Cửa thành Thượng Khuê không dễ vào
(Chính văn chương 10)
Dịch giả: Thanh Thanh
Edit: Kat
Duyệt: Long Hoàng
Trời cao mây ít, dãy núi kéo dài, cả một vùng đất tuyệt đẹp, khí hậu ôn hoà dễ chịu.
Trên đường lớn ngựa xe đông đúc, một đôi nam nữ trẻ tuổi đi tới.
“Đi thêm một đoạn nửa là sắp đến nhà ta rồi.”
Lạc Vũ Nhi chỉ vào một tòa thành trì cao ngất ở phía trước.
Tần Châu, tên gọi cũ là Thiên Thủy Quận, đi về hướng Đông là Trường An, phía tây thông với Tây Vực, đóng giữ vị trí hiểm yếu ở vùng đất Lũng Sơn, buôn bán qua lại sầm uất, từ xưa đến nay là vùng tranh chấp quân sự.
Thành Thượng Khuê, chính là nơi quan trọng của Tần Châu.
“Thật xa hoa.”
Triệu Hàn ngậm cọng cỏ, đôi tay lúc này đã khỏi:
“Vào thành.”
Hai người đi đến cửa thành.
Đằng trước truyền đến tiếng tranh cãi ầm ĩ.
Dưới cổng thành hình vòm với phần mái được thiết kế nhiều tầng có một đám người đang vây quanh, loại phục sức nào cũng có:
“Chao ôi, mùa màng năm nay như vậy, còn phải đóng thêm mấy thứ này nửa.”
“Đúng đó, đám này hết ăn lại nằm, luôn nghĩ cách vơ vét tiền…”
Lạc Vũ Nhi nghe được.
Cổng thành phía nam này ra vào luôn rất suôn sẻ, hôm nay bị làm sao vậy?
“Thúc à, thúc muốn vào thành sao?” Triệu Hàn hỏi một người nông phu đang gồng gánh.
“Đúng vậy, cần bán một số thứ lấy tiền đổi lại một chút lương thực, thuận đường dẫn Tiểu Lục Nhi ra ngoài để va chạm với cuộc sống.”
Đứng bên cạnh nông phu là một bé gái mới mấy tuổi, trên đầu buộc hai chùm tóc, dáng vẻ vô cùng đáng yêu.
“Nhiều người vây quanh như vậy, có chuyện gì thế?” Triệu Hàn hỏi.
“Haiz, chuyện này a…”
Thì ra ở đồng bằng trong vùng núi của Thượng Khuê, ruộng đất màu mỡ, nguồn nước dồi dào, hoa màu năm trước, hầu như đều có thu hoạch rất tốt.
Cũng không biết vì sao, gần hai ba năm qua, dần dần xảy ra nạn hạn hán, hơn nữa càng lúc càng nghiêm trọng.
Tới năm nay, năm ngôi làng trong vòng mười dặm liên tục mấy tháng nay, gần như không có một giọt mưa. Trông thấy sắp đến mùa thu hoạch, nhưng tình hình vẫn cứ tiếp diễn thế này, e rằng năm nay sẽ không thu hoạch được.
Cuộc sống của người dân khó khăn như thế, quan phủ lại tựa như không nhìn thấy, vẫn chẳng làm được gì giúp cho người dân cả.
Có một số người dân to gan đi đến nha môn đánh trống kêu oan, nhưng nha môn người ta nói, bọn họ đang bận làm chuyện lớn, không rảnh lo chuyện này.
“Chuyện lớn gì?”
“Chính là… Vụ án ‘Ác quỷ ăn đầu người’.” Nông phu nói.
Lạc Vũ Nhi sửng sốt.
Phụ thân bởi vì chuyện này mà bị bắt nhốt oan ở trong tù, mình đi ra ngoài cũng được một khoảng thời gian rồi, chẳng lẽ vụ án này lại có biến hóa mới?
