Quỷ án
(Chính văn chương 18)
Dịch giả: Tiểu Hy
Edit: BK
Duyệt: Long Hoàng
Lộc cộc, lộc cộc…
Một con bạch mã xuyên qua đám người, chậm rãi tiến tới.
Vào lúc này, ánh mắt mọi người đều bị hấp dẫn về phía đó.
Trên lưng bạch mã là một thiếu nữ xinh đẹp, làn da trắng tựa bạch ngọc, bạch y phiêu phiêu trong gió, thanh đạm như tiên, khuynh quốc khuynh thành.
Hứa Thừa Dương đột ngột dừng tay lại.
Hắn cũng nhìn đến ngây người.
Diễn Võ Trường bỗng nhiên trở nên yên lặng lạ thường, hầu như tất cả mọi người ở đây đều ngây ngốc nhìn đến quên cả việc đang làm.
Chỉ ngoại trừ một mình Triệu Hàn:
“Cô nương này lại tới nữa. . . . .”
Tiếng vó ngựa lại vang lên, một con tuấn mã khác chạy theo phía sau, rồi dừng lại bên cạnh bạch mã.
Người cưỡi con tuấn mã này lại là một vị công tử trẻ tuổi.
Phong thái như ngọc, tuấn tú vô cùng, toàn thân mặc một bộ nho phục, nhìn qua thật sự rất có phong thái quân tử.
“Cùng ta trở về đi.”
Dưới ánh mắt của toàn trường, thiếu niên công tử nói với bạch y thiếu nữ.
Bạch y thiếu nữ không cũng không nhìn hắn, tiