Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hai thông báo

Phiên bản Dịch · 2712 chữ

(Chính văn chương 15)

Dịch giả: Thanh Thanh

Edit: Kat

Duyệt: Long Hoàng

“Ở trọ.” Triệu Hàn nói.

“Ở trọ gì? Ai ở trọ? Ta không có tiền ở trọ đâu…” Đạo sĩ trẻ tuổi nói.

Triệu Hàn nói. “Vốn dĩ là lúc ban đầu bọn ta đến đây là để giúp người ta bắt quỷ sau đó đổi lấy một căn phòng thượng hạng để ngủ, ai ngờ tất cả mọi chuyện đều do một mình ngươi làm ra, chính vì thế hiện tại chúng ta không có chỗ để ở trọ, hiểu chưa?”

“Hóa ra mọi chuyện là như vậy, hiểu hiểu, đã hiểu rồi…”

Đạo sĩ trẻ tuổi vỗ bụng cười:

“Vậy đợi lát nữa đi ra ngoài, ta sẽ nói hai vị là đồng lõa của ta, a không phải là đồng đội, con quỷ là do chúng ta cùng hợp sức bắt được. Chủ quán nghe xong, nhất định sẽ không bạc đãi chúng ta.

Như vậy thì chuyện báo quan kia coi như bỏ qua há?”

Triệu Hàn cười. “Vũ Nhi muội nói đi?”

Lạc Vũ Nhi nhìn dáng vẻ buồn cười kia của đạo sĩ trẻ tuổi, cười gật đầu.

Nàng lại sờ đầu của hai con thú nhỏ ở trong lòng:

“Hai tên nhóc này thật đáng yêu, chúng nó rốt cuộc là con gì vậy?”

Đạo sĩ trẻ tuổi giải thích một hồi.

Thì ra hai con thú nhỏ này là do hắn tình cờ gặp được ở trên một ngọn núi, cũng không biết vì sao chúng nó lại đặc biệt thân thiết với hắn, cho nên sau đó bọn nó cứ thế mà đi cùng với hắn.

Hắn còn đặt tên cho chúng nó là “Li Đại” và “Li Nhị” rồi cùng xưng huynh gọi đệ với chúng nó.

Ngày thường, hai con thú nhỏ này rất đáng yêu, chỉ đến khi đạo sĩ trẻ tuổi bảo chúng nó biến thành bộ dạng dọa người kia thì chúng nó mới biến.

Hắn cũng không biết chúng nó là con gì.

“Con này gọi là ‘Viên ly”

Triệu Hàn nói. “Nó là một loài vật rất hiếm thấy, chúng sinh sống ở giữa những vách đá trong núi sâu, có tốc độ di chuyển nhanh như hồ ly, lại có bản lĩnh leo trèo của viên hầu(con khỉ).

Trong sách《 Chủng loại động vật hoang dã 》có nhắc đến con Viên ly này, nó cũng chỉ là một loại thú bình thường. Nhưng nếu nó gặp được cơ duyên thì cũng có thể thành tinh, sở hữu chút năng lực biến hóa.

Hai con này có lẽ đã thành tinh rồi. Có điều lúc nãy ta đã thi triển ra‘Khu Yêu chú’, cho nên yêu khí trên người bọn chúng đã tan biến hết rồi.”

Lạc Vũ Nhi vuốt đầu của hai con thú nhỏ, sau đó chúng cũng cọ vào người nàng trông rất thân thiết.

“Thật kỳ lạ. Cho tới bây giờ thì hai vị huynh đệ này ngoại trừ ta ra vẫn chưa từng gần gũi với người khác…”

Đột nhiên đạo sĩ trẻ tuổi đi đến trước mặt Lạc Vũ Nhi, nâng lỗ mũi lên ra sức ngửi.

“Ngươi làm gì thế?!”

Bốp!

Thiếu nữ tát một cái thật mạnh làm đạo sĩ trẻ tuổi xoay một vòng.

“Ai da, ta làm rớt thịt dê bánh nướng rồi… Ta chỉ ngửi một chút thôi.”

“Ngửi cái gì? Không được ngửi!”

“Trên người của ngươi có một mùi hương rất dễ chịu, thật thơm…”

“Ngươi còn ngửi nữa hả!”

Bốp!

“Ta sai rồi…”

Đạo sĩ trẻ tuổi che lấy khuôn mặt sưng đỏ rồi cúi đầu xuống tránh ra.

Triệu Hàn ôm cổ hắn, tựa như là huynh đệ đã quen thân với nhau làm đạo sĩ hoảng sợ giật mình.

“Vừa rồi chúng ta ở ngoài cửa, ngươi đã đoán được rồi đúng không?” Triệu Hàn nhỏ giọng nói.

