chương 7)

Dịch giả: Thanh Thanh

Edit: Kat

“Tặc tử, đao của gia gia ngươi ở đây này!”

Đao ở trong tay người đàn ông mặc áo xám đột nhiên dừng lại.

Tay trái kéo một chuỗi xích dài tinh xảo từ đáy của cán đao ra, tay phải nắm chặt chuôi đao vung về phía trước.

Đao mang theo xích sắt như mãnh hổ xuống núi, phá tan cơn mưa ám khí, gầm thét đi qua!

Đầu đao đối chiến với kim châm.

Kim châm dài bị chém thành hai nửa, thân đao tiếp tục đi về phía trước, cùng lúc đó kim châm dài vỡ ra cũng tiếp tục lao về phía trước.

Vang lên ba tiếng!

Trong nháy mắt, thanh đao quay về trong tay nam tử áo xám, hắn thu xích sắt về, trên lưỡi đao còn mang theo vết máu.

Ở đối diện, người áo đen đeo mặt nạ quỷ đã đứng trên mặt đất.

Trên vai phải của hắn, áo bào đen nứt ra một đường lớn có máu tươi chảy ra:

“Thiết tỏa bôn lôi, xích sắt vừa ra sấm dậy bốn phương tám hướng. Đao tốt.”

Giọng nói âm trầm khàn khàn khiến người ta không rét mà run.

Nam tử áo xám dựng đứng thanh đao:

“Còn có chiêu gì nữa đều dùng ra hết đi!”

Người áo đen đeo mặt nạ quỷ cười lạnh lùng:

“Tiểu tử, nếu như là năm đó…”

Khụ khụ…

Hắn ho dồn dập mấy cái, mơ hồ lộ ra một chút suy yếu.

Người áo đen đeo mặt nạ quỷ liếc nhìn tình hình ở trước mắt.

Năm tên áo đen bị bao vây tấn công đã có ba người ngã xuống, còn lại hai người đều bị thương rất nặng.

“Lui.”

Lời nói còn chưa dứt thì người áo đen đeo mặt nạ quỷ và hai kẻ thuộc hạ của hắn đã bay về phía sau, nháy mắt rời khỏi đầu thuyền.

“Nhìn xem, ta đã nói gì ấy nhỉ?” Trong khoang thuyền, Triệu Hàn nháy mắt trái với Lạc Vũ Nhi.

Lạc Vũ Nhi thấy rất kỳ lạ.

Nàng biết võ nghệ, liếc mắt nhìn thoáng qua là thấy được những sát thủ áo đen kia ai ai cũng là cao thủ, thủ đoạn vô cùng độc ác.

Nhưng nàng thật không nghĩ tới, ba người khuân vác kia còn có cả nam tử áo xám vậy mà so với bọn người đó còn lợi hại hơn nhiều.

Bá Thượng?

Đây là địa danh gần kinh thành Trường An.

Liễu Trần sơn trang, thiết tỏa bôn lôi?

Thứ này lại là cái gì?

Vị đại thúc mặc trường sam kia không phải là thương nhân sao, vì sao người áo đen đó muốn giết ông ta? Sao ông ta lại có thuộc hạ lợi hại như vậy?

“Như thế nào.” Giọng nói của người trung niên mặc trường sam chậm rãi vang lên. “Các hạ đã mất bao công sức đến đây, định cứ như vậy rời đi với hai bàn tay trắng sao?”

Trên đầu thuyền, người áo đen đeo mặt nạ quỷ cười lạnh lùng, tiếng cười có chút quỷ dị.

Bốn người áo đen cùng lúc nhảy lên, sau đó đáp xuống một chiếc thuyền con, xuôi dòng nước lui về hướng sâu nhất ở bên trong sương mù dày đặc.

Nam tử áo xám muốn đuổi theo.

Trung niên mặc trường sam gọi hắn lại rồi quay đầu nói với hai người Triệu Hàn:

“Chuyện của Tông mỗ đã khiến cho hai vị sợ hãi, Tông mỗ thật áy náy.”

