Ngũ Lôi Động, Thê Phong Liệt
(Chính văn chương 17)
Dịch giả: Thanh Thanh
Edit: Kat
Duyệt: Long Hoàng
“A di đà phật.”
Một hòa thượng trung niên đi ra, trong tay cầm một chuỗi tràng hạt, để lộ nửa cánh tay ra bên ngoài:
“Cái thế đạo bây giờ có quá nhiều người thích lừa đời lấy tiếng. Ngươi nói người này là thủ tịch đệ tử của Điện Sơn Tông, có bằng chứng gì chứng minh chứ?”
Trong đám pháp sư có rất nhiều âm thanh nghi ngờ vang lên:
“Điện Sơn Tông là tông môn cỡ nào chứ, nhìn người này ăn mặc như công tử bột, hắn mà có thể là thủ tịch đệ tử được sao?”
“Chỉ dựa vào một câu nói mà muốn chúng ta rời đi, hừ hừ…”
Chu Sùng tỏ ra khinh thường:
“Mấy tên dân đen các người, Điện Sơn Tông ta là tông môn đứng đầu ở Lũng Hữu Đạo, những kẻ ở dưới đáy xã hội như các ngươi thì có tư cách gì mà nói chuyện trước mặt ta?”
Cái gì?
Cho dù lời ngươi nói là thật, người này chính là thủ tịch đệ tử của Điện Sơn Tông đi nửa, hắn dựa vào đâu mà bá chiếm vị trí này chứ, việc chiêu mộ pháp sư lần này ai cũng có thể tham gia mà?
Chỉ dựa vào việc hắn có bối cảnh lớn sao?!
Trong đám pháp sư, tiếng oán giận nhất thời vang lên.
Nam tử mặc cẩm y xoay người lại.
Lông mày tựa như trăng sáng, mặt như ngọc, trên người mặc áo đạo sĩ vừa vặn quý giá, trước ngực có hoa văn hình quái thú đang gào thét.
Cả người toát ra khí khái hào hùng.
Trong đám dân chúng ở bên ngoài có rất nhiều nữ tử đến xem náo nhiệt, lúc này gương mặt lập tức ửng đỏ.
Nhưng các nàng lại không nhìn thấy ánh mắt khinh thường và kiêu căng của nam tử mặc cẩm y kia.
“Thí chủ, đó là đệ tử đứng đầu của Điện Sơn Tông sao?”
Gã hòa thượng nói. “Nói nhiều cũng không có ích gì. Phân cao thấp trong giới tu hành là phải dựa vào bản lĩnh cao cường. Đại đệ tử Giác Năng của Độ Pháp Đường ở Bàn Vân Tự, tại đây xin được lĩnh giáo.”
Bàn Vân Tự.
Đây cũng là tông môn có tiếng trong giới tu hành ở Lũng Hữu Đạo, là một phật giáo thuộc một nhánh ở thế giới bên ngoài.
Độ Pháp Đường là nơi để học các pháp môn quan trọng do nhà chùa nghiên cứu ra, cho nên đệ tử bên trong cửa phật, nghe nói người nào cũng tài giỏi.
Điện Sơn Tông nổi danh ở bên ngoài, người muốn khiêu chiến với tông môn có danh “Đứng đầu Lũng Hữu Đạo” này không phải là con số ít.
Bàn Vân Tự chính là một trong số đó.
“Trách không được hòa thượng này lại không sợ.”
“Hôm nay có trò hay để xem rồi…”
Nghe các pháp sư nói như vậy thì dân chúng càng hô to lên:
“Còn nói gì nữa, động thủ đi! Đánh đi!”
Nam tử mặc cẩm y lạnh lùng nhìn Giác Năng.
Giác Năng mở miệng tụng kinh chú, chuỗi tràng hạt trong tay bỗng nhiên run lên.
Mấy chục viên hạt châu hơi run run giống như con quay rồi nhanh chóng chuyển động.
Trên hạt châu có một tầng ánh sáng điện mơ hồ bay lên, vang lên tiếng xẹt xẹt. Bầu không khí xung quanh giống như một cơn lốc xoáy, cuốn theo cát vàng bay đầy trời.
Phật hiệu, nghe theo hiệu lệnh của ta, ngũ lôi sinh.
“Ngũ Lôi Trì Châu chú!”
Có vài người pháp sư nhận ra được liền hô lên.
Nam tử mặc cẩm y cười lạnh một tiếng.
Đôi mắt lóe sáng, bỗng nhiên lạnh như băng.
Vù!
Một luồng gió lạnh tản ra từ trên người hắn rồi thổi về phía Giác Năng, giống như một thanh đao lạnh đến thấu xương.
Đương nhiên là Giác Năng đã có đề phòng đối thủ.
Nhưng luồng gió lạnh này đến quá đột ngột, lại rét lạnh đến thấu xương.
Lập tức xuyên thấu qua lớp cát vàng và phật quang, sau đó chui vào giữa tràng hạt rồi thâm nhập vào cơ thể của Giác Năng.