“Thúc à.” Triệu Hàn nói. “Ta nghe nói vụ án này có liên quan đến tin đồn đã được lưu truyền rất lâu trước đó ở trong thành. Đó là tin đồn gì, sao lại có liên quan đến vụ án đầu người lần này?”
“Chuyện đó hả, còn dọa người hơn nhiều…”
Giọng nói của người trung niên nông phu hơi run, kể lại chuyện cũ năm xưa.
Mười mấy năm trước, chính là vào những năm cuối thời nhà Tùy, thiên hạ đại loạn, khói lửa nổi lên khắp nơi.
Lý Mật, Lưu Võ Chu, Đậu Kiến Đức, Vương Thế Sung…
Cường hào vọng tộc ở khắp nơi, ngấm ngầm ấp ủ tham vọng của bản thân, khởi binh ào ào, xưng hùng một phương. Sau đó lại chiến đấu thảo phạt lẫn nhau, tất cả đều muốn có thể nhanh chóng nuốt chửng đối phương.
Sau đó, Đại Đường Lý thị khởi binh ở Tấn Dương, công phá Trường An, dựa theo đó, đại quân càn quét cả thiên hạ, tấn công tiêu diệt từng nhóm cường hào.
Mà lúc ấy chiếm giữ vùng đất Lũng Hữu này, chính là Tiết thị ở Lũng Tây đã thành lập nên Tây Tần Quốc.
Quân Tây Tần và quân nhà Đường đánh nhau kịch liệt qua mấy tháng, cuối cùng bại trận, chỉ còn lại một thành trì cuối cùng - Đô thành Tây Tần.
Chính là thành Thượng Khuê hiện tại.
Nghe nói, lúc ấy tuy rằng thành trì bị bao vây, nhưng nhờ vào nhiều năm mưu tính, quân Tây Tần thủ thành rất kiên cố, quân nhà Đường nhiều lần tấn công không thắng được, lương thảo sắp hết, lúc đang chuẩn bị lui binh.
Thì vào lúc này, trong thành đột nhiên xuất hiện một chuyện kỳ lạ.
Trong thành liên tiếp có rất nhiều người mất tích không hiểu lý do.
Khi bọn họ xuất hiện lại lần nữa thì tất cả đều biến thành thi thể không đầu, thi thể máu chảy đầm đìa.
Từ dưới lên trên, từ dân thường đến quan lại, thậm chí đến tướng sĩ của Tây Tần đều có người chết lạ lùng như vậy, không điều tra ra được nguyên nhân, hình như chuyện này cũng chưa có giải quyết xong.
Quân Tây Tần vốn đã thế suy sức yếu, bị chuyện này hù dọa, lập tức mất đi ý chí chiến đấu, rất nhiều quan tướng sĩ đều lén lút bỏ trốn.
Quân nhà Đường nhân cơ hội đánh trống dấy lên tinh thần đánh đổ cửa thành, hủy diệt Tây Tần, bình định lại vùng Lũng Hữu.
Cũng bắt đầu từ lúc đó, tin đồn “Ác quỷ xuất thế, chuyên ăn đầu người”, liền bắt đầu lan truyền ra khắp nơi ở Thượng Khuê.
Thậm chí, còn có cả bài ca dao chằng biết có từ đâu được xướng khắp năm ngôi làng trong vòng mười dặm:
Đao uống máu a thương gặm thịt
Giết phụ thân ta lại nuốt nương ta (nương: mẹ)
Trên đường hoàng tuyền a không nhắm mắt được
Muốn ăn đầu người sống, ăn đến no bụng…
Tất cả mọi người đều nói, ác quỷ này chính là những binh sĩ và người dân vô tội đã chết trong lần công thành năm đó.
Bọn họ oán hận thói đời bất công, khiến bọn họ chết sớm, cho nên mới trở về ăn thịt đầu người, muốn ác quỷ ở trong lòng thoát ra ngoài…
Chuyện xưa, chấn động lòng người.