“Không có việc gì.”

Lạc Vũ Nhi nói. “Tiên sinh, mấy người đó là ai, sao lại tàn ác như vậy?”

Trung niên mặc trường sam cười nhạt:

“Một đám cường đạo mà thôi, tiểu nương tử không cần để trong lòng. Chỉ là, tình hình lúc này vẫn còn nguy hiểm ở phía sau, mời hai vị ở lại trong khoang thuyền, Đừng nên làm ra việc dại dột gì. Còn lại cứ giao cho Tông mỗ là được.”

“Tình hình nguy hiểm?”

Lạc Vũ Nhi còn muốn hỏi tiếp, Triệu Hàn cười:

“Tông tiên sinh, ta đã nói ngài buôn bán không nhỏ, không sai chứ?”

“Ánh mắt của tiểu lang quân thật độc đáo, Tông mỗ bội phục.”

“Cảm ơn.”

Nhưng thật ra Triệu Hàn không hề có chút khiêm tốn nào. “Trận vừa rồi còn dễ đối phó, tiếp sau đó chắc chắn sẽ càng tàn ác hơn. Con thuyền này đã bị phá hỏng rồi, không phải là một chỗ tốt. Không bằng trước tiên chúng ta đi ra bên ngoài để tìm một nơi mới?”

Triệu Hàn nhìn chiếc thuyền ở bên ngoài.

Nơi đó có ba chiếc thuyền nhỏ dựa vào bên cạnh đá ngầm.

“Rất đúng ý ta.”

Trung niên mặc trường sam nói. “Thạch Viễn, ba vị huynh đệ các ngươi thế nào rồi?”

Phía sau, ba gã khuân vác đứng lên.

Ám khí đâm vào trong cơ thể họ đã được rút ra, thoa thuốc mỡ màu nâu đen lên vết thương.

Thấy bộ dáng đó chắc là bị thương không nhẹ, nhưng biểu tình trên mặt bọn họ vẫn như cũ, tựa như khúc gỗ vậy không biến hóa gì cả.

“Mấy vị sư huynh kinh nghiệm đầy mình, từng trải qua biết bao sóng gió cho nên không có vấn đề gì lớn.” Nam tử áo xám nói.

“Được. Ngươi phái một người bảo vệ hai vị này, một người đi ra bên ngoài nhìn xem có người chèo thuyền nào còn sống không. Ngươi và người còn lại đi chèo hai con thuyền nhỏ qua đây.”

Lạc Vũ Nhi hiểu rõ.

Những sát thủ áo đen đó lúc đến có khí thế lớn như vậy, đột nhiên lại rút đi, chuyện này nhất định không đơn giản như thế.

Bọn họ còn có thủ đoạn ở phía sau.

Triệu Hàn và trung niên mặc trường sam đều nhìn về phía đuôi thuyền.

“Tiên sinh, người nọ cũng là thuộc hạ của ngài?” Triệu Hàn nhỏ giọng nói.

Trung niên mặc trường sam khẽ lắc đầu.

Ở cuối đuôi thuyền, bên cạnh thi thể máu thịt lẫn lộn, bóng dáng cô độc đó vẫn nghiêng người dựa vào phía sau, khuôn mặt ẩn vào trong bóng tối.

Nam tử áo xám phân phó xong liền đi ra khỏi khoang thuyền cùng với một gã khuân vác, chuẩn bị nhảy qua con thuyền nhỏ ở đối diện.

Một cơn gió kéo tới.

Ô ô…

Tiếng khóc đã biến mất trước đó lại vang lên. Lần này không còn là loáng thoáng nữa mà có chút chói tai.

Nam tử áo xám giơ đao lên: “Đừng giả thần giả quỷ, có gan ra đây so đấu!”

Không có ai đi ra.

Tiếng khóc cũng không dừng lại, ngược lại càng lúc càng lớn hơn.

Càng về sau, biến thành tiếng gầm chói tai phả vào mặt.