“Sao ngươi biết?” Đạo sĩ trẻ tuổi nói.

“Cái lỗ mũi này của huynh đệ ngươi không tồi.”

“Đó còn cần phải nói…”

Đạo sĩ trẻ tuổi chống nạnh vui vẻ nói. “Lỗ mũi này của ta, người khác ngửi được ta cũng ngửi được, người khác không ngửi được, nhưng ta vẫn ngửi được như thường, a ha ha ha…”

“Còn có cái bụng to này của ngươi cũng không tồi.”

“A phi!”

Đạo sĩ trẻ tuổi dốc sức thu bụng lại:

“Như ta đây gọi là ‘cơ bắp đấy’, là cơ bắp của hán tử!!!”

Dưới bóng đêm, ba người trở về căn nhà lớn, họ vừa đi vừa nói chuyện.

Thì ra đạo sĩ trẻ tuổi này tên là Khương Vô Cụ, tự xưng là “Khương lớn mật”. (Ps : tên của đạo sĩ Vô Cụ là ‘không sợ’, ae chớ đọc thành Vô Cu nhé !!!)

Hắn nói hắn không phải là đạo sĩ, cũng không phải là hòa thượng, đầu trọc và dấu chấm trên đầu là do người trong nhà ép hắn đi làm hòa thượng nên mới có.

Nhưng hắn không chịu được suốt ngày phải niệm kinh gõ mõ, lại còn không được ăn thịt, nên mới chạy trốn ra ngoài.

Đạo bào cũng là mặc tạm để “Thuận tiện làm ăn” mà thôi.

Trở lại căn phòng lớn lúc nãy, chưởng quầy Hầu Lương Cảnh nghe nói “Quỷ” đã bị tiêu diệt, lập tức thiên ân vạn tạ với ba người Triệu Hàn, sau đó dặn dò quản gia Hầu Thành đi chuẩn bị rượu và thức ăn ngon, còn chiêu đãi phòng chữ “Càn” tốt nhất của quán.

(thiên ân vạn tạ : cảm ơn ngàn vạn lần)

Nhưng Hầu Thành vừa nghe nói Triệu Hàn và Lạc Vũ Nhi cùng vào thành ngày hôm nay, hơn nữa dáng vẻ của hai người nhìn có chút giống với lời căn dặn của người bên kia liền nói nhỏ ở bên tai Hầu Lương Cảnh.

Hầu Lương Cảnh kinh ngạc liếc nhìn hai người kia rồi lại lắc đầu, nhỏ giọng nói một câu: “Hai vị này là ân nhân, còn bên kia ta sẽ đi giải thích”, nói xong rồi bảo Hầu Thành đón tiếp ba người Triệu Hàn đi nghỉ ngơi.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Trước cửa Huyện nha Thượng Khuê, Lạc Vũ Nhi đi đến trước, Triệu Hàn mang theo cơn buồn ngủ đi theo ở phía sau cùng với Khương Vô Cụ nói mình không có chỗ để đi, nên nhất quyết muốn đi theo bọn họ.

Phụ thân, con tới cứu người đây.

Bên cạnh cánh cửa Huyện nha, trên tường đỏ có dán một tờ cáo phó, còn có hai tờ cáo thị.

Trên cáo phó có một gương mặt bốn mươi mấy tuổi, trên người mặc quan phục, đầu đội mũ quan, tướng mạo tuấn tú nhã nhặn, lộ ra vẻ còn rất trẻ.

Đây là Huyện lệnh tiền nhiệm, tờ cáo phó của Ngô Tấn.

Còn hai tờ cáo thị khác, một tờ là “Cáo thị chiêu mộ”.

Bên trong viết, vì diệt trừ ma quỷ hung thủ của vụ án “Vụ án đầu người”, nha môn muốn chiêu mộ “Pháp sư trừ quỷ”.

Những người tinh thông pháp thuật có thể bắt quỷ hàng yêu, đều có thể đến địa điểm này vào một ngày nào đó để báo danh, chờ thẩm định tuyển chọn, vân vân.

Lạc Vũ Nhi thấy vậy liền rất vui mừng.

Điều này nói rõ suy đoán lúc trước của nàng là đúng rồi.

Quả nhiên người của quan phủ đã nhận định vụ án này là do ma quỷ làm, cho nên tội danh của phụ thân có hi vọng được hóa giải rồi.

Nàng vô cùng vui mừng nhìn sang tờ cáo thị thứ hai.

“Thông báo đến người dân trong thành Thượng Khuê:

Huyện úy trước đó của huyện Thượng Khuê là Lạc Nguyên Đường, vì hành sự bất lực, làm việc sơ sót, nên mới bị Huyện lệnh Ngô Tấn tạm thời cắt chức, cho trở về nhà đợi điều tra.

Nhưng tên họ Lạc này không biết hối cải, ngược lại sinh ra oán hận, đêm khuya đến nhà giết hại huyện lệnh Ngô Tấn, đến lúc muốn tẩu thoát thì bị sai dịch bắt được tại chỗ.

Lạc Nguyên Đường không làm tròn trách nhiệm lại đi giết mệnh quan triều đình, tội không thể tha, đã nhốt vào trong đại lao, chờ ngày tuyên án hành hình.

Thông tin kỳ này của nha huyện thành Thượng Khuê.”

Không làm tròn trách nhiệm lại giết cấp trên, đây chính là một tội lớn, theo luật lệ của Đại Đường là phải chém.

Lạc Vũ Nhi ngây ngẩn cả người.

Một lúc lâu sau, đột nhiên nàng chạy về phía cửa chính Huyện nha.

Bóng người Triệu Hàn chợt lóe liền tới trước mặt Vũ Nhi để chặn nàng lại.

“Huynh tránh ra.” Lạc Vũ Nhi nói.

“Muội muốn cứ như vậy mà xông vào cứu người sao?” Triệu Hàn nói.

“Đúng vậy.”

“Cứu thế nào?”

“Đánh trống kêu oan để gọi người cầm đầu của bọn họ ra đây, ta muốn mặt đối mặt chất vấn hắn, vì sao lại xử oan cho phụ thân ta như vậy, sao cứ muốn đưa ông ấy vào chỗ chết!”

“Nói thật hay. Nếu sự thật như muội nói thì bọn họ xử oan cho phụ thân muội, muốn dồn ông ta vào chỗ chết, vậy thì một đứa con gái của phạm nhân như muội lại chạy tới kêu oan, muội nói xem liệu có ai thèm nghe lời muội nói hay không?”

Lạc Vũ Nhi ngạc nhiên: “Ta mặc kệ, tóm lại ta muốn đi cứu người!”

Triệu Hàn nói. “Cứu người đương nhiên là phải cứu rồi, nhưng nếu bọn họ bắt muội với tội danh là đồng bọn của nghi phạm thì sao?”

“Không có bằng chứng thì hắn dựa vào gì mà bắt ta?”

“Dựa theo cách nói của muội thì phụ thân muội vốn là một vị Huyện úy tiền nhiệm, thế mà bọn họ còn dám gắn tội danh để chém đầu ông ta.

Vậy muội là con gái của ông ta, nếu họ muốn bắt muội còn sợ không có bằng chứng hay sao?

Muội là hy vọng duy nhất có thể cứu được phụ thân của muội, nếu như muội bị bắt thì người nào sẽ đi minh oan cho phụ thân muội? Lấy ai đi cứu cha muội?”

Lạc Vũ Nhi ngẩn người tại chỗ.

Nàng biết Triệu Hàn nói rất có lý.

“Vậy chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn phụ thân bị người ta chém đầu sao?!”

“Đương nhiên là không.”

……

……

Ở một nơi yên tĩnh bên ven đường, Lạc Vũ Nhi bình tĩnh lại.

“Muốn cứu người.” Triệu Hàn nói. “Trước tiên phải nắm rõ đầu đuôi sự việc.”

Hắn hỏi Lạc Vũ Nhi, sau khi phụ thân nàng bị cắt chức quan có từng biểu lộ ra sự bất mãn với Ngô huyện lệnh hay không, hoặc là có hành động gì kích động hay không.

Lạc Vũ Nhi nói, sau khi phụ thân mất chức quan, ngoại trừ những lúc có đi ra ngoài tản bộ thì ngày thường luôn một mình ngây người ở trong phòng giống như mất hết tinh thần.

Có mấy lần nàng hỏi thăm tình hình của ông thì ông đều không nói gì hết, cũng không cho nàng hỏi nhiều.

Trừ lần đó ra thì phụ thân cũng không có vẻ gì là không vui, chớ nói chi là có cử chỉ kích động.

Triệu Hàn nói: “Nói như vậy bá phụ vẫn còn rất bình tĩnh. Mà bình thường ông ấy có thù oán riêng với Ngô huyện lệnh không, vì sao đêm hôm khuya khoắt, ông ấy đến nhà riêng của Ngô Tấn làm gì?”

“Triệu Hàn.” Lạc Vũ Nhi nói. “Chẳng lẽ huynh đang hoài nghi phụ thân ta?”

“Đương nhiên không phải. Ý ta muốn nói là phụ thân muội đi tìm Ngô Tấn nhất định là có chuyện gì đó. Vũ Nhi muội nhớ lại xem, ngày đó có xảy ra chuyện gì không?”

