Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạch y như tuyết, người người say mê

Phiên bản Dịch · 2010 chữ

(Chính văn chương 11)

Dịch giả: Thanh Thanh

Edit: Kat

Duyệt: Long Hoàng

Cả đám người ồ lên.

“Triệu Hàn.” Lạc Vũ Nhi nói. “Hắn nói những người này không phải là nha dịch, là có ý gì?”

Triệu Hàn cười không nói gì.

“Ngươi là ai?” Bên kia Diêm Hoành có chút khó hiểu nhìn thư sinh mặc trường sam này.

Thư sinh mặc trường sam không trả lời: “Dựa vào luật lệ của Đại Đường, giả danh quan sai, ức hiếp bá tánh, chính là tội lớn. Các ngươi còn không mau bỏ binh khí xuống, khoanh tay chịu trói?”

Diêm Hoành nhìn thư sinh kia chằm chằm, một lát sau, bỗng nhiên nở nụ cười:

“Tiểu tử, chỉ bằng một tên mặt trắng thấp bé nhẹ cân như mi mà cũng dám ngông cuồng bảo bổn đại gia thúc thủ chịu trói?”

Ở phía sau hắn, mười mấy tên nha dịch đều bật cười.

Đám dân chúng ở ngoài thành cũng có rất nhiều người lên tiếng nói:

“Vị huynh đệ này có lòng nhiệt tình, nhưng chỉ có một mình hắn, sao có thể đấu lại được đám người kia?”

“Nhìn trang phục và binh khí của những người này, còn có cả cáo thị, bọn họ rõ ràng là người trong quan phủ, sao vị huynh đệ này cứ khăng khăng nói là không phải?”

Trong tiếng ồn ào, Diêm Hoành chỉ tay về phía thư sinh mặc trường sam:

“Bắt kẻ cố ý gây rối này lại cho ta!”

Ba gã nha dịch nhấc trường côn lên đánh về phía thư sinh kia.

Thư sinh mặc trường sam vẫn đứng đó không nhúc nhích, cũng không né tránh.

Đến lúc này thì Lạc Vũ Nhi không thể khoanh tay đứng nhìn được nữa.

Thư sinh này dám đứng ra bênh vực lẽ phải, chắc chắn là một người tốt. Nhưng nhìn dáng vẻ của hắn chỉ là một người đọc sách, sao có thể đấu lại những người xấu kia được?

Nàng lao ra đoạt lấy trường côn trong tay của một gã nha dịch, côn lướt qua phát ra tiếng gió.

Vài tiếng hét thảm thiết vang lên, ngay sau đó ba gã nha dịch ngã ngửa trên mặt đất.

Đám người lập tức ồ lên:

“Đây là tiểu nương tử nhà nào thế? Vừa xinh đẹp, võ công lại cao, đúng là khó lường…”

“Đánh hay lắm! Nên giáo huấn mấy tên này một trận cho nhớ đời!!”

Sắc mặt Diêm Hoành rất khó coi.

“Con ranh này, dám quản chuyện của lão tử. Đều lên hết cho ta!”

Nghe thấy vậy, hơn mười tên nha dịch còn lại liền giơ binh khí lên rồi xông tới.

Trong đám người, Lạc Vũ Nhi múa trường côn, chuyển động trước sau giống như một đóa hoa nở giữa rừng lá khô. Đi đến đâu, bọn nha dịch lần lượt ngã nhào xuống đất.

Thư sinh mặc trường sam vẫn đứng yên tại chỗ, mặc cho ánh đao côn ảnh lướt qua bên người, hắn chỉ lạnh lùng nhìn Diêm Hoành ở phía xa.

Một tia hung ác lóe lên trong mắt Diêm Hoành, côn sắt trong tay hắn rung lên, phát ra tiếng ong ong.

Triệu Hàn vẫn luôn đứng nhìn.

Vũ Nhi vừa ra tay hắn liền biết những nha dịch đó hoàn toàn không phải là đối thủ của nàng, căn bản không cần hắn đi hỗ trợ.

Nhưng lúc này, hắn ngồi xổm xuống đưa tay nhặt một viên đá trên mặt đất.

“Tiểu Lục Nhi, con đang ở đâu?”

Trong đám người dân chúng, một giọng nói của lão nông phu vang lên.

Một bé gái ê ê a a chạy ra ngoài, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy tò mò khi nhìn thấy những ánh đao côn ảnh đó.

Cô bé nhìn thấy dáng vẻ tức giận cầm côn sắt của Diêm Hoành, cảm thấy rất buồn cười liền bật cười khanh khách.