Gió lớn nổi lên, gợn sóng cuồn cuộn!

Vang lên tiếng vù vù, mái che trên đỉnh thuyền bị cuốn đi, mọi người và hàng hóa liền phơi bày ra trong cơn gió mạnh và sương mù dày đặc.

Ở đầu thuyền, người khuân vác tung người nhảy xuống, muốn dẫn đầu nhảy lên chiếc thuyền nhỏ.

Nhưng cơ thể hắn lại quỷ dị dừng ở giữa không trung.

Hắn muốn động, nhưng cảm giác dường như cơ thể bị thứ gì đó bắt lấy, không thể nhúc nhích được.

Nam tử áo xám nhìn thấy không ổn, thanh đao trong tay khẽ động, cả người liền xông lên phía trước.

Dưới cơn gió lớn, mặt sông chấn động.

Một bóng hình quái dị rất dài lóe sáng đang lao ra từ làn sóng, quấn lấy người khuân vác ở giữa không trung, cứng rắn kéo vào trong nước!

Nam tử áo xám hét lớn một tiếng muốn nhảy vào trong nước.

“Đừng nhúc nhích!”

Đột nhiên Triệu Hàn quát lớn một tiếng, âm thanh vang dội, chấn động đến nỗi lỗ tai mọi người vang lên ong ong.

Nam tử áo xám không để ý đến hắn, chuẩn bị nhảy xuống.

“Thạch Viễn!”

Là giọng nói của trung niên mặc trường sam.

Nam tử áo xám ngạc nhiên. “Tiên sinh, ta…”

“Chưa xác định được kẻ địch, cho dù xuống nước, ngươi có thể cứu được người không?” Trung niên mặc trường sam nói.

Đúng vậy, tiếng khóc chói tai, gió lớn sắc bén, hơn nữa còn chưa biết thứ ở dưới nước là gì.

Với tình cảnh này, có ai dám chắc chắn, xuống nước là có thể cứu được người?

Huống chi, trên thuyền này còn có người quan trọng hơn cần phải bảo vệ.

Nam tử áo xám cắn răng:

“Hai vị sư huynh, các ngươi bảo vệ tiên sinh, ta đi cứu người rồi sẽ trở về!”

Còn lại hai gã khuân vác, ngay lập tức di chuyển đến gần giữa con thuyền.

Tiếng khóc đột ngột trở nên dữ dội hơn.

Thân thuyền rung lắc mãnh liệt, vang lên một tiếng ầm, một vật phát ra dạ quang giống như một chiếc râu dài đục vào thân thuyền, trong nháy mắt quấn lấy một gã khuân vác.

Gã khuân vác khác vung đao lên chém vào chiếc râu phát ra dạ quang kia.

Cái râu nhúc nhích một hồi, sau đó lại mọc dài ra thêm hai nhánh như con sâu lớn, khẽ quấn lên trên người gã khuân vác rồi nhanh chóng cuộn thành một viên thịt lớn.

“Giết!”

Nam tử áo xám nhảy lên giữa không trung, hướng thanh đao chém xuống chiếc râu này!

Thân đao dừng lại cách chiếc râu khoảng mấy tấc.

Nơi đó dường như có một bức tường ánh sáng mơ hồ ngăn lại, làm thế nào cũng không chém xuống được.

Từ trước cho đến nay nam tử áo xám luôn nổi tiếng có sức mạnh giống như hồng, cao thủ võ học bình thường ít có ai có thể chính diện đỡ được một kích của hắn.

Tình hình quỷ dị ở trước mắt này, vẫn là lần đầu tiên hắn gặp phải.

Chẳng lẽ, thế gian này thực sự có yêu quái?!

Gió nổi lên.

Ở bên cạnh, giọng nói trong trẻo của Triệu Hàn vang lên bên tai:

“Hành thổ, thuật cởi trói!”

Bàn tay của thiếu niên tạo ra một kết ấn cổ quái.

Giữa hai ngón tay phát ra tia sáng màu vàng nhạt, xuyên vào trong đao của nam tử áo xám.

