Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tử quang khô lâu

Phiên bản Dịch · 2433 chữ

(Chính văn chương 14)

Dịch giả: Thanh Thanh

Edit: Kat

Duyệt: Long Hoàng

Trong phòng khách hoàn toàn yên tĩnh.

Két.

Trong bóng đêm, hình như có tiếng cánh cửa mở ra.

“…Ai đó?”

Bịch… bịch…

Tiếng bước chân, một bước, hai bước, chậm rãi tới gần.

Âm thanh không lớn, nhưng ở bên trong đại sảnh đen tối lại có thể nghe thấy rất rõ ràng, làm cho lòng người chấn động.

Không ai lên tiếng, tiếng hít thở gần như đều ngừng lại.

Đột nhiên tiếng bước chân cũng dừng lại.

Có hai tia sáng nhỏ màu tím xuất hiện, bay lơ lửng trong không trung ở cách đó vài thước trước mặt mọi người.

“Này… Đây không phải là thứ đã xuất hiện ở trong phòng của chúng ta sao…”

Ánh sáng màu tím chợt lóe lên, lộ ra hai khuôn mặt có đôi mắt trợn trắng, đó là một bộ xương khô.

A ha ha ha…

Hừ hu hu hu…

Một tiếng cười, tiếng khóc chói tai cùng lúc vang lên, chui vào lỗ tai của mọi người!

“Quỷ a!!”

Bỗng chốc cả đám người trở nên rối loạn chạy tứ tán, trong lúc chạy đã va chạm làm rơi bể tan nát các đồ vật bài trí trong phòng khách.

Lạc Vũ Nhi theo bản năng nắm chặt tay.

Triệu Hàn thì bình thản như núi.

Trong hỗn loạn, đột nhiên hai gương mặt quỷ cùng lúc phát ra tiếng cười to khóc lớn rồi mang theo ánh sáng tím đi xuyên qua cánh cửa đang hé mở, lẻn vào trong bóng tối.

“Đuổi theo!”

Triệu Hàn nhỏ giọng nói một câu, đồng thời dẫn theo Lạc Vũ Nhi nhảy ra ngoài đuổi theo sát ánh sáng màu tím kia.

Trong phòng khách rối loạn một hồi rồi mới ngừng lại, lúc này có một vài người khách to gan đi thắp nến lên.

Bên trong phòng khách, Hầu Lương Cảnh tựa như có chút kinh ngạc:

“Hầu Thành, nơi này thật sự có quỷ sao?”

Quản gia Hầu Thành ở bên cạnh nhìn xung quanh, vẻ mặt có chút thần bí:

“Đại chưởng quầy, chuyện ma quỷ này…”

……

……

Khoảng sân sau rất rộng, đình đài lầu các ở nơi đây đều chìm trong bóng đêm yên tĩnh.

Hai tia sáng màu tím bay bay phía trước, Triệu Hàn cùng Lạc Vũ Nhi đuổi theo sát ở đằng sau. Chạy theo một hồi, lúc này ở trước mắt họ xuất hiện một hồ nước rộng lớn.

Giữa hồ có xây nhà thủy tạ(*), gió đêm thổi hiu hiu.

(*)(Nhà thuỷ tạ: Nhà xây trên mặt nước để làm nơi giải trí.)

Hai tia sáng màu tím bay tới chui vào nhà thủy tạ rồi biến mất.

Hai người Triệu Hàn thả nhẹ lại bước chân rồi đi dọc theo cầu cửu khúc bước đến trước cửa nhà thủy tạ, bấy giờ hắn chọc thủng một lỗ trên cửa sổ giấy rồi nhìn vào bên trong.

Trong phòng trống rỗng chỉ có một tia sáng mỏng manh được phát ra từ trên đài thủy lộ.

Nơi đó bày ra một bàn thờ màu đỏ tươi, ở hai bên trái phải trên bàn thờ đặt một cây nến đỏ, phía trên lư hương cắm ba cây nhang, sương khói lượn lờ.

Trên đó còn bày ra đầy một bàn mâm thịt đang tỏa ra hơi nóng quỷ dị.

Phía trước bàn thờ có một bóng lưng u ám đứng ở đấy, trên người mặc áo đạo sĩ sẫm màu.

Ánh sáng màu tím kia, còn có hai gương mặt quỷ nữa đi đâu mất rồi?