Diêm Hoành đã thật sự nổi giận.

“Ngay cả một đứa bé cũng dám cười nhạo lão tử. Được, ta cho ngươi biết tay!”

Hắn cưỡi ngựa về phía trước vài bước, côn sắt hướng vào đầu nhỏ của cô bé đập mạnh xuống!

Lạc Vũ Nhi nhìn thấy vậy liền múa côn ngăn lại đao của nha dịch, sau đó lập tức xông về phía cô bé.

Nhưng nàng cách chỗ kia quá xa, lúc này côn sắt đã sắp chạm vào đầu của cô bé!

Hai tiếng choang choang vang lên!

Kim ngọc va vào nhau!

Côn sắt xoay chuyển bảy tám lần trên không trung rồi cắm xuống mặt đất. Tay của Diêm Hoành ngừng lại ở giữa không trung tựa như cái sàng run lên lập cập.

Tiểu Lục Nhi vẫn đứng ở đằng kia, cả người vẫn còn nguyên vẹn không bị tổn thương gì, nhưng tiếng vang đã làm cô bé sợ hãi liền khóc òa lên.

Mọi người xung quanh đều ngây ngẩn cả người, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Trong đám đông, Triệu Hàn thu tay về, nhìn trên mặt đất ở gần cô bé.

Nơi đó có hai mảnh đá vụn, là viên đá mà hắn đã tùy tiện nhặt lên lúc nãy, vừa mới vỡ nát thành như vậy.

Bên cạnh đá vụn không xa, còn có một viên hạt châu.

Viên hạt châu màu bạc, óng ánh trong suốt, hiển nhiên vô cùng trân quý. Trên mặt hạt châu có lỗ hổng, cho thấy nó mới vừa va chạm với một vật cứng khác.

Vừa rồi, viên đá và hạt châu từ hai hướng khác nhau đồng thời bay tới, đánh bay côn sắt.

Trên đường lớn, vài tiếng vó ngựa vang lên.

Đám dân chúng quay đầu nhìn lại.

Một con ngựa trắng chậm rãi đi tới, toàn thân con ngựa trắng như tuyết, màu sắc không có một chút pha tạp.

Ngồi trên ngựa là một cô nương.

Áo trắng như tuyết, da thịt trắng mịn, vòng eo nhỏ nhắn, dáng người mảnh mai thon dài, mái tóc dài đen nhánh như thác nước buộc lên ở phía sau.

Một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, ánh mắt long lanh như làn nước mùa thu toát ra vẻ lạnh lùng, mặc dù chỉ thoáng nhìn qua, cũng đã đủ làm khuynh đảo chúng sinh.

Trên yên ngựa ở phía sau thiếu nữ áo trắng có đặt một hộp gỗ nhỏ dài, mang theo cảm giác cổ xưa, chẳng biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng.

Trên thân hộp khắc lên một con chim có cánh màu xanh không biết tên, vươn cổ dài hót lên trời.

Một loại tiên khí xuất trần, mơ hồ tỏa ra từ trên người thiếu nữ, tựa như không nhiễm một chút bụi bặm nhân gian.

Cửa thành ồn ào đột nhiên trở nên yên lặng không một tiếng động.

Con ngựa trắng vẫn không dừng bước, đi xuyên qua đám người, đi đến bên cạnh Tiểu Lục Nhi.

Thiếu nữ áo trắng xuống ngựa, vươn tay đưa một vật tới trước mặt Tiểu Lục Nhi. Cô bé vừa nhìn thấy vật kia thì liền ngừng khóc.

Đó là một con chim được khắc từ dương chi bạch ngọc(*), vừa nhìn là biết đồ vật cực kỳ quý giá.

(*)(Dương chi bạch ngọc : còn gọi là Bạch ngọc hay Dương Chi ngọc, là thượng phẩm trong các loại nhuyễn ngọc, cực kỳ trân quý, nổi tiếng với màu trắng, cùng sự tinh khiết)

Tiểu Lục Nhi nhận lấy chim bạch ngọc chơi đùa, sau đó liền nín khóc mỉm cười.

Mọi người còn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra.

Lão nông phu chạy ra từ trong đám đông, ôm chặt bé gái, suýt chút nữa đã bật khóc.

Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng con gái không sao, thiếu nữ áo trắng lại tặng đồ vật để làm con bé vui vẻ, những điều này nông phu đều nhìn thấy hết.

“Tiểu thư, thật cám ơn cô. Thứ này nhìn qua rất quý, tiểu thư mau lấy về đi.”