Bành!

Lân quang(Dạ quang) vừa gặp phải huyền quang giống như nhìn thấy một thứ đáng sợ, toác ra một vết nứt.

Nam tử áo xám nhân cơ hội tăng thêm lực, thân đao chém xuống vết nứt kia, chém một phát đứt lìa vào ngay giữa chiếc râu!

Gào…

Yêu quái rống lên một tiếng.

Sợi râu tựa như lò xo co rút trở về, đồng thời kéo luôn gã khuân vác xuống đáy sông, chỉ để lại một gã bị quấn thành viên thịt ở trên thuyền.

Nam tử áo xám chém ra mấy đao, quả cầu thịt biến thành từng khối vụn rơi xuống rải rác, sau đó gã khuân vác ở bên trong liền ngã xuống mặt đất.

Nam tử áo xám nhanh chóng thăm dò hơi thở, phát hiện đối phương vẫn còn chưa chết.

Trên con thuyền, từng khối thịt nhỏ co giật lóe lên lân quang, tựa như vẫn còn sống.

“Ba vị sư huynh của ta đều là cao thủ bậc nhất, vậy mà thậm chí còn chưa kịp ra tay.”

Nam tử áo xám nhìn mặt nước chập chờn nhấp nhô:

“Ở dưới nước này, rốt cuộc là con quái vật gì?”

Lạc Vũ Nhi chạy tới:

“Triệu Hàn các người không sao chứ? Vừa rồi đó là thứ gì?”

“Hà Thần gia, là Hà Thần gia…”

Ở đầu thuyền, chẳng biết Đàm bá tỉnh lại từ lúc nào.

Ông ta nửa quỳ xuống ở bên cạnh mạn thuyền, trên đầu tóc bạc trắng đều là bọt nước do sóng lớn tạt vào:

“Đây là Hà Thần gia đang muốn bắt chúng ta…”

“Hà Thần.”

Triệu Hàn nhìn mặt sông, lại ngẩng đầu nhìn lên trời:

“Dưới bầu trời này, còn có thần tiên giết người lung tung như vậy sao?”

Thiếu niên thường ngày vẫn luôn vui đùa, lúc này dường như thay đổi thành người khác, ánh mắt sắc bén tựa như đao:

“Tông tiên sinh, lão bá, Vũ Nhi, các ngươi lập tức nằm sấp xuống ở bên cạnh hàng hóa, không được lộn xộn. Huynh đài, ba người bọn họ phải nhờ ngươi trông coi rồi. Nếu như con vật kia lại xuất hiện, thì dùng thanh đao này tiếp tục chém nó.”

Trên thân đao ở trong tay nam tử áo xám vẫn còn phát ra ánh sáng màu vàng nhạt.

Hắn gật đầu.

“Vậy còn huynh?” Lạc Vũ Nhi nói.

“Ta?”

Triệu Hàn cười:

“Ta ngủ đủ rồi, nên làm việc thôi.”

Thân ảnh lay động một chút, thiếu niên biến mất ở bên trong sương mù dày đặc.

Cách thuyền chở hàng vài trượng (~4 mét), bên trong sương mù dày đặc có một chiếc thuyền nhỏ trôi lơ lửng trên mặt nước.

Ở đầu thuyền có một gã đạo sĩ mặc áo đen đứng đó, trên người mặc áo đạo sĩ có hình thù kỳ lạ, ngón tay tạo ra một ấn quyết kỳ lạ rồi mồm lẩm bẩm niệm.

Phía sau đạo sĩ, ánh mắt của người áo đen đeo mặt nạ quỷ đầy lạnh lùng:

“Như thế nào?”

“Vậy mà lại có một người biết đạo thuật.” Đạo sĩ cười lạnh. “Ngược lại bổn tọa muốn nhìn xem, ngươi có năng lực gì.”

Ấn quyết trên tay thay đổi niệm ra thần chú.

Chỉ trong chốc lát tình hình đột nhiên thay đổi, sóng lớn cuộn trào!