Lạc Vũ Nhi chợt nhớ tới gã đạo sĩ trong Quỷ Khóc Hạp kia.

Chẳng lẽ đây cũng là…

Trước bàn thờ, bóng lưng của đạo sĩ kia chợt run lên một chút.

Có một âm thanh lảm nhảm vang lên, dường như đang niệm cái gì đó.

Trên nóc nhà thủy tạ, hai tia sáng màu tím lóe lên.

Lạc Vũ Nhi căng thẳng nắm chặt tay.

Triệu Hàn nháy mắt trái với nàng.

Đừng nhúc nhích.

“Chào hai vị ca ca!”

Một giọng nói lớn nghe rất vui vẻ.

Bóng lưng kia xoay người lại, hắn cười với hai tia sáng màu tím trên xà nhà.

Là một đạo sĩ trẻ tuổi.

Ngũ quan tuấn tú, dáng người cân xứng, bộ dáng có chút ngốc ngốc dễ thương, chỉ là ở vùng bụng phì lớn ra một vòng.

Đạo quan thì đội xiêu xiêu vẹo vẹo, đạo bào thì rất rộng đã vậy còn vác kiếm gỗ đào rách nát ở trên vai, một bộ dạng lôi thôi lếch thếch.

“Thế nào thế nào, thấy cách của ta có hay không? Hai ngươi giả quỷ dọa người, sau đó đại pháp sư ta đây sẽ ra sân bắt quỷ để kiếm một món tiền lớn. Ai nha!! Dáng người ta tốt như vậy, đầu óc lại còn thông minh, thật đúng là nhân tài phía trước không có, phía sau cũng không có a, ha ha ha…”

Đạo sĩ trẻ tuổi chống nạnh cười to, ễn cái bụng lớn ra ngoài.

“Phía trước không có, phía sau cũng không có… Đây là muốn nói ‘Tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả’ đi…”

Nghe thấy lời này khiến Lạc Vũ Nhi trong lòng thâm toát mồ hôi.

Đạo sĩ trẻ tuổi cười vài tiếng bỗng nhiên dừng lại rồi gầm gầm gừ gừ nhìn xung quanh, đè thấp giọng nói:

“Sau đó cứ làm như vậy đi…”

Hắn nói với hai tia sáng màu tím kia. “Hai ngươi ở chỗ này lại phát ra thêm vài tiếng kêu để cho người bên ngoài nghe được. Còn ta sẽ nhấc lên một trận ‘thiên lôi cuồn cuộn, địa lôi mịt mù’. Cuối cùng khi ta hô lên một tiếng, ‘Hừ tên tiểu quỷ nhà ngươi, hãy xem bản pháp sư ta thu phục ngươi’, sau đó hai ngươi hét lên vài tiếng a a a a a… Thì việc mua bán ‘bắt quỷ’ này liền xem như hoàn thành, còn túi tiền công này thì…”

Hắn vỗ túi tiền đeo ở bên hông:

“Chính là ‘Lạc thảo vi khấu’ a, ha ha ha…” (Lạc thảo vi khấu : vào rừng làm cướp)

Phải là “Lạc đại vi an” mới đúng á.

(Lạc túi vi an :nói tới của cải, người hoặc tình cảm không có tính chắc chắn, chỉ có đem chúng biến thành của cải thực sự bỏ vào túi của mình thì mới an tâm, thể hiện tâm thái không chắc chắn đối với các tình huống rủi ro nguy hiểm)

Không biết dùng thành ngữ thì làm ơn đừng có dùng bừa bãi có được hay không…

Ùng ục…

“Ai da, mấy vị lão nhân gia trong bụng đã đến thúc giục rồi. Đi ăn khuya trước đã rồi nói sau.”

Đạo sĩ trẻ tuổi vỗ bụng, sau đó ném kiếm gỗ đi rồi gặm lấy một đùi dê lớn ở trên bàn.

Lạc Vũ Nhi xem như đã hiểu rõ.

Đây mà là đạo sĩ cái gì?

Nghe lời này của hắn, hóa ra chuyện ma quỷ quấy phá là do hắn dựng lên để đi lừa gạt người ta.

Nhưng hai tia sáng màu tím trên nóc nhà cùng với hai gương mặt quỷ đó là cái gì?

Một cơn gió thổi đến.

