Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đúng vậy, ta chính là pháp sư trừ quỷ

Phiên bản Dịch · 2333 chữ

(Chính văn chương 16)

Dịch giả: Thanh Thanh

Edit: Kat

Duyệt: Long Hoàng

Buổi trưa, ngoài thành Thượng Khuê.

Đây là một võ trường rộng lớn với những lá cờ đang bay phấp phới nằm ở dưới chân núi Thanh Sơn.

Võ trường ở phía bắc có hơn một trăm tên nha dịch phòng thủ trên đài cao. Trên đài cao có vài người ngồi phía sau cái bàn dài, ở bên cạnh có rất nhiều tùy tùng.

Bên ngoài có hơn mấy trăm mấy ngàn người dân tụ tập lại, bàn luận sôi nổi:

“Trước đây ta thường nghe những người lớn trong nhà nói về yêu quái rồi pháp sư gì đó, đúng là chưa nhìn thấy qua bao giờ. Hôm nay ta phải nhìn một chút xem pháp sư trông như thế nào…”

Trên đài cao, một vị tướng quân trung niên khoảng bốn mươi tuổi với bộ mặt đầy râu đang cầm một bình rượu nhỏ, hắn ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo dựa vào ghế:

“Một tờ cáo thị mà đã dẫn đến nhiều người vây xem như vậy. Đại nhân đúng là có liệu sự như thần a.”

Ngồi bên cạnh hắn là một quan viên trung niên, có đôi mắt hí dài cùng với vẻ mặt tang thương và biểu tình nghiêm túc:

“Mạnh thống quân quá khen. Nếu không phải thống quân cho mượn thao trường của quân đội để dùng thì làm sao có thể tiếp tục tiến hành lần chiêu mộ pháp sư này được cơ chứ?”

Đại Đường dùng “Phủ binh chế” để kiểm soát quân đội trong thiên hạ, thiết lập hơn sáu trăm ba mươi “Quân phủ” ở các nơi trọng yếu của Châu, Huyện, bên ngoài chống lại cường địch, bên trong tiêu diệt loạn quân.

Vị tướng quân trung niên đó tên là Mạnh Lương, phụ trách quản lý một nhánh quân đội ở Thương Khuê Tần Châu, hiện tại giữ chức thống quân phủ binh và là lục phẩm Phiêu Kỵ tướng quân.

Hắn nhấp một hớp rượu, nhếch miệng cười:

“Vụ án đầu người này làm lòng người hoang mang, hiện tại Mạnh mỗ đang ở Tần Châu cũng phải có trách nhiệm, thao trường này chỉ là việc rất nhỏ. Chẳng qua, pháp sư cũng không phải là người bình thường. Mạnh mỗ chỉ là tò mò không biết đại nhân chuẩn bị tuyển người như thế nào?”

Quan viên trung niên không trả lời.

Hắn nhìn một đám người ăn mặc kỳ quái ở giữa sân.

Đạo bào, tăng bào, võ phục, nho phục, còn có người ăn mặc như ăn mày. (đạo bào: áo đạo sĩ, tăng bào: áo cà sa… )

Trên người mỗi người đều đeo một số đồ vật có hình thù kỳ quái, còn có rất nhiều binh khí và những thứ khác.

Trước mặt đám người không xa, trên một cái bàn vuông có đặt bút mực và giấy, ngồi phía sau bàn là quan văn thư, ngoài ra còn có rất nhiều nha dịch bảo vệ ở bên cạnh.

Bên cạnh bàn có dựng một tấm gỗ được điêu khắc, trên đó viết bốn chữ lớn:

Chiêu mộ pháp sư.

Bỗng nhiên người dân trở nên xôn xao, nhường ra một con đường.

“Phong cảnh ở vùng Tần Châu này thật đẹp, cây cối xanh tươi, người dân lương thiện, đặc biết là rất nhiều mỹ nhân…”

Triệu Hàn khẽ ngâm nga rồi cùng Lạc Vũ Nhi và Khương Vô Cụ đi về phía đang chiêu mộ pháp sư.