Ở bên kia, thuyền chở hàng rách nát lắc lư sắp bị lật chìm. Trên mặt sông, tầng tầng lớp lớp lân quang bao vây ở xung quanh giống như muốn nuốt chửng cả con thuyền.

Trên thuyền, Lạc Vũ Nhi đỡ Đàm bá đến bên cạnh rương hàng hóa, nam tử áo xám cầm đao đứng đấy, trung niên mặc trường sam đứng bên cạnh với vẻ mặt thản nhiên.

Cuối đuôi thuyền, bóng lưng cô độc kia vẫn không nhúc nhích, cả người mơ hồ tỏa ra một tầng ánh sáng màu xanh u tối.

“Triệu Hàn!”

Lạc Vũ Nhi gọi tìm kiếm xung quanh.

Nơi xa xa, trên đầu thuyền lắc lư dữ dội có bóng người thiếu niên đứng đó.

Không nghĩ tới ở nơi thế này mà cũng có thể gặp được một nhân vật lợi hại như vậy.

Được lắm.

Tuy rằng có chút lãng phí, nhưng đã đến lúc nên dùng tới mày rồi.

Triệu Hàn đút tay vào trong túi vải ở bên hông:

“Xem pháp bảo của Tiểu Hàn gia ta… Ồ, món đồ kia ta để ở chỗ nào nhỉ?”

Hắn cúi đầu lục lọi lung tung một hồi.

Giữa lúc sóng gió, cái túi kia có hình dáng vô cùng bình thường.

Trên mặt túi có đồ đằng kỳ quái như vẽ bùa quỷ, mơ hồ hiện lên ánh sáng màu vàng kim.

“Phù, cuối cùng cũng tìm được rồi…”

Triệu Hàn lau mồ hôi, bàn tay rút ra từ trong túi hình như có cầm theo vật gì đó.

Nhìn con vật phát ra ánh dạ quang đang dâng lên trên mặt sông, hắn cười ha ha:

“Chơi ở dưới nước hơn nửa ngày không thấy mệt à? Tới đây, đi ra gặp Tiểu Hàn gia ngươi.”

Hắn bấm tay niệm thần chú, một đường ánh sáng hình cung đánh thẳng vào lân quang ở dưới nước.

Lân quang run rẩy, nước trên sông nhanh chóng tạo thành một lốc xoáy lớn, một bóng đen lớn dài hơn hai trượng chậm rãi bay lên.

Thân thể to lớn như mãng xà, trên thân đều là vảy, tỏa ra ánh sáng dạ quang u ám. Trên đỉnh đầu có hai sợi râu rất dài, lượn quanh ở giữa không trung tạo thành hình dạng quỷ dị.

Đôi mắt to như đèn lồng, trừng mắt nhìn Triệu Hàn đứng trên đầu thuyền, quai hàm của nó phồng lên như cái trống, phát ra tiếng rống thảm thiết như người khóc.

Tựa như một lão ôn thần đang quan sát con mồi nhỏ bé.

“Trưởng thành với tính tình thế này thật kém xa so với trong sách đã viết. Thật xấu.”

Triệu Hàn cười nói.

Trên con thuyền nhỏ ở bên ngoài mấy trượng, đạo sĩ áo đen cười hung ác:

“Thì ra là một đứa nhóc con biết được một chút thuật hành thổ đã muốn bay lên trời rồi. Được, bổn tọa sẽ tiễn ngươi đi đến điện Diêm La. Nhiếp thủy hồn chú, hà phủ yêu si, nghe theo hiệu lệnh của ta, nuốt!”

Giữa không trung, hai sợi râu của yêu quái có hình dạng như mãng xà bỗng nhiên phồng lên, trực tiếp đâm vào trong đầu của mình.

Yêu quái rống lên một tiếng rồi lao xuống muốn nuốt chửng Triệu Hàn!

. . .

Bạn đang đọc Đại Đường Đệ Nhất Thần Thám (Dịch) của Trừng Vân Sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gopal__123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 73

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.