Triệu Hàn như có điều suy nghĩ.
“Vậy mười mấy năm qua, con ác quỷ này có xuất hiện lại không?” Hắn hỏi.
“Không có, cho nên mọi người đều cho rằng chuyện này đã qua đi, nhưng ai ngờ lại xuất hiện lần nữa…”
“Đám điêu dân các ngươi, tất cả nghe kỹ cho ta!”
Bên kia cửa thành, đột nhiên vang lên một giọng nói:
“Trời sắp nổi gió, dân phải nộp lương thực, đây là quy định cũ đã được truyền xuống qua bao nhiêu năm nay. Hôm nay nếu không có ai giao tiền thuế, ai cũng không được bước qua cửa thành này, đều cút trở về cho ta!”
Đứng trước đám người, có mười mấy tên nha dịch ngăn chặn ở cửa ra vào cổng thành.
Trước mặt là một con ngựa lớn, trên đó là một tên quan sai cầm côn sắt ở trong tay, hô lên.
“Quan gia.” Có một thương nhân trong đám người nói. “Theo quy định triều đình, thóc lúa, vải và lụa này, mỗi năm chúng tôi đều nộp đủ theo luật lệ. Nhưng chưa nghe nói còn phải nộp thêm tiền thuế.”
Bây giờ là giai đoạn đầu của Đại Đường, thu thuế làm theo luật lệ của nhà Tùy trước đó, thi hành chế độ “Tô dung điệu”(*).
(*) Tô dung điệu: Là chế độ thuế của nhà nước, Tô: Thuế ruộng (bằng thóc), dung: Thuế thân (nộp bằng tiền), điệu: Tiền thay cho nghĩa vụ lao dịch.
Thương nhân vừa nói như vậy, nhiều người đều tán thành phụ họa theo.
Bổ đầu kia tên là Diêm Hoành, hừ một tiếng:
“Không thấy quan tài chưa đổ lệ, trợn to mắt chó của các ngươi, nhìn kỹ cho ta!”
Hắn lấy ra một tấm cáo thị từ trong ngực, trên đó có con dấu đỏ như máu.
“Thuế, trừ, quỷ?”
Đám người nhìn tấm cáo thị kia, âm thanh ngạc nhiên vang lên xung quanh.
“Đúng vậy, chính là ‘Thuế trừ quỷ’!”
Diêm Hoành nói. “Trên đây viết rất rõ ràng, mấy tháng nay trong thành đang xôn xao vụ án đầu người, là chuyện đụng chạm đến ma quỷ. Triều đình thương tình cảnh của dân, quyết định thu chút tiền thuế để chiêu mộ pháp sư, giải quyết chuyện ma quỷ làm ra. Đây là tạo phúc cho các ngươi, đám điêu dân các ngươi thế mà lại dám dị nghị không nộp ra?”
Mọi người bàn tán ầm ĩ, có một số người vội vã muốn vào thành, liền giao tiền ra đi vào trong thành.
Ở ven đường bên trong thành, trong chiếc xe ngựa xa hoa, giọng nói điềm tĩnh đến nỗi có chút quái dị vang lên:
“Cửa thành ra vào nhiều người, tiền thu vào mỗi ngày không phải là con số nhỏ. Độc Cô công tử, thu thuế trừ quỷ này có làm ngài vừa ý không?”
Nói chuyện là một người trung niên tri thức, khuôn mặt dài không có râu, có điều có một vết sẹo dài từ khóe mắt đến cằm.
Ngồi bên cạnh là công tử mặc áo gấm khoảng chừng hai mươi tuổi, khuôn mặt tuấn tú, lông mày nhếch lên.
“Khổng Nguyên.” Công tử áo gấm nói. “Ngươi làm việc này không tồi, trở về ta nói với phụ thân một chút, con đường phát tài của ngươi sau này sẽ rộng mở.”
