Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quán trọ ma ám

Phiên bản Dịch · 2121 chữ

(Chính văn chương 13)

Dịch giả: Thanh Thanh

Edit: Kat

Duyệt: Long Hoàng

“Theo như thể chế của Đại Đường.” Triệu Hàn nói. “Quan huyện bị trống mà quan mới vẫn chưa tới nhậm chức thì có thể tạm thời thăng chức cấp dưới trực thuộc phụ trách. Phụ thân muội bị bắt, Trương đại nhân này thay thế tạm thời làm ‘Huyện úy’ cũng là hợp tình hợp lý.”

Lạc Vũ Nhi chợt nhớ tới chuyện gì đó:

“Nếu hiện tại hắn là Huyện úy, vậy thì chuyện ở hình ngục là do hắn phụ trách. Hắn nhất định biết tình hình của phụ thân ta ở trong tù.”

“Ta hỏi rồi, nhưng hắn không nói gì cả.”

“Vì sao? Phụ thân ta đã từng là cấp trên của hắn, dù sao cũng không thể vô tình như vậy.” Lạc Vũ Nhi nói.

“Đối với hắn mà nói thì ta chỉ là một người qua đường, nhiều lắm là giúp hắn làm một chút việc mà thôi. Chuyện của phụ thân muội chính là một vụ án lớn, cho nên hắn không nói với ta cũng có gì kỳ lạ đâu?”

Lạc Vũ Nhi vẫn không cam lòng, muốn đuổi theo để hỏi.

Nhưng trên đường lớn biển người mênh mông, giờ cũng không biết được thư sinh mặc trường sam kia đã đi hướng nào rồi.

“Đúng rồi!”

Lạc Vũ Nhi vỗ tay một cái. “Triệu Hàn, vậy huynh có hỏi Trương đại nhân về chuyện bảng cáo thị mà những người kia lấy ra có phải là thật không?”

“Ta có nhắc qua và hắn cũng không phủ nhận điều đó.”

“Vậy thì tốt quá. Nếu cáo thị không phải là giả thì việc nha môn muốn thu ‘Thuế trừ quỷ’, chính là vì bọn họ cho rằng vụ án kia là do ma quỷ làm. Phụ thân ta là người không phải quỷ, nhất định không phải là nghi phạm, vậy thì tội danh của ông ấy cũng sẽ không thành lập. Phụ thân được cứu rồi. Đi thôi, chúng ta lập tức đến nha môn.”

“Được, trước tiên ngủ một giấc đã, ngày mai chúng ta đi.”

“Không thể chờ đến ngày mai, chúng ta đi luôn bây giờ.”

“Nhìn trên đó đi.”

Triệu Hàn chỉ lên trời.

Nắng chiều chiếu xuống, lúc này trời đã sắp tối rồi.

Hiện giờ nha môn cũng đã đóng cửa, cho dù bọn họ có đi gõ cửa thì bên đó cũng sẽ không mở.

Lạc Vũ Nhi đương nhiên hiểu rõ:

“Được rồi, vậy chúng ta tìm trọ ở lại trước đã, sáng mai lại đi.”

Nàng dẫn đầu đi vào trong thành.

Triệu Hàn quay đầu nhìn lại cửa thành.

Hôm nay vào thành đã xảy ra đủ loại chuyện và cũng xuất hiện nhiều loại người, nha dịch giả, cáo thị “Quỷ quái”, Trương huyện úy, cô nương áo trắng, bà lão tóc bạc quái gở…

Xem ra chuyện này không đơn giản như vậy.

……

……

Trong thành Thượng Khuê, bên trong một cái sân nhỏ yên tĩnh, hoa cỏ đẹp như tranh, đường nhỏ quanh co vắng vẻ.

Bên bờ hồ, dưới cây liễu có một thiếu nữ áo trắng lẳng lặng ngồi đó, từng sợi tóc đen bay nhẹ theo gió.

“Thập cô nương, hôm nay ở cửa thành, lão nô nhìn thấy đám người kia quá to gan dám mạo phạm đến ngài, cho nên lúc đó mới tùy tiện ra tay dạy dỗ bọn họ. Xin ngài thứ tội!!”

Bà lão tóc bạc chống gậy, cúi đầu cung kính nói:

“Lão nô còn tự quyết định, cho người đứng đầu kia một ít tiền để tránh hắn tạo ra nhiều rắc rối, cũng lại gây ra phiền toái cho ngài.”

Thiếu nữ áo trắng vẫn không đáp lại.

Bà lão tóc bạc nhìn xung quanh. “Nơi này quá tệ, lão nô sẽ lập tức đi mua căn nhà lớn và tốt nhất ở trong thành để Thập cô nương ngài nghỉ ngơi cho thoải mái.”

“Sương di.”

Thiếu nữ áo trắng lạnh nhạt nói. “Chuyến đi này bà đã vất vả rồi, bà trở về đi.”

Nghe thấy lời này khiến cho cả người bà lão tóc bạc run lên:

“Nhưng mà, gia chủ đã phân phó…”

“Ông ấy là ông ấy, ta là ta.”

Thiếu nữ áo trắng hơi ngẩng đầu lên nhìn ánh nắng chiều tà trên bầu trời ở phía xa xa bên ngoài bức tường kia.

……

……

“Cô nương, ngài ở trọ à, ngài muốn ở bất cứ lúc nào cũng được, nhưng tiểu tử này thì không.”

Hỏi liên tiếp vài khách điếm, nhưng bọn họ đều bị người ta đuổi ra với cùng một lý do chính là - Không cho Triệu Hàn ở trọ.

Trên đường lớn, Lạc Vũ Nhi buồn bực.

“Đâu có đắc tội gì với bọn họ, sao mấy khách điếm đó giống như thông đồng với nhau muốn đối phó với chúng ta vậy?”

“Sai.”

Triệu Hàn chỉ vào mũi của mình. “Là đối phó với ta.”

“Vì sao?”

“Có người để ý Vũ Nhi muội đó.”

“Để ý cái đầu huynh… Ta đang nói huynh đó, vì sao không cho huynh ở?”

“Nhìn muội xong thì bọn họ liền bị đui mù rồi.”

“Cút!”

Triệu Hàn cười ha ha:

“Nhiều khách điếm như vậy đều đồng lòng không cho ta ở trọ, nếu nói không có ai đứng đằng sau chuyện này âm thầm ra lệnh thì muội có tin được không?”

“Ai lại muốn nhắm vào huynh như thế?” Lạc Vũ Nhi nói.

“Tính ra từ lúc chui ra từ trong bụng mẹ đến bây giờ.” Triệu Hàn nói. “Hôm nay là lần đầu tiên Triệu Hàn ta bước vào thành Thượng Khuê này, vậy thì có thể kết đại thù với ai được chứ?”

“Là đám người đóng giả nha dịch ở cửa thành?” Lạc Vũ Nhi nói.

“Đám người đó dám đóng giả người của quan phủ để thu tiền thuế, hơn nữa còn lấy ra được bảng cáo thị có quan ấn, cho nên địa vị nhất định không nhỏ. Có lẽ việc khống chế mấy khách điếm này với bọn họ cũng không phải là chuyện gì khó.”

“Nhưng ta còn đánh bọn họ nữa mà, sao bọn họ lại cho ta ở trọ?”

“Cho nên mới nói có người để ý đến muội rồi.”

“Nói bậy, bọn họ hận ta còn không kịp đây này.”

Triệu Hàn cười.

Hắn nhìn về phía nam cửa thành.

Lúc ấy, chiếc xe ngựa đậu ở ven đường bên trong thành, đương nhiên hắn cũng nhìn thấy.

Đằng sau tấm rèm được nâng lên chính là một công tử mặc áo gấm và một người trung niên trên mặt có sẹo.

“Vũ Nhi, chúng ta đi thử vận may của mình đi?”

……

……

Vào ban đêm.

Trên đường phố phồn hoa có một cửa tiệm nằm ở nơi đây, nhà cửa hoa lệ, lầu các tô đỏ.

Lãm Thắng lâu.

Trước cửa lâu, Triệu Hàn nói:

“Đây là khách điếm tốt nhất ở trong thành này sao?”

Lạc Vũ Nhi gật đầu.

Triệu Hàn khép ba ngón tay lại, sau đó nặn dấu vân tay rồi nhắm mắt lại nói lẩm bẩm:

“Thái thượng đài tinh, trí tịnh thanh minh, trên dưới bốn phương nghe theo đạo trời, tươi cười phá tan bụi trần…”

Hắn giậm chân xuống, từng vòng tròn xuất hiện, dần dần tạo thành một bầu trời đầy sao.

“Hiện ra!”

Triệu Hàn chợt mở mắt, trong đôi mắt mơ hồ hiện lên một tầng ánh sáng màu vàng.

“Có cửa. Vũ Nhi đi thôi, chúng ta vào bên trong ở đi.”

Lạc Vũ Nhi không hiểu thiếu niên đang làm gì:

“Huynh làm quái quỷ gì vậy? Chúng làm gì đủ tiền để ở nơi này chứ?”

Nhưng Triệu Hàn đã đi vào rồi, cho nên nàng chỉ đành đuổi theo.

Hai người vừa mới đi đến trước cửa liền nghe thấy tiếng ầm ĩ ở bên trong:

“Nơi rách nát này còn có mặt mũi mà dám nói là nơi tốt nhất ở thành Thượng Khuê?”

“Sớm biết đã không đặt tiền cọc…”

Vài người đi ra từ bên trong, vừa nhìn trang phục liền biết bọn họ là thương nhân giàu có.

“Làm phiền.”

Triệu Hàn nói với một người ở trong đó. “Trời đã tối rồi, mọi người không ở lại trong đó mà còn đi ra ngoài làm gì?”