Nếu muốn điều tra rõ chuyện của phụ thân muội, nha môn này là điểm mấu chốt…

Muốn đường đường chính chính trà trộn vào trong nha môn thì chẳng còn có cách nào tốt hơn so với chuyện làm “Pháp sư trừ quỷ”…

Lạc Vũ Nhi nhìn đám người có bộ dạng pháp sư ở đây khiến nàng chợt nhớ lại lời nói trước đó của Triệu Hàn.

Quan văn thư kia tên là Tằng Khiêm, hắn quan sát ba thiếu niên mới mười mấy tuổi này một chút:

“Đây là nơi triều đình xử lý công vụ, người không phận sự miễn vào. Các ngươi đi nhanh đi.”

“Nơi này không phải đang chiêu mộ pháp sư sao?”

Triệu Hàn chỉ vào tấm gỗ. “Chúng tôi tới đây để ứng tuyển.”

“Cái gì?”

Tằng Khiêm và đám người xung quanh đều kinh ngạc.

“Các ngươi… Là pháp sư?” Tằng Khiêm nói.

Hai tên tiểu tử còn non nớt, lại thêm một tiểu cô nương xinh đẹp, thế mà lại là những người pháp sư bắt quỷ hàng yêu ở trong truyền thuyết ư?

Ha ha ha…

Dân chúng đều nở nụ cười.

Triệu Hàn cũng cười, còn cười rất vui vẻ.

“Ngươi có biết.” Tằng Khiêm nói. “Lần chiêu mộ pháp sư này là phải đi đối phó với ác quỷ gì không, đây chính là hung thủ đã gây ra hàng loạt vụ án đầu người đó?”

“Đương nhiên biết.”

“Vậy các ngươi còn muốn ứng tuyển?”

“Ác quỷ này chính là thứ mà chúng tôi muốn diệt trừ, bọn tôi có phải là quá dũng cảm hay không?” Triệu Hàn nói.

“Ừ.” Khương Vô Cụ gật đầu.

“Vậy người nào trong các ngươi ứng tuyển?”

“Hắn.” Khương Vô Cụ lui về sau một bước rồi chỉ vào Triệu Hàn.

Triệu Hàn cười cầm bút, lúc sắp viết tên họ của mình lên trên giấy vàng.

“Khoan đã.” Tằng Khiêm nói. “Nếu ngươi thật sự muốn ứng tuyển, ta đây cũng muốn nói rõ một chút. Lần chiêu mộ này, vì muốn loại bỏ những người muốn thừa nước đục thả câu, cho nên mỗi vị ứng tuyển đều phải giao nộp một trăm văn tiền để bảo đảm, xong việc sẽ trả lại.”

“Một trăm văn tiền…”

Triệu Hàn hít một hơi khí lạnh.

Một đấu gạo có giá tám đồng (*), một trăm văn tiền cũng đủ phần ăn cho một nhà ba người trong vòng ba tháng.

(*) Một đấu gạo là lượng gạo 1 người tiêu thụ trong 1 ngày.

“Có thể cho nợ trước không?” Hắn nói.

“Đây là quy định của nha môn, một văn tiền cũng không được thiếu.”

“Đại nhân.” Lạc Vũ Nhi nói. “Lần chiêu mộ này chúng tôi nhất định phải tham gia, xin ngài mở lòng giúp đỡ chúng tôi một chút.”

Tằng Khiêm thấy thiếu nữ khẩn cầu, dường như cũng có chút không đành lòng rồi lại thở dài:

“Nhưng… Lời ta nói cũng không có hiệu lực.”

“Ta… ta cho các ngươi mượn tiền, được không?”

Một thiếu niên mười mấy tuổi có vẻ ngoài nhu nhược đứng ở bên cạnh nói.

Trên người hắn mặc đạo bào giáo rách rưới giống như đã bị đánh không ít lần, nhưng khuôn mặt nhỏ kia vẫn trắng nõn sạch sẽ, trông giống một công tử nhà giàu:

“Các người xem, thế này… Đủ chưa?”

Hắn móc từ trong ngực ra một thỏi bạc vừa dày vừa nặng.

Hiện giờ Đại Đường thông hành chủ yếu là tiền đồng, bạc vốn dĩ rất ít, thỏi bạc thì càng hiếm thấy, hơn nửa rất quý giá.

“Bạc!”

Khương Vô Cụ lao tới, Triệu Hàn nhận lấy thỏi bạc rồi nháy mắt trái với thiếu niên nhu nhược:

“Thành giao.”

Bạc được đặt ở trên bàn.

“Tiểu huynh đệ.” Lạc Vũ Nhi có chút kỳ quái. “Chúng ta không quen biết nhau, vì sao ngươi lại muốn giúp chúng ta?”

Nhìn thiếu nữ xinh đẹp, thiếu niên nhu nhược đỏ mặt, cúi đầu xuống:

“Mẫu thân ta nói, trên đường đi gặp người khó khăn, nếu như nằm trong khả năng cho phép thì vẫn nên giúp đỡ một chút…”

Thì ra thiếu niên này tên là Tịch Thiên Tứ.

Phụ thân hắn là một thương gia lớn ở huyện Thành Kỷ bên cạnh, nhưng lại một mực rất thích cầu tiên vấn đạo, muốn được trường sinh.

Nhưng vì phụ thân hắn đã lớn tuổi, không có cách nào tu đạo, nên tất cả hy vọng đều gửi gắm lên đứa con trai duy nhất của ông ta.

Vì thế liền dùng số tiền lớn, sau đó đá Tịch Thiên Tứ ra khỏi nhà để cho cậu nhóc nhỏ tuổi này đi đến các môn phái trong rừng núi để tu hành.

Tịch Thiên Tứ từ lúc sinh ra đã có cơ thể gầy yếu, lại không có thiên phú tu hành, chính bản thân hắn cũng không thích kiểu sống ở trên rừng núi này.

Nhưng tính tình của phụ thân hắn rất nóng nảy, động một chút là đánh chửi, cho nên Tịch Thiên Tứ đành phải nghe theo mệnh lệnh.

Nhưng mà kết quả tu hành ở thế giới bên ngoài, cũng không phải là ngươi muốn thì liền có thể đạt được.

Từ thời Lưỡng Hán, Ngụy Tấn tới nay, hai giáo Huyền, Thích được lưu truyền rộng rãi ở dân gian, tín đồ thờ cúng trải dài ngàn dặm.

Nhưng mà, nếu so sánh những người tu hành trong dân gian đó với “hóa ngoại tu hành” chân chính thì giống như một cái ở dưới đất, còn một cái ở trên trời.

Thứ được gọi là "Hoá Ngoại Tu Hành" chân chính đã vượt ra khỏi thế tục tầm thường, không còn tồn tại ở trần gian này rồi.

Loại sức mạnh quái lạ cùng với bản lĩnh cao cường từng khiến cho người người khiếp đảm, cũng từng vang danh muôn nơi, ảnh hưởng sâu sắc đến vận mệnh của vùng đất Thần Châu, nhưng bây giờ lại lẩn trốn không cho thế tục biết đến.

Cho nên có thể tưởng tượng được mức độ khó khăn khi tu luyện ở “Hóa ngoại tu hành” lớn đến chừng nào.

Mấy năm qua, mặc dù Tịch Thiên Tứ đã rất cố gắng, nhưng ngay cả chân khí cơ bản nhất của đạo môn còn chưa luyện được thì nói chi là các loại tu vi bậc cao như pháp thuật, pháp khí.

Sau đó hắn tiếp tục tu hành thêm mấy năm, cuối cùng trưởng lão của môn phái cũng không nhịn được nữa liền nói việc tu hành của hắn đã kết thúc, nên phái hắn xuống núi tu luyện.

Gọi là tu luyện, nhưng trên thực tế chính là đuổi ra khỏi môn phái.

