Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thì ra là vị đại nhân này

Phiên bản Dịch · 2286 chữ

(Chính văn chương 12)

Dịch giả: Thanh Thanh

Edit: Kat

Duyệt: Long Hoàng

“Thằng nhóc con, ngươi cho rằng bản thân biết một chút công phu ném đá là đã có thể lên mặt rồi sao. Nghe đây, ngươi mà còn dám nói lung tung ở sau lưng thiếu chủ nhà ta thì ta sẽ đập rớt răng hàm của ngươi đó!”

Vừa nói với Triệu Hàn xong, bà lão tóc bạc nhẹ nhàng rơi xuống đất, sau đó ném một vật vào trong tay Diêm Hoành đang nằm trên mặt đất:

“Để những người này đi vào thành cho ta!”

Nói xong, bà lão khập khiễng đi theo con bạch mã rồi biến mất, lẫn vào giữa đám người ở trong thành.

Ánh mắt của dân chúng đều trở nên ngơ ngác.

Mỹ nhân áo trắng và bà lão tóc bạc, một người xinh đẹp, một người thì cổ quái lợi hại, hôm nay bọn họ đúng được là mở rộng tầm mắt.

Triệu Hàn cười nhìn hai người rời đi. “Đại thúc à, người đã đi rồi, thúc cũng đứng lên đi.”

“Vậy… Phải làm sao với đồ vật ở trong tay con bé bây giờ?” Trung niên nông phu nhìn con chim làm bằng bạch ngọc.

“Ngu sao mà không lấy.”

Triệu Hàn nhặt hạt châu trạm bạc lên, tung ném lên một cái rồi đặt vào trong tay cô bé:

“Tiểu Lục Nhi, muội nói có đúng không?”

Bàn tay Tiểu Lục Nhi hơi nhỏ giơ miếng ngọc hình con chim và ngân châu lên, ê a nở nụ cười.

Trung niên nông phu liên tục chắp tay nói lời cám ơn với Triệu Hàn và Lạc Vũ Nhi.

Ông cũng không biết rằng giá trị của “Thứ đồ chơi nhỏ” ở trong tay con gái mình kia đủ để họ xài mấy đời cũng không hết.

“Chủ tử…”

Bọn nha dịch nâng Diêm Hoành đứng dậy. “Ah không phải, đại nhân, lần này phải làm sao bây giờ? Tiền thuế này có cần thu nữa không?”

Diêm Hoành còn chưa lấy lại sức.

Mấy ngày trước, bọn họ thu tiền thuế vẫn luôn rất thuận lợi.

Nhưng hôm nay đụng hết người quái dị này lại đến người khác, người nào cũng lợi hại khiến cho hắn bị đánh đến mức cảm giác đầu có chút ngu đi.

Hắn chợt cảm thấy, trên tay có một đồ vật nặng trĩu.

Là hai miếng vàng lá được làm thủ công vô cùng tinh tế.

“Đây… đây là có chuyện gì?” Diêm Hoành nói.

Bên cạnh có một tên nha dịch thông minh lanh lợi, nhỏ giọng nói:

“Đại nhân, hai tấm lá bằng vàng này là do đàn bà điên kia để lại, bà ta còn nói thêm một câu, ‘Để những người này đi vào thành.’ Ý đó có phải là nói, bà ta muốn giúp những người này nộp tiền thuế hay không, sau đó bảo chúng ta thả người đi vào?”

Giá trị của lá vàng này cũng đã đủ nộp tiền thuế cho tất cả mọi người ở chỗ này, thậm chí là gấp mấy chục lần.

Mới vừa đánh người xong, giờ lại đưa tiền.

Con mẹ nó rốt cuộc là có chuyện quái gì đang xảy ra với bà điên này vậy?

Lúc này, một nha dịch chạy ra từ trong thành, nói ở bên tai Diêm Hoành:

“Chủ tử, bên kia nên xử lý như thế nào…”

“Được, lui lại, nhanh chóng rút lui cho ta…”

Diêm Hoành liên tục gật đầu, rồi cùng với những nha dịch đó chạy vào trong thành.

Thư sinh mặc trường sam nhìn những người này, sau đó lại nhìn về chiếc xe ngựa xa hoa ở bên đường đằng kia.

Nha dịch kia chính là chạy tới từ xe ngựa đó.

Ánh mắt của thư sinh mặc trường sam lạnh lùng, nghiêm nghị như núi.

Trên xe ngựa bên kia, người trung niên tri thức buông mành vải xuống.

“Khổng Nguyên.” Công tử mặc áo gấm ở bên cạnh có chút tức giận. “Vì sao ngươi cho người rút lui?”

“Nếu người kia đã đi ra.” Khổng Nguyên nói điềm tĩnh. “Người của hắn lập tức sẽ đến đây. Lúc này, còn chưa đến lúc vạch mặt, ở bên ngoài trực tiếp đối đầu với hắn.”

“Vậy tiền thuế trừ quỷ thì sao? Nhiều tiền bạc như vậy, chúng ta có thu hay không?”

“Độc Cô công tử.” Khổng Nguyên nói. “Chúng ta muốn thu tiền thuế này, còn không đơn giản sao? Người kia là ai, lệnh tôn là ai, chuyện này không phải chỉ là một câu nói thôi sao? Cần gì phải tốn sức giằng co ở chỗ này?”

Công tử áo gấm cười một tiếng:

“Không sai. Vậy còn chuyện khác, tiểu tử áo xanh kia thì sao?”

“Người này.” Khổng Nguyên ngừng lại một chút. “Không phải là người bình thường.”

“Chỉ là một tên dân đen mà thôi, không đáng nhắc tới. Nhưng thật ra nữ nhân kia cũng có chút xinh đẹp, còn biết võ nghệ, dáng người đó, ha ha…”

“Ý của công tử là?”

Công tử áo gấm cười tà. “Đắc tội với ta, đương nhiên phải dạy dỗ cho thật tốt rồi.”

“Công tử nói phải.” Khổng Nguyên nói.

“Còn người cưỡi ngựa trắng kia.”

Công tử áo gấm vén mành vải lên, nhìn hướng thiếu nữ áo trắng rời đi, vẻ say mê hiện rõ lên trên mặt:

“Phải nói nữ nhân dùng côn kia cũng chỉ là xinh đẹp mà thôi. Nhưng giống như cô nương áo trắng đó, mỹ nhân như vậy cả đời Độc Cô Lượng ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Khổng Nguyên. Ngươi phái người đi theo dõi cả hai người này cho ta.”

“Công tử yên tâm, ta sẽ phái người đi theo.”

Công tử áo gấm nở nụ cười xấu xa rồi buông màn xe xuống, người đánh xe giơ roi lên quất ngựa đi về phía trước, sau đó xe ngựa dần biến mất ở trong con hẻm.

Ở cửa thành, người dân hoan hô:

“Tiểu lang quân, tiểu nương tử, nếu không có các người thì hôm nay tất cả chúng tôi sẽ không thể đi vào được cổng thành này rồi…”

Có rất nhiều người cúi người xuống nói lời cảm ơn khiến Lạc Vũ Nhi có chút ngượng ngùng, liên tục chắp tay đáp lại.

Còn Triệu Hàn lặng lẽ chuồn ra khỏi đám người, đi về phía thư sinh mặc trường sam kia.

“Chào huynh đài.”

Hắn bắt chuyện như thế là rất thân với người kia vậy. “Ta là Triệu Hàn, huynh đài xưng hô thế nào?”

Thư sinh mặc trường sam không nhìn hắn.

Bên trong thành, trên đường lớn cát bụi cuồn cuộn có mấy chục người chạy tới.

Bọn họ đều mặc trang phục của nha dịch, nhưng không cùng một nhóm với những người đã rời đi lúc nãy.

“Trương đại nhân, người đã đến rồi, ngài cứ phân phó.” Tên quan sai đứng ở phía trước cúi người nói.

Thư sinh mặc trường sam nhìn bổ đầu chằm chằm khiến cho đối phương bị nhìn đến hoảng sợ.

“Hiện tại là mấy giờ rồi?” Thư sinh nói.

“Bẩm đại nhân, thuộc hạ vội vàng chạy đến đây, không để ý thời gian…”

“Giờ Tỵ canh ba. Khoảng thời gian từ lúc ta bảo ngươi trở về gọi người cho đến bây giờ cũng khoảng chừng nửa canh giờ, từng đó thời gian đi qua đi lại ba chuyến vẫn còn dư dả. Giả Chấn, ngươi đã làm những gì vậy?”

“Thuộc hạ…”

“Làm việc luôn chậm trễ, lề mề như vậy, chờ đến khi kẻ cướp chạy thoát rồi mới tới, ngày thường ta dạy các ngươi thế nào?”

Lời nói của thư sinh lạnh lùng khiến Giả Chấn liên tục xin lỗi.

“Các ngươi thu dọn sạch sẽ ở cửa thành, sau đó phái người đi canh gác.”

“Vâng…”

Giả Chấn dẫn theo nha dịch, vội vàng chạy đến trạm thu thuế ở cửa thành.

“Trương Mạch Trần.”

Thư sinh mặc trường sam lạnh lùng nói một câu, hình như là đang trả lời Triệu Hàn.

“Trương huynh.”

Triệu Hàn nói. “À không đúng, nên gọi ngài là Trương huyện úy, Trương đại nhân mới đúng.”

Ánh mắt Trương Mạch Trần ngưng lại: “Ngươi là ai?”

Triệu Hàn cười:

“Lúc nãy đại nhân ngài vừa mới đi ra liền vạch trần đám người kia giả làm nha dịch. Nhìn dáng vẻ của tên quan sai dùng côn kia thì nhất định là bị ngài nói trúng rồi.

Thượng khuê là một huyện lớn, cho nên quan sai trong nha môn nếu ít thì cũng phải có vài người. Ngài nhìn thoáng qua đã nhận ra người dùng côn kia không phải quan sai, lại còn chắc chắn bọn họ không phải là theo lệnh của Huyện úy tới đây.

Lúc nói ngài còn lấy ‘Luật lệ Đại Đường’, ‘cân nhắc mức hình phạt hợp lý’ làm dẫn chứng, hơn nữa tên quan sai và nhóm nha dịch vừa mới tới này lại luôn cung kính gọi ngài là Trương đại nhân.

Ngoại trừ cấp trên của đám người đó là Huyện úy của huyện Thượng Khuê ra thì còn có thể là ai đây?”

Trương Mạch Trần không nói chuyện.

“Vừa rồi những kẻ cướp đó.” Triệu Hàn lại nói. “Hình như đại nhân ngài có quen biết. Có thể nói một chút về lai lịch của bọn họ không?”

Trương Mạch Trần nhìn thiếu nữ đã ra tay giúp mình ở đằng kia. Một lát sau, hắn nói:

“Ta đã nói rồi, đó là một đám du côn ở trong thành.”

“Không phải đâu.”

Triệu Hàn nói. “Đám người này có tổ chức chặt chẽ, binh khí đều có đầy đủ hết, còn lấy cả cáo thị ra, trên đó còn có con dấu của huyện nha. Chuyện này đám du côn không thể nào làm được.”

Thư sinh mặc trường sam nhìn nơi mà chiếc xe ngựa đã từng dừng ở đó, không nói lời nào.

Triệu Hàn cũng liếc nhìn về nơi đó:

“Bây giờ là thời gian làm việc, đại nhân lại mặc thường phục ở bên ngoài, có phải là đang điều tra vụ án lớn nào đó hay không? Là vụ án ‘Án quỷ đầu người?’”

“Đây không phải là chuyện ngươi nên hỏi.” Trương Mạch Trần nói.

“Cũng đúng, ta đây lại mạo muội hỏi chuyện khác. Ta nghe nói, trong huyện nha ở Thượng khuê có một vị đại nhân tên là Lạc Nguyên Đường, không biết ông ấy đang giữ chức gì, hiện đang ở đâu?”

Ánh mắt Trương Mạch Trần bỗng nhiên lạnh lùng:

“Làm sao ngươi biết tên họ của Lạc đại nhân?”

“Lúc vào thành.” Triệu Hàn nói. “Trên đường có nghe người dân ở đây nhắc tới. Sao vậy đại nhân, chuyện này có gì không ổn sao?”

Trương Mạch Trần nhìn hắn:

“Có một số việc, biết ít một chút thì sẽ bớt đi một phần phiền não.”

Hắn quay người lại, đi vài bước liền biến mất ở bên trong biển người.

Lúc này người dân đều đã giải tán, Lạc Vũ Nhi đi tới:

“Triệu Hàn, lúc nãy người ra tay cứu Tiểu Lục Nhi là huynh đúng không?”

“Muội nói xem?” Triệu Hàn cười nói.

“Nhìn huynh đắc ý kìa. Người đó là ai vậy?”

Lạc Vũ Nhi nhìn thư sinh mặc trường sam đã đi xa:

“Người nhiệt tình như vậy, bây giờ rất khó gặp. Ta thấy các người nói chuyện rất căng thẳng, hai người đã nói chuyện gì vậy?”

“Trong Huyện nha ở Thượng Khuê có phải có một vị quan tên là Trương Mạch Trần đúng không?” Triệu Hàn nói.

“Đúng vậy. Làm sao thế?”

“Vậy chức quan của hắn có phải là ‘Tư pháp tá’(*) quản lý việc tra hỏi kiện tụng đúng không?”

(*)(Tư pháp tá là tên gọi chức quan chuyên quản lý về việc tòng quân ở huyện)

“Đúng rồi. Người này là cấp dưới của phụ thân ta, trước đây phụ thân có nhắc tới hắn, người nói rằng trong thành Thượng Khuê có nhiều quan viên như vậy, nhưng chỉ có hắn là xuất sắc nhất.

Phụ thân còn nói, vị Trương đại nhân này có phẩm hạnh đoan chính, tuổi còn trẻ lại làm việc chặt chẽ cẩn thận, quả quyết, mạnh mẽ, nếu so với những quan viên đứng giữa kiếm lời bỏ túi riêng và chần chừ trong công việc thì không biết còn tốt hơn gấp bao nhiêu lần.”

“Trước khi đến Thượng Khuê làm việc, Trương đại nhân này có hoàn cảnh như thế nào?”

“Chuyện này phụ thân không có nhắc tới. Kiểu người như bọn họ chắc đều là học tập vất vả đi thi, sau đó đắc cử làm quan nhỉ? Sao đột nhiên huynh hỏi tới người này? Ah, Huynh nói là, người kia chính là Trương Mạch Trần?”

“Đúng đấy.” Triệu Hàn nói.

Lạc Vũ Nhi nhớ tới chuyện xảy ra lúc nãy:

“Chẳng trách vừa rồi hắn muốn ra mặt. Ừm, hắn làm Tư pháp tá rất tốt, đây mới chính là vì dân mà phục vụ.”

“Hắn cũng không phải là Tư pháp tá. Bây giờ ở trong huyện Thượng Khuê này, chỉ có Huyện lệnh mới lớn hơn hắn. Hắn là Huyện úy đại nhân.”

Lạc Vũ Nhi có chút kinh ngạc.

Huyện úy, đây chính là chức quan trước đó của phụ thân, mới chưa được bao lâu đã thay đổi người rồi sao?

. . .

Bạn đang đọc Đại Đường Đệ Nhất Thần Thám (Dịch) của Trừng Vân Sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gopal__123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 56

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.