Phòng ngừa chu đáo ắt sẽ chiến thắng
(Chính văn chương 9)
Dịch giả: Thanh Thanh
Edit: Kat
Duyệt: Long Hoàng
Cách khoảng hai, ba mươi dặm, có một thị trấn nằm bên bờ sông, trong bến cảng mọi người đi lại tấp nập.
Tông Trường Nhạc giúp Đàm bá mua một con thuyền mới, trả lại cho ông một túi đồ nặng trĩu, nói là một chút bồi thường cho những vị huynh đệ đã chết trong bang.
Đàm bá ước lượng một chút là biết, trong túi này nhất định đều là những vật quý giá.
Nhất thời khiến cho ông xúc động đến rơi lệ, liên tục chắp tay thi lễ với Tông Trường Nhạc và Triệu Hàn, đa tạ ơn cứu mạng của bọn họ, qua một lát sau mới lau nước mắt rời đi.
Nhìn ông lão đi xa, người trung niên mặc trường sam quay đầu lại nói với Triệu Hàn:
“Tiểu lang quân có ơn cứu mạng, không có gì để báo đáp, xin nhận của Tông mỗ một lạy.”
“Vừa rồi tiên sinh còn nói với Đàm bá không cần phải đa lễ, nhưng chính mình lại hành lễ nhiều như vậy làm gì chứ. Nếu vậy ta chỉ đành học theo thôi...”
Triệu Hàn cũng muốn làm lễ.
Trung niên mặc trường sam cười đứng dậy:
“Tiểu lang quân thật sự là tài năng hơn người, hơn nửa lại khoan dung độ lượng, nếu như đưa thân vào quan trường, chắc chắn sẽ tiền đồ rộng mở.”
“Làm quan? Đừng đừng!!! Ta cũng không phải là con cháu nhà quyền quý, hơn nếu muốn làm quan, vậy thì phải thi khoa cử rất phiền phức. Cả ngày phải đọc sách viết văn làm thơ, ta chỉ tưởng tượng thôi mà đã thấy mệt rã rời rồi. Ta thấy vẫn là nên học theo Tông tiên sinh, vào Nam ra Bắc làm việc kiếm sống, kiếm chút tiền, tự do tự tại tốt hơn nhiều.”
Hai người hơn kém nhau mấy chục tuổi liếc mắt nhìn lẫn nhau một cái rồi đồng thời bật cười.
Triệu Hàn, Lạc Vũ Nhi và chủ tớ hai người giới thiệu tên họ, làm quen với nhau.
Thì ra trung niên mặc trường sam tên là Tông Trường Nhạc, người đàn ông áo xám gọi là Cao Thạch Viễn, hai người đều là người ở kinh thành Trường An. Triệu Hàn còn kết nghĩa huynh đệ với Cao Thạch Viễn.
Lúc này, Đàm bá dẫn thêm một số người chèo thuyền mới lái thuyền lớn lại đây.
Triệu Hàn mời hai người Tông Trường Nhạc lên thuyền để tiếp tục đi về Thượng Khuê. Nhưng Tông Trường Nhạc nói bản thân tạm thời có một số việc cần phải làm, cho nên lên bờ ở chỗ này.
Bốn người đều là người ngay thẳng phóng khoáng, cũng không dong dài gì, lập tức chào tạm biệt, hai người Triệu, Lạc liền lên thuyền.
Trước khi đi, Cao Thạch Viễn đứng trên bờ chắp tay:
“Triệu tiểu đệ, ân tình ở Quỷ Khốc Hạp lần này vi huynh ta sẽ nhớ kỹ. Chúng ta sau này gặp lại!”
“Vâng! Cao đại ca, sau này gặp lại!”
Triệu Hàn chắp tay nhìn lại, người chèo thuyền chống cây sào dài, thuyền lớn xuôi dòng đi về phía tây.