Nón của đạo sĩ trẻ tuổi bị thổi rơi xuống hồ, lộ ra cái đầu trụi lủi. Trên đỉnh đầu có sáu chấm mà chỉ có hòa thượng mới có, trong tay còn đang cầm nửa cái đùi dê.

Lạc Vũ Nhi che miệng nhịn cười.

Đạo sĩ trẻ tuổi đột nhiên quay đầu lại.

Hắn bỏ cái đùi dê đang gặm dở trong miệng ra rồi ngửi ngửi xung quanh:

“Không đúng. Mùi này không đúng. Kẻ nào đang ở đây?”

Hắn liếc mắt nhìn chằm chằm vào cửa sổ nơi hai người Triệu Hàn đang ẩn núp:

“Tên ở ngoài cửa kia đi ra đây cho ta.”

Kỳ lạ.

Mình không có lên tiếng, sao hắn lại biết chúng ta ở chỗ này?

Lạc Vũ Nhi đang định đi ra thì bị Triệu Hàn kéo lại.

“Không ra đúng không?”

Đạo sĩ trẻ tuổi nói. “Được, các ngươi chờ đấy. Huynh đệ, hai người đến giúp ta một tay!”

Hắn niệm lảm nhảm vài câu, trong nháy mắt hai tia sáng màu tím trên nóc nhà bay lên.

A ha ha ha…

Hừ hu hu hu…

Vừa khóc vừa cười, tiếng nổ lớn quái lạ vang lên!

Hai ánh sáng màu tím kia lại một lần nữa hóa thành hai bộ xương khô có gương mặt quỷ, sau đó bay dọc theo vách tường và mái hiên rồi hướng đến gần cửa sổ nơi hai người Triệu, Lạc đang đứng!

Ầm!

Triệu Hàn giơ chân đá một cước khiến cánh cửa văng ra rồi ngay lập tức che ở phía trước Lạc Vũ Nhi:

“Hành thổ, Khốn Yêu chú!” (Thuật trói yêu quái)

Ba ngón tay tạo thành vòng tròn rồi niệm ra vài câu chú ngữ.

Giữa không trung xuất hiện một vòng sáng nhỏ màu vàng nhạt.

Hai gương mặt quỷ bay xuống từ nóc nhà muốn nhào về phía hai người, nhưng bỗng chốc chúng nó bị giữ lại ở bên trong vòng sáng, không nhúc nhích được.

Trong ánh sáng màu vàng, hai gương mặt quỷ há miệng to giãy giụa phát ra tiếng cười tiếng khóc như điên lúc lớn lúc nhỏ.

“Trừ!”

Triệu Hàn thu ấn tay lại, sau đó nhéo vào lòng bàn tay.

Vòng ánh sáng màu vàng nhạt bỗng nhiên thu hẹp lại khiến hai gương mặt quỷ hú lên một tiếng, ánh sáng màu tím tan biến rồi rớt xuống từ giữa không trung.

Triệu Hàn giơ tay bắt lấy.

Oa oa…

Hai tiếng khóc vang lên vừa có chút đáng yêu lại thấy đáng thương.

Trong tay Triệu Hàn là hai con thú nhỏ.

Nó có lỗ tai nhỏ và đuôi dài tựa như hai con tiểu hồ ly, nhưng mặt lại giống như con khỉ, kháu khỉnh bụ bẫm rất đáng yêu.

“Ngoan, ca ca chỉ trêu đùa với hai đứa thôi.”

Triệu Hàn vừa nói ra hai câu kia thì hai con thú nhỏ liền nhìn thiếu niên một chút rồi không khóc nữa.

“Cứ giữ nó trước đã.”

Triệu Hàn đưa thú nhỏ cho Lạc Vũ Nhi.

Thú nhỏ ngửi mùi vị trên người Lạc Vũ Nhi, sau đó chúng cảm thấy mùi này cực kỳ gần gũi, quen thuộc tựa như gặp được người thân liền cọ cọ lên người thiếu nữ.

“A?”

Ở đối diện, đạo sĩ trẻ tuổi phun miếng thịt dê trong miệng ra:

“Li Đại, Li Nhị, chúng ta quen biết có tình cảm với nhau lâu như vậy, thế mà hai ngươi nói thay lòng là thay lòng đổi dạ ngay sao?”

“Này.” Triệu Hàn cười nhìn đạo sĩ trẻ tuổi. “Còn có chiêu gì đều dùng ra hết đi?”