Vị thương nhân kia quan sát Triệu Hàn. “Tiểu ca, ngươi tới ở trọ?”

“Đúng vậy.”

“Ta khuyên ngươi mau đi tìm nhà trọ khác đi, nơi này không ở được. Có ma quỷ quấy phá.”

Lạc Vũ Nhi ngạc nhiên.

Nàng nhớ tới vụ án “Án quỷ đầu người” kia.

“Có ma quỷ là tốt rồi.”

Triệu Hàn cười vỗ vai thương khách. “Cảm ơn nha.”

Vị thương nhân kia nhìn Triệu Hàn.

“Điên rồi điên rồi, xem ra ma quỷ trong thành này rất lợi hại cho nên người này bị dọa đến điên rồi, ta chạy nhanh thôi…”

Mấy người vội vàng rời đi, hai người Triệu Hàn tiếp tục đi vào bên trong.

Không lâu sau liền đi tới một căn phòng lớn, trong phòng trên dưới đều có hai tầng, cầu thang dài giao nhau, nơi nơi đều là phòng ngủ. Ở giữa là đại sảnh xa hoa bày ra các loại bàn ghế mạ vàng, đèn đuốc sáng trưng.

Trong đại sảnh, một nhóm thương nhân vây quanh đang tranh cãi ầm ĩ không ngừng, ở bên cạnh có rất nhiều tiểu nhị đang khuyên giải bọn họ.

“Chư vị khách quan xin nghe ta nói một câu…”

Một người đàn ông có vẻ là quản gia ở đây đứng giữa đám người, nói:

“Quy tắc làm việc của Lãm Thắng lâu, đã nói là làm. Chúng tôi đã nói sẽ điều tra rõ ràng chuyện ‘ma quỷ quấy phá’ này thì nhất định sẽ làm được, các vị tin ta lần này có được không?”

Đám người này nhất quyết không muốn nghe, ồn ào muốn trả tiền phòng, nếu không sẽ đập phá tiệm.

“Khụ khụ…”

Phía sau đại sảnh có vài tiếng ho khan dày đặc vang lên, một nam nhân trung niên đi ra.

Hắn có vẻ mặt hiền từ, thắt lưng hơi khom xuống, lúc này được một người hầu đỡ đi tới.

“Chưởng quầy.” Quản gia nói. “Ngài… Sao ngài lại ra đây?”

“Thật có lỗi.”

Nam nhân trung niên không để ý tới quản gia, chỉ chắp tay cúi người về phía đám người kia:

“Chư vị khách quan, Lãm Thắng lâu ta từ trước cho đến nay luôn lấy khách nhân làm đầu, hôm nay khiến các vị khó chịu như vậy, mặc kệ nói thế nào thì cũng là chúng tôi sai. Hầu Lương Cảnh ta, ở chỗ này nhận lỗi với các vị.”

Cúi người xuống rất lâu, sau đó hắn mới chậm rãi đứng dậy:

“Chỉ là có thể thỉnh các vị chờ một chút được không? Chuyện ‘ma quỷ’ này, Hầu mỗ nhất định sẽ cho người đi điều tra rõ ràng. Nếu thực sự có chuyện như vậy, ta nguyện ý trả lại gấp ba lần tiền phòng cho các vị để bồi thường.”

“Hầu đại chưởng quầy đúng không?”

Có một người khách nói. “Ta biết tên tuổi của ông, ông là người nhiều tiền nhất trong thành Thượng Khuê, khắp nơi đều là cửa hàng của ông. Đừng nói là gấp ba, cho dù có trả gấp ba mươi lần thì đối với ông cũng là chuyện nhỏ nhặt. Nhưng những người như chúng tôi cũng không thiếu chút tiền ấy. Chẳng qua là không ưa nổi cái loại quán trọ lừa người này thôi!”

“Chuyện ma quỷ ở trong thành này, trước khi ở trọ chính các người đã nói rằng trong trọ này nhất định không có ma quỷ, cho nên chúng tôi mới vào ở. Ai ngờ vừa mới vào thì đã bị quấy phá rồi!”

“Chờ một chút để ma quỷ cướp mất hồn hay sao? Lập tức trả tiền đi!”

Mọi người trong lúc xúc động mãnh liệt liền lao về phía người đàn ông trung niên!

“Mau bảo vệ đại chưởng quầy…”

Quản gia nói với mấy tiểu nhị, nhưng nhiều người như vậy, đâu phải chen lấn là vào được?

Vù vù…

Một cơn gió lạnh quỷ dị thổi vào.

Trên dưới bên trong căn phòng lớn, mấy chục ngọn đèn treo trên cao, đột nhiên đồng loạt tắt ngúm.

Bên trong phòng khách lập tức rơi vào trong bóng tối.

. . .

Bạn đang đọc Đại Đường Đệ Nhất Thần Thám (Dịch) của Trừng Vân Sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gopal__123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 53

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.