Ánh nắng chiều màu đỏ chiếu rọi xuống, nhìn cánh buồm xa dần, Cao Thạch Viễn cảm khái:
“Yêu quái kia lợi hại như vậy, thậm chí hai vị sư huynh ta còn chưa kịp đánh trả đã mất đi tính mạng. Nhưng Triệu huynh đệ hắn chỉ xuất ra một chiêu đã chế ngự được nó. Hắn thật sự không phải là người bình thường.”
Tông Trường Nhạc chắp tay sau lưng, ánh mắt sâu xa:
“《 Sơn Hải Kinh 》có từ thời Tiên Tần, những tin đồn về yêu ma quỷ quái, đạo pháp tiên thuật đã được lưu truyền hơn ngàn năm nay. Vốn tưởng rằng chỉ là thứ con người tưởng tượng ra mà thôi, chưa từng nghĩ tới hôm nay vô tình gặp phải, vậy mà đều là sự thật. Xem ra, trời đất bao la, vạn vật rộng lớn, đúng là không phải người bình thường như chúng ta có thể suy đoán và nhìn thấu được.”
“Tiên sinh nói phải.” Cao Thạch Viễn nói.
“Thạch Viễn, các môn phái võ học trong thiên hạ, ngươi biết cũng không ít. Những người áo đen trong Quỷ Khốc Hạp đó, ngươi có nhìn ra được lai lịch của bọn họ không?”
“Trí nhớ thuộc hạ không tốt. Những binh khí, ám khí còn có chiêu thức giết người của những kẻ áo đen kia, nhiều năm như vậy thuộc hạ chưa bao giờ thấy qua, đây giống như là…”
“Giống như cái gì?”
“Giống như đám người này là một nhóm thích khách đã mai danh ẩn tích lâu rồi, đột nhiên nay lại xuất hiện.”
Cao Thạch Viễn vỗ ngực mình. “Tuy rằng thuộc hạ đỡ được những ám khí đó, nhưng cánh tay vẫn là bị dính mấy đạo vết thương. Còn có kim châm kia, ta cứ nghĩ chém trúng nó là đã an toàn.
Nếu không phải có mặc áo giáp bên trong thì chỉ sợ mạng này của thuộc hạ đành phải lưu lại ở trong thung lũng rồi.”
Trên cánh tay hắn lưu lại rất nhiều vết thương mới, mỗi bên trái phải trước ngực đều có một lỗ nhỏ, tất cả đều hướng về chỗ hiểm.
Tông Trường Nhạc tựa như đang suy nghĩ.
“Thuộc hạ còn có một việc chưa rõ.”
Cao Thạch Viễn nói. “Người ở cuối đuôi thuyền, lúc chúng ta lên thuyền thì hắn đã ở đó, lúc ấy thuộc hạ còn nghĩ rằng, hắn và những người chèo thuyền đó là cùng một phe. Nhưng ai biết…”
“Lai lịch của hắn?” Tông Trường Nhạc nói.
Cao Thạch Viễn lắc đầu. “Những thích khách đó còn có thể nhìn ra được một chút tin tức, nhưng người kia, một chút manh mối thuộc hạ cũng không nhìn ra được.
Trước khi đi xuống thuyền, thuộc hạ có đi đến cuối khoang thuyền nhìn qua mảnh vụn thi thể của những thích khách. Thủ đoạn của người này còn tàn nhẫn hơn gấp trăm lần so với những thích khách kia.
Sáu thích khách đó đều bị lưỡi dao sắc bén cắt thành hai mảnh, mà lại chỉ dùng có một chiêu. Võ công cao đến mức này, thật sự rất hiếm thấy ở trên đời.”
“Nơi này nhiều người phức tạp, trước tiên nói đến đây thôi.”
“Vâng.”
Nhìn bầu trời ở hướng tây, trung niên mặc trường sam nói:
“Xem ra thành Thượng Khuê bên kia có người đang muốn hại chúng ta. Chuyến đi này có vẻ như không đơn giản như chúng ta nghỉ rồi . Ngươi nói xem, trước mắt nên làm gì đây?”
“Thuộc hạ nhớ tiên sinh đã từng nói qua, gặp chuyện mà vội vàng thì sẽ thất bại, phòng ngừa chu đáo ắt sẽ chiến thắng.”