Tịch Thiên Tứ đành phải xuống núi, nhưng cứ như vậy chạy về nhà thì nhất định sẽ bị phụ thân đập cho một trận.

Cho nên hắn thấy nơi này muốn chiêu mộ pháp sư liền muốn đến thử vận may, xem xem có thể nhận được vị trí pháp sư này hay không, dù sao cũng có thể cho phụ thân một câu trả lời.

Nhưng tu vi của bản thân quá tệ, nên hắn lại sợ không làm nên chuyện gì cả.

“Sợ cái gì?”

Triệu Hàn ôm bờ vai nhỏ bé của hắn:

“Đây là một vụ án lớn, chúng ta cùng đi ứng tuyển pháp sư rồi cùng đi tiêu diệt con quỷ ăn đầu người kia. Đến lúc đó, ngươi cầm lấy phần thưởng của nha môn, sau đó nở mày nở mặt quay về nhà, đến lúc đó phụ thân ngươi nhất định sẽ vui đến mức cười muốn rớt cả cằm.”

Ha ha ha…

Có một tiếng cười nhạo truyền đến.

Cách đó không xa có một vị đạo sĩ với bộ râu ngắn, cõng một cái hồ lô lớn ở phía sau, cười nhìn đám người Triệu Hàn:

“Mấy con kiến hôi mà cũng dám tới ứng tuyển, còn muốn giành lấy vẻ vang?”

“Ngươi nói tào lao cái gì đó?” Khương Vô Cụ nói.

“Nghe không hiểu?”

Đạo sĩ râu ngắn nói. “Con kiến hôi, ta chính là nói loại người như các ngươi, đã không có tiền, không có địa vị, một đám hạ tiện mà suốt ngày muốn được nổi tiếng. Đã hiểu chưa?”

“Ôi chao cái miệng ngươi dùng để đi đại tiện sao…”

Khương Vô Cụ dùng ông tay áo khoát khoát mấy cái. (ý nói cái miệng như cái hậu môn đó các bạn !)

Đạo sĩ râu ngắn cười khinh thường rồi tay phải tạo thành một chỉ quyết, đạo bào trên người mơ hồ phát ra tiếng gió.

“Chu Sùng, lãng phí lời nói cùng với hạng người bất tài đó làm gì?”

Người nói chuyện chính là một thanh niên mặc cẩm y, đứng đưa lưng về phía mọi người, giọng nói rất kiêu căng.

“Vâng.”

Đạo sĩ râu ngắn tên là Chu Sùng kia nghe thấy vậy liền thu tay lại, chỉ vào đám người Triệu Hàn:

“Mấy người các ngươi, còn có những người ở đây, tất cả nghe kỹ cho ta. Chỗ này đã có thủ tịch đại đệ tử của Điện Sơn Tông đến ứng tuyển, nên buổi chiêu mộ pháp sư ngày hôm nay không còn chuyện của các ngươi nữa. Biết điều thì mau cút đi!”

Điện Sơn Tông.

Ba chữ này trong giới tu hành ở Lũng Hữu đạo có thể nói là như sấm bên tai (tên tuổi vang dội), gần như nó được công nhận là tông môn có thực lực cao nhất ở chỗ này.

Nên đệ tử của tông môn, phần lớn đều có pháp lực cao siêu, hàng năm đều đứng đầu trong các cuộc so tài với các tông môn khác ở Lũng Hữu đạo.

Mà cái gọi là “thủ tịch đệ tử” trong Điện Sơn Tông chính là đệ tử thân truyền của các vị chân nhân trong tông môn.

Toàn bộ trong tông môn cũng chỉ có mấy người mà thôi.

Nhân vật siêu phàm xuất chúng như vậy, thế mà lại xuất hiện ở chỗ này?

Trong đám người đến ứng tuyển pháp sư, hầu hết tất cả mọi người đều nhìn về phía người thanh niên mặc cẩm y kia.

. . .

Bạn đang đọc Đại Đường Đệ Nhất Thần Thám (Dịch) của Trừng Vân Sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gopal__123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.