“Ta nhớ ra rồi. Đêm đó, vốn dĩ phụ thân ở nhà. Đột nhiên có một người mặc quan phục ở Thượng Khuê đến, hình như vị quan đó tên là Tưởng Hoài. Hắn nói mấy câu với phụ thân rồi rời đi. Sau đó phụ thân trở về phòng, hình như có uống chút rượu, sau đó thì đi ra ngoài rồi không trở về nữa.”

“Tốt rồi.”

Triệu Hàn nói. “Vì sao Lạc bá phụ đi tìm Ngô Tấn trong đêm đã được giải thích rồi.”

“Ý huynh là.” Lạc Vũ Nhi nói. “Là Tưởng Hoài đến gọi phụ thân muội đi? Nhưng vì sao chứ?”

“Tưởng Hoài có chức quan gì?”

“Nghe phụ thân nói hình như là quan giám ngục.”

“Vậy thì đúng rồi, quan giám ngục thấp hơn một bậc so với Huyện úy, chỉ là một quan nhỏ. Hắn còn có thể có chuyện gì mà đến tìm Lạc bá phụ trong đêm chứ? Hơn nữa hắn vừa nói xong thì Lạc bá phụ liền đi ra ngoài, lại còn đi đến nhà của Ngô Tấn?”

“Huynh nói là, là…”

“Là Ngô Tấn sai Tưởng Hoài đến tìm phụ thân muội.”

Triệu Hàn nói: “Cho nên Lạc bá phụ mới có thái độ khác thường như thế, trong đêm hôm khuya khoắt đến nhà Ngô Tấn tìm ông ta. Muội có nghe thấy bọn họ nói gì không?”

Lạc Vũ Nhi lắc đầu: “Bọn họ ở trong góc, nói chuyện lại rất nhỏ, ta không nghe được. Bọn họ sẽ nói gì đây?

Ngô Tấn vừa mới cắt chức quan của phụ thân ta, phụ thân nhất định là rất bất mãn, trong đêm khuya lại sai người đến gọi ông ấy qua đó. Chẳng lẽ ông ta muốn làm khó phụ thân?”

“Chuyện trong quan trường đôi khi cũng rất khó nói. Nói không chừng bá phụ không có thù oán với ông ta, nhưng ông ta thì lại ghét bá phụ thì sao?”

“Nhưng cũng không đúng.” Khương Vô Cụ chen vào nói. “Nếu họ Ngô kia muốn làm khó Lạc bá phụ, vậy thì phải bắt ông ấy vào lúc bị cắt chức quan mới phải. Cần gì phải chờ lâu như vậy mới ra tay chứ?”

“Ta lại hỏi một chút.” Triệu Hàn nói. “Vì sao Ngô Tấn muộn không chết, sớm không chết, lại cố tình sau khi ông ta sai người đến gọi Lạc bá phụ đi qua không bao lâu thì bị giết chết?

Đương nhiên người không phải do Lạc bá phụ giết. Vậy chẳng lẽ chuyện này thật sự là do ‘ác quỷ’ gì đó làm ư? Nếu thật sự là như vậy thì ‘ác quỷ’ này có phải là quá thông minh hay không?”

“Chẳng lẽ…”

Lạc Vũ Nhi chợt hiểu ra một chút “Có người đang tính kế ở sau lưng phụ thân?”

Triệu Hàn đang suy nghĩ.

Ác quỷ ăn thịt đầu người, Huyện lệnh bị giết, Huyện úy bị cho là hung thủ, cả thành đều sống trong nỗi hoảng sợ.

Hắn nhìn về phía huyện nha.

Hai bên cửa chính có hai hàng nha dịch cầm đao côn trong tay, khuôn mặt nghiêm túc, hai con tượng đá Bệ Ngạn ngửa mặt lên trời gào hét giận dữ.

Trên bức tường đỏ, tờ cáo thị chiêu mộ “Pháp sư trừ quỷ” bất ngờ lọt vào trong mắt.

(Note: Theo truyền thuyết Bệ Ngạn là một trong chín đứa con của Tổ Long. Nó có hình dáng giống hổ, răng nanh dài và sắc. Nó thường được trang trí trên cửa nhà ngục, nha môn và pháp đường.)

Ps : Tới chương này thì mình nghi nghi là có người làm giả ma quỷ đó các bạn, mục đích chắc là để vơ vét tiền thuế trừ quỷ này nọ rồi !!! Thằng Độc Cô gì gì đó khả nghi ha, chi tiết như thế nào thì tiếp tục hóng các chương sau nhé, nhóm mình sẽ cố gắng up nhanh nhất !!!

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ !!

Bạn đang đọc Đại Đường Đệ Nhất Thần Thám (Dịch) của Trừng Vân Sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gopal__123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 51

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.