Đạo sĩ trẻ tuổi nhìn hai con thú nhỏ, thấy chúng nó đang chơi đùa với Lạc Vũ Nhi rất vui vẻ. Hắn lại nhìn ánh sáng màu vàng rực rỡ trên người Triệu Hàn, đột nhiên hắn ném đùi dê trong tay đi:

“Anh hùng!”

Hắn lạy Triệu Hàn một cái thật sâu:

“Anh hùng có đức tính tốt, pháp lực cao cường, tấm lòng lương thiện không chấp nhặt tiểu nhân, vừa rồi đã đắc tội, tiểu đệ xin lỗi…”

Lạc Vũ Nhi có chút dở khóc dở cười.

Người này rốt cuộc đang làm gì vậy?

Đạo sĩ trẻ tuổi chợt ngẩng đầu lên. “Chưởng quầy, ngài đã đến rồi sao?”

Lạc Vũ Nhi quay đầu nhìn lại.

“Hẹn gặp ngài sau nha!”

Đạo sĩ trẻ tuổi lướt qua như cơn gió rồi chạy về phía cửa nhỏ ở bên cạnh.

Vù…

Bóng người chợt lóe, Triệu Hàn chặn ở phía trước cửa nhỏ.

Đạo sĩ trẻ tuổi cố gắng dừng lại bước chân rồi xoay người lại chạy về phía cửa chính.

Bóng người lại lóe lên, Triệu Hàn lại xuất hiện ở trước cửa chính.

Tới lui như vậy liên tục năm sáu lần khiến đạo sĩ trẻ tuổi chạy đến thở hồng hộc, chống đầu gối thở dốc:

“Được rồi được rồi… Ngươi thắng, ta không chạy nữa là được chứ gì? Ôi ta nói huynh đệ này, rốt cuộc ngươi muốn như thế nào, ngươi nói đi…”

“Đơn giản.”

Triệu Hàn đứng ở trước mặt hắn:

“Chúng ta sẽ bắt lấy tên ‘quỷ’ là ngươi đem ra bên ngoài để cho mọi người đánh hai cái rồi sau đó đi báo quan là xong việc.”

“A? Đừng đừng…”

Đạo sĩ trẻ tuổi nói:

“Huynh đệ à, ta thật sự là người tốt. Chỉ là trong túi ta không có tiền, thật sự không còn cách nào cả nên mới nghĩ ra cách làm ăn nho nhỏ như vậy.

Chuyện này cũng không vi phạm luật pháp, không “làm người khác bị thương”, nên là không đến mức phải báo quan chứ, đúng không?”

Hắn nhìn về phía Lạc Vũ Nhi. “Muội muội ngươi xinh đẹp tựa như quả đào kia vậy, vừa nhìn là biết ăn rất ngon, ách không phải, rất tốt bụng. Ngươi nói giúp ta vài câu đi?”

“Đúng là ngươi không phạm vào điều cấm đả thương người.” Lạc Vũ Nhi nói.

“Ngươi xem, quả nhiên là mỹ nhân biết lý lẽ.”

“Nhưng ngươi lừa tiền của người ta.”

“Ngươi muốn làm gì?!!”

Đạo sĩ trẻ tuổi liều mạng che đi túi tiền ở bên hông.

Lạc Vũ Nhi nói: “Phụ thân ta từng nói, dựa theo luật lệ của triều đình, nếu người lừa gạt tự biết hối cải, trả lại tiền lừa gạt cho nguyên chủ thì vẫn có thể được xử nhẹ tội.”

“Không được…”

Đạo sĩ trẻ tuổi lắc đầu rất mạnh, càng giữ chặt túi tiền hơn.

“Triệu Hàn báo quan đi.”

“Được rồi.”

“Cầm đi.”

Đạo sĩ trẻ tuổi vứt túi tiền xuống mặt đất, bộ dạng khóc tang kia giống như đang muốn lấy mạng của hắn vậy.

“Được rồi.” Triệu Hàn nói. “Cô nương này cũng đã lên tiếng như vậy, chuyện báo quan xem như là xong rồi. Chỉ là có một điều kiện.”

“Không có, ta đảm bảo, không còn nữa đâu, hoàn toàn chắc chắn không còn tiền…”

Đạo sĩ trẻ tuổi ngồi xổm xuống che lại giày của mình.

. . .

Bạn đang đọc Đại Đường Đệ Nhất Thần Thám (Dịch) của Trừng Vân Sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gopal__123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.