Thiếu nữ áo trắng tựa như không nghe thấy, cũng không liếc mắt nhìn nông phu, quần áo bay bay, lập tức ngồi lại lên ngựa, con ngựa trắng chậm rãi đi vào trong thành.

Tựa như nông phu, còn có những người khác ở đây đều không tồn tại.

Lạc Vũ Nhi thấy thiếu nữ áo trắng dỗ dành Tiểu Lục Nhi, cảm thấy người này không tệ. Nhưng thấy nàng kiêu căng với những người khác như vậy liền không nhịn được nói:

“Vị cô nương này, thúc ấy nói cám ơn với ngươi, tốt xấu gì ngươi cũng nên đáp lại một tiếng chứ.”

Thiếu nữ áo trắng cũng không để ý tới nàng, vẫn đi về phía trước.

Triệu Hàn nhìn hạt châu màu bạc trên mặt đất:

“Ngân châu cũng không cần, nhà cô nương này hẳn là rất giàu có a…”

Con ngựa trắng dừng lại.

Thiếu nữ áo trắng nhìn hạt châu màu bạc bên cạnh viên đá vụn trên mặt đất, sau đó lại liếc mắt nhìn Triệu Hàn.

Nàng khẽ vỗ ngựa, con ngựa trắng lại tiếp tục đi về phía trước.

Tay Diêm Hoành vừa đau vừa nhức.

Côn sắt của hắn rất nặng, vừa rồi lại đánh xuống một côn mạnh mẽ như thế. Rốt cuộc là cao thủ nào, chỉ dùng một cái ám khí đã có thể bay côn sắt mà hắn đã tập luyện nhiều năm như vậy chứ?!

Hắn nhìn khắp nơi, liếc mắt liền nhìn thấy thiếu nữ áo trắng đang cưỡi bạch mã rời đi:

“Mấy người các ngươi ngăn cản bạch y thiếu nữ đó lại cho ta!”

Lúc trước khi bọn nha dịch nhìn thấy thiếu nữ áo trắng kia thì đã khiến cho bọn chúng thèm thuồng đến nhỏ dãi cho nên khi nghe được mệnh lệnh này liền lập tức có bảy tám người lao về phía con bạch mã.

Vù vù…

Một con diều hâu từ trên trời bay xuống, phát ra vài tiếng vù vù, mấy nha dịch kia không động đậy.

“Ngẩn ra đó làm gì, còn không mau xông lên?!”

Diêm Hoành thúc giục, nhưng những nha dịch đó vẫn không nhúc nhích, trên mặt mỗi người đều có vẻ rất đau đớn.

Một bà lão đứng trước mặt những người này.

Bà chống cây quải trượng bằng gỗ, chân phải có chút tàn tật, đầu đầy tóc bạc trắng như tuyết, dáng người so với đàn ông bình thường còn cao hơn một cái đầu.

Diêm Hoành sờ bên hông, muốn rút đao mang theo bên người ra.

Bang!

Chẳng biết từ lúc nào, bà lão tóc bạc bay lên đứng trên đầu ngựa, nâng quải trượng trong tay đánh lên mặt Diêm Hoành.

Mặt Diêm Hoành đau rát.

“Bà dám đánh ta…”

Bang!

Lại thêm một cái tát, mặt Diêm Hoành nghiêng sang một bên.

“Người đàn bà điên, ta…”

Bang, bang, bang…

Quải trượng đánh trái phải liên tục, mặt Diêm Hoành bị đánh quay sang trái rồi qua phải như trống lắc.

Đánh liên tục khoảng hai mươi cái, mặt mũi Diêm Hoành sưng lên, máu mũi cũng chảy ra, từ trên ngựa ngã xuống mặt đất.

Phụ nhân tóc bạc đứng vững vàng trên đầu ngựa, không hề lay động:

“Tất cả nghe thật kỹ cho ta.”

Bà lướt nhìn cả đám nha dịch, giọng nói trầm thấp như nam nhân:

“Nếu để ta nghe được có kẻ nào dám nói một câu bất kính với thiếu chủ nhà ta, ta sẽ đánh rụng cái cằm của người đó.”

Nhìn bộ dáng của các huynh đệ và Diêm Hoành, bọn nha dịch nuốt nước bọt, không ai dám lên tiếng.

“Còn có hai người các ngươi nửa, nhất là ngươi…”

Phụ nhân tóc bạc trừng mắt nhìn Triệu Hàn, giống như chim diều hâu đang nhìn con mồi.

. . .

Bạn đang đọc Đại Đường Đệ Nhất Thần Thám (Dịch) của Trừng Vân Sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gopal__123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 55

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.