“Cám ơn công tử.” Người trung niên tri thức điềm tĩnh nói, không kiêu ngạo cũng không có siễm nịnh.
Bên kia cửa thành, người chấp nhận nộp tiền đều đã giao ra, còn lại một đám người không nhúc nhích.
“Thuế trừ quỷ cái gì? Phá án đã bao lâu rồi, bọn họ đã làm được gì?”
“Đúng đó, nghe nói những người đó chết vô cùng dọa người, ta gần như không dám bước ra khỏi nhà vào ban đêm. Đám nha môn này còn chưa điều tra ra cái rắm gì, còn nói cái gì mà ‘Ma quỷ làm’, còn tới thu tiền chúng ta!”
Bịch!
Diêm Hoành đánh ra một côn, quật người nông dân vừa mới đứng ra đầu tiên kia ngã xuống đất:
“Một tầng lớp nghèo cổ hủ, còn dám nghi ngờ cáo thị của triều đình? Ta nói cho các ngươi biết, có côn của Diêm gia ta ở đây, hôm nay các ngươi dù muốn hay không muốn đều phải nộp tiền lên đây!”
Dân chúng liền bùng nổ:
“Trên đời này nào có ma quỷ? Đây rõ ràng chính là cái cớ để vơ vét chiếm đoạt tiền mồ hôi nước mắt của chúng ta, đã vậy còn đánh người lung tung!”
“Không sai, nhất quyết không giao, mau mở cửa ra, chúng ta muốn vào thành!!”
Dân tình bị xúc động, muốn xông vào cửa thành.
“Các ngươi còn dám làm phản! Lên, đánh đám ngu xuẩn này đến khi khuất phục mới thôi!”
Mười mấy tên nha dịch cầm binh khí xông lên, bao vây đám người lại.
“Mấy tên này!”
Lạc Vũ Nhi nhíu đôi lông mày xinh đẹp. “Lúc phụ thân ta còn giữ chức, mấy tên nha dịch này đều rất tốt, vì sao mới có mấy ngày đã trở thành bộ dạng này? Ta không thể nhìn bọn họ làm càn.”
“Lại mất bình tĩnh rồi?” Triệu Hàn nói.
“Bọn họ sắp đánh người rồi, sao có thể không mất bình tĩnh được chứ?”
“Ừ.” Triệu Hàn nhìn về phía bên kia.
“Dừng tay.”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Đứng giữa nha dịch và đám người dân có một nam nhân mặc trường sam.
Dáng người cao gầy, khuôn mặt thanh tú, giống như thư sinh, nhưng ở giữa đôi mày kiếm lại mơ hồ hiện lên tia lạnh lùng và nghiêm nghị.
Bên hông còn mang theo một thanh vỏ kiếm dài màu đen kỳ lạ.
“Ngươi là ai?” Diêm Hoành nhìn thư sinh kia. “Dám khiển trách người của quan phủ?”
“Quan phủ?”
Thư sinh mặc trường sam nói. “Ngươi làm quan gì, đến từ phủ nào?”
“Mắt của ngươi có vấn đề hay sao mà không thấy?”
Diêm Hoành vỗ phục sức bổ đầu đang mặc trên người. “Lão tử là bổ đầu của huyện Thượng Khuê, hôm nay phụng lệnh của huyện úy đại nhân, tới đây thu tiền thuế của mấy người các ngươi.”
“Thật to gan lớn mật.”
Thư sinh mặc trường sam nói. “Ta đến nói cho ngươi biết, các ngươi là ai. Các ngươi không phải là nha dịch, ngươi cũng không phải là bổ đầu, càng không phải phụng lệnh huyện úy gì cả. Các ngươi vốn chính là đám du côn trong thành Thượng Khuê mà thôi.”
. . .
Đăng bởi | gopal__123 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 59 |