Phật quang tản đi, tràng hạt rơi xuống đất.
Giác Năng cảm thấy cả người mình như rớt vào hầm băng rồi bị đông cứng lại khiến kinh lạc trên khắp cơ thể cũng không thể vận chuyển. (Kinh lạc: Đường khí huyết vận hành trong cơ thể)
Vài tên pháp sư khác đứng gần đó cũng cảm thấy có một luồng gió lạnh xâm nhập vào trong người khiến cho bọn họ nhất thời ngã xuống đất run rẩy.
Ngay cả dân chúng ở bên ngoài cũng có vài người đông cứng ngã xuống rồi liên tục kêu rên.
Không niệm chú, không bấm tay tạo pháp quyết, cũng chưa hề động đến bàn tay.
Chỉ sử dụng pháp lực bằng ý nghĩ mà đã có thể đóng băng một cao thủ hóa ngoại tu hành.
Đây mới chân chính là áp đảo, thắng tuyệt đối.
“Ta nhớ ra rồi, chính là hắn…”
Trong đám pháp sư có người nói:
“Hai năm trước, các môn phái ở Lũng Hữu Đạo đấu pháp với nhau, chính là người này, một mình hắn có thể đánh bại thập đại đệ tử của Phật đạo.
Hắn là đệ tử thân truyền của đại chân nhân ở Điện Sơn Tông, được xưng là kẻ có pháp lực cao nhất, thống trị toàn bộ thế hệ trẻ ở Điện Sơn Tông, Hứa Thừa Dương!”
Chu Sùng cười gian xảo:
“Nói các ngươi ti tiện mà còn không tin, còn chưa cút đi hay là muốn chờ Hứa sư đệ của ta ra tay sao?”
Ba chữ “Hứa Thừa Dương” này chẳng khác nào có một tiếng sấm xẹt ngang trời.
“Hắn cũng tới đây thì tiền thù lao lần này không còn hi vọng gì nữa, mạng sống vẫn quan trọng hơn, đi thôi…”
Có rất nhiều pháp sư rời đi, còn dân chúng vẫn nghị luận sôi nổi, nhưng cũng không dám lớn tiếng.
“Phế vật, một đám phế vật, ha ha ha…”
Chu Sùng cười ha hả.
“Hàn lão đệ, vừa rồi hai người kia, ngươi nhìn ta rồi ta nhìn ngươi, là đang đấu pháp sao?”
Có một giọng nói vang lên.
“Không sai.” Một giọng nói khác trả lời.
“Tên công tử bột kia sử dụng yêu pháp gì? Vậy mà chỉ liếc mắt một cái là đã khống chế được tên đầu trọc kia.”
“Đó là một trong những Hành Thủy thuật của đạo pháp, gọi là ‘Thê Phong Liệt’, nó có thể làm đông cứng kinh mạch của người khác, là đạo thuật nổi danh của Điện Sơn Tông bọn họ.”
“Nghe qua có vẻ rất lợi hại… Tên công tử bột này cũng tham gia chiêu mộ thì chúng ta sẽ đối phó thế nào đây?”
“Này Gan To, lần này chúng ta tới đây là để bắt quỷ mà, đúng không?” (Cho bạn nào không nhớ, Gan To hay Mật Lớn là biệt danh của Khương Vô Cụ, được giới thiệu trong chương trước nhé các bạn)
“Đúng vậy.”
“Ngươi thấy hắn có giống quỷ không?”
“Để ta nhìn một chút, ừm, theo ta thấy thì trông giống như con chó rách vậy, so với quỷ có lẽ còn kém một chút.”
“Như vậy không phải là được rồi sao…”
Gương mặt Chu Sùng hơi co quắp.
Điện Sơn Tông nổi danh khắp Lũng Hữu Đạo, Hứa sư đệ vừa ra tay đã làm mọi người kinh sợ.
Nhưng hai thằng nhãi con này lại dám…
“Hai người các ngươi đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”
Bàn tay hắn tạo thành một ấn quyết, bình hồ lô lớn ở phía sau phát ra một tiếng xì xào.
Nam tử mặc cẩm y Hứa Thừa Dương nhìn qua.
Chu Sùng bất động.
Chiêu vừa rồi của Hứa Thừa Dương, đúng là “Thê Phong Liệt”.
Nhưng pháp môn này, không chỉ là đạo thuật chứ danh của Điện Sơn Tông.
Mà nó còn là một trong số những “Bí thuật” của Điện Sơn Tông.
Cái gọi là “Bí thuật”, chính là một đạo thuật mạnh nhất trong tông môn.
Chỉ có chưởng môn, chân nhân và những đệ tử đứng đầu này, còn có một số ít môn đồ quan trọng mới có tư cách học, có thể xem là “Pháp bảo cuối cùng”. (chung cực pháp bảo)
“Thê Phong Liệt” lại là bí thuật dành cho người xuất sắc nhất ở Điện Sơn Tông.
Gió lạnh nổi lên khiến kinh mạch bị đông lạnh hơi nứt ra làm cho cả cơ thể đều bị giam cầm, trong thời gian ngắn không thể nhúc nhích được.
Chính vì vậy mà cho dù Giác Năng có pháp lực cao siêu, cũng vì chưa từng thấy qua loại bí thuật này bao giờ nên mới bị đối phương đánh bại trong một chiêu.
“Thê Phong Liệt” này, đến ngay cả môn đồ trong Điện Sơn Tông cũng có rất nhiều người còn chưa từng nghe nói qua.
Tiểu tử cười đùa cợt nhả này, sao có thể nhìn ra được?
Hứa Thừa Dương lạnh lùng nhìn Triệu Hàn.
Hắn muốn nhìn thấu thiếu niên mặc áo xanh này.
Nhưng lại tựa như đá chìm đáy biển, không nhìn ra bất cứ thứ gì cả.
“Ngươi đến từ tông môn nào?” Hắn kiêu căng hỏi.
“Ngươi đoán xem?” Triệu Hàn cười nhìn hắn.
“Tiểu tử.” Chu Sùng nói. “Ngươi dám nói chuyện với sư đệ ta như vậy, ngươi có biết hắn là…”
“Được rồi.”
Hứa Thừa Dương khinh thường liếc mắt nhìn Triệu Hàn cùng bộ quần áo màu xanh cũ kỹ mà hắn đang mặc trên người kia.
“Ta không so đo với đồ thấp kém.”
“Ngươi nói bậy bạ gì đó?”
Lạc Vũ Nhi đứng dậy.
Ánh mắt của Hứa Thừa Dương hình như có chút khác thường: “Vị tiểu nương tử này, ngươi cũng đến đây ứng tuyển pháp sư sao?”
“Đúng thì sao?” Lạc Vũ Nhi nói.
Nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp vô song, bỗng nhiên Hứa Thừa Dương mỉm cười rồi tạo ra một dáng vẻ được cho là anh tuấn:
“Cô nương, ‘ác quỷ’ trong huyết án đầu người này là một tên rất lợi hại. Tu vi của cô nương còn thấp, không đối phó được đâu. Bên cạnh ta đang cần một người bạn đi chung, ta có thể cho ngươi gia nhập.
Thường ngày ngươi chỉ cần đi theo ta để chăm sóc những chuyện lặt vặt hằng ngày cho ta. Đến lúc đó, sau khi ta giải quyết được ‘ác quỷ’ này thì nhất định sẽ thêm tên ngươi vào trong danh sách đồng đội cùng diệt trừ ác quỷ, tiền thù lao cũng sẽ chia cho người một phần.”
Thân là thủ tịch đệ tử của đệ nhất tông môn tại Lũng Hữu Đạo, lại còn là một nam tử tuấn tú, vậy mà lại chủ động đưa ra đề nghị cùng đồng hành với người khác.
Nếu như đồng ý thì danh tiếng và tiền tài liền có thể đạt được dễ như trở bàn tay.
Trong đám pháp sư và những nữ tử bị mê hoặc đó đều có sự hâm mộ toát ra từ trong ánh mắt.
“Ngươi là ai vậy nha?”
Lạc Vũ Nhi nhìn Hứa Thừa Dương:
“Một nam tử vừa mở miệng ra đã bảo cô nương nhà người ta đi theo chăm sóc cho ngươi, ngươi có biết xấu hổ viết thế nào không?
Hơn nữa, ta đã sớm có đồng bạn rồi. Muốn làm bạn với chúng ta? Ngươi cứ ở đó mà nằm mơ đi.”
Đám người xung quanh liền ồ lên.
Sắc mặt Hứa Thừa Dương trở nên lạnh lẽo.
Hắn nhìn về phía Triệu Hàn. “Đồng bạn mà ngươi nói chính là hắn sao?”
“Ờ, là ta á.” Triệu Hàn cười nói.
Trên mặt Hứa Thừa Dương mơ hồ hiện lên vẻ ghen tỵ.
Vậy mà lại có nữ nhân dám cự tuyệt hắn, hơn nữa còn là vì một tên thấp kém như vậy.
Một tia ánh sáng lạnh lại một lần nữa hiện lên trong mắt hắn, quần áo trên người hơi dao động.
“Dám nói như vậy với Hứa sư đệ.” Chu Sùng cười gian. “Ngươi không chết thì cũng sẽ bị trọng thương…”
“Tên khốn này.” Trong đám pháp sư cũng có rất nhiều người nói. “Lông còn chưa mọc dài, vậy mà dám khiêu khích với người của Điện Sơn Tông, hắn chết chắc rồi…”
Giữa sân võ trường rộng lớn có hai thân hình đứng đối diện với nhau.
Tiếng ồn ào ở xung quanh rất lớn tựa như đang nổi trống vang trời.
Triệu Hàn cười, trong đôi mắt hiện lên một tia sáng kỳ lạ.
. . .
Đăng bởi | gopal__123 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 46 |