Tông Trường Nhạc cười nhạt.
Hai người chủ tớ xoay người, biến mất bên trong đám người ồn ào nhốn nháo.
Cách đó hơn mười thước(1 thước = 1m) trên một chiếc thuyền có một bóng dáng cô độc dời ánh mắt khỏi hai người Tông Trường Nhạc, chuyển hướng nhìn về phương tây, là hướng mà con thuyền lớn đang chở thiếu niên đi tới.
“Triệu Hàn.”
Một tia sáng xanh tối chuyển động trên người, hai chữ không nóng không lạnh, không vui không buồn được phát ra từ thân ảnh đó.
……
……
Con thuyền đi trên sông, gió sông thổi vào mặt, núi xanh ở hai bên bờ sông in bóng xuống mặt nước giống như một bức họa quyển đạm mạc, còn họ đang lật qua từng bức từng bức trên đó.
“Có cảm thấy khá hơn chút nào không?”
Trên đầu thuyền, Lạc Vũ Nhi hỏi.
“Thoải mái.”
Triệu Hàn lắc lắc đôi tay được băng bó:
“Vũ Nhi muội bào chế thảo dược này rất có hiệu quả. Ta hỏi này, muội có sức lực khỏe như vậy lại còn bản lĩnh về y thuật này nửa, rốt cuộc là học từ ai vậy? Phụ thân muội dạy à?”
“Ừm. Phụ thân nói, người sống trên đời phải hiểu biết nhiều một chút mới không bị người khác chèn ép.”
Nói đến người thân, Lạc Vũ Nhi tựa như có chút bi thương.
Đôi mắt Triệu Hàn xoay chuyển.
“Vừa rồi không phải muội nói là muốn biết những người áo đen đó là ai sao?”
Sự chú ý của Lạc Vũ Nhi liền bị thu hút. “Huynh biết hả?”
“Không biết.”
“Vậy huynh còn nhắc tới làm cái gì?”
“Rảnh miệng nên nói đại cho không khí đỡ nhạt đó mà.”
“…”
“Được rồi, ta không biết thân phận bọn họ, nhưng ta biết được một điều. Bọn họ muốn giết Tông tiên sinh, nhất định có liên quan đến chuyện tiên sinh đến thành Thượng Khuê buôn bán.”
“Tức là sao?”
“Nếu muốn đi tới Trường An để buôn bán vậy cứ trực tiếp đến bến thuyền ở kinh thành tìm một chiếc thuyền chở khách, một đường xuôi dòng đi đến là được.
Vì sao mà phải bày vẽ chạy đến bờ sông hoang vu kia để tìm đến bến đò bỏ hoang, hơn nữa còn tìm đến con thuyền chở hàng?”
Lạc Vũ Nhi như có điều suy nghĩ. “Có phải là Tông tiên sinh không muốn để người khác biết được hành tung của ông ấy.”
“Không sai. Nếu là thương gia làm ăn buôn bán bình thường thì thần bí như vậy làm gì? Còn nữa, nếu như Tông tiên sinh là một người thương nhân bình thường thì có thể mời được mấy vị cao thủ kia làm người bảo hộ sao?”
Lạc Vũ Nhi gật đầu.
“Vẫn còn nửa, không chỉ có nhiêu đó thôi.” Triệu Hàn nói. “Những người áo đen đó vẫn luôn dò xét hành tung của tiên sinh, sớm mai phục ở thung lũng, vừa đi lên đã muốn giết người. Chằng những thủ đoạn của bọn họ rất tàn nhẫn, hơn nửa còn có tu hành giả hiểu biết yêu thuật.”
Lạc Vũ Nhi nói: “Cho nên là bọn họ chắc chắn không phải là thủy tặc chặn đường cướp của. Vậy thì bọn họ là ai? Vì sao muốn giết Tông tiên sinh?”
“Cho nên ta mới nói, chuyện này nhất định có liên quan đến chuyện “buôn bán” của tiên sinh ở Thượng Khuê.”
“Vậy rốt cuộc buôn bán cái gì mà có thể dẫn đến chuyện nghiêm trọng như vậy?”
Nhìn thấy Lạc Vũ Nhi nghi ngờ, Triệu Hàn cười có chút sâu xa:
“Được rồi, suy nghĩ nhiều đau đầu. Vẫn là trở về Thượng Khuê làm chính sự trước rồi lại nói sau.”
Lạc Vũ Nhi gật đầu. “Đúng rồi, con quái vật khổng lồ có râu dài kia, là yêu quái gì mà lợi hại thế?”
“Nó không phải là yêu quái.”
“Không thể nào, ta nhìn thấy rõ ràng như vậy.”
Triệu Hàn nói: “Trong《 Thủy kinh bại dị 》có viết, sông Vị Thủy có cá tầm, có hình dạng như mãng xà, được gọi là ‘mãng tầm’. Cơ thể dài hai thước, phía trên có râu, thường lui tới ở vùng đất cằn cỗi, lấy tôm tép làm thức ăn, người đời rất hiếm khi nhìn thấy nó.”
Từ nhỏ Lạc Vũ Nhi cũng có đọc qua sách 《 Thủy kinh chú 》. Nhưng《 Thủy kinh bại dị 》này là cái loại sách quái lạ gì vậy chứ?
“Mãng tầm dài hai thước?”
Nàng lắc đầu. “Không đúng. Con đó nhìn qua ít nhất phải dài hai ba trượng.”
“Mãng tầm bình thường chỉ là một con cá lớn mà thôi. Con cá mà chúng ta nhìn thấy ở trong thung lũng, đã bị người khống chế hồn phách, rót vào yêu khí, cho nên mới biến thành khổng lồ lại có thêm lân quang và năng lực kia. Còn nhớ vị đạo sĩ bị Cao đại ca tập kích không? Hắn mới chính là ngọn nguồn của ‘yêu quái’.”
Lạc Vũ Nhi đã hiểu.
Nàng thật sự rất tò mò.
“Triệu Hàn, huynh nói những đạo thuật, yêu khí gì đó, ta cũng có xem qua một số yêu quái được ghi chép ở trong tiểu thuyết, không ngờ đó là thật. Huynh học từ đâu vậy? Huynh niệm những khẩu quyết đó, còn có thứ đồ vật phát sáng đối phó với yêu quái kia nữa, đều là làm như thế nào mà có được vậy?”
“Muội hỏi nhiều quá đi mất…”
Triệu Hàn ngáp một cái. “Lại mệt rồi…”
Xoay người chạy nhanh như làn khói.
“Lại chạy… Huynh quay lại cho ta…”
Lạc Vũ Nhi nói, Triệu Hàn càng chạy nhanh hơn.
Nhưng ánh mắt hắn lại nhìn về phía trước con thuyền.
Bên kia hơn một trăm dặm có một thành trì được dãy núi bao xung quanh đang chờ hắn.
Huyết án đầu người, thương gia thần bí, thích khách áo đen, yêu đạo vô danh.
Còn có thân ảnh “Cô độc”, “Kỳ quái” ở cuối khoang thuyền kia.
“Thượng Khuê à? Có chút thú vị đó.”
Trong tiếng cười của thiếu niên, đầu thuyền lướt sóng đi về hướng tây.
. . .
Ps: Mấy bạn đọc thông cảm nhé, hôm nay đăng chương hơi trễ.
Tuần này bọn mình đang cố dịch full một bộ khác chỉ còn 5 chương nửa là end rồi, sang tuần sau sẽ tăng tốc ‘Thần Thám’ lên mỗi ngày sẽ có ít nhất 2 chương!!!
Trong lúc chờ đợi bộ này ra nhiều chương các bạn nào thích đổi gió một chút thì ghé thăm bộ truyện này của team mình nhé:
Link: https://truyenyy.com/truyen/chung-ta-mot-nha-deu-la-vai-ac-dich/
Đăng bởi | gopal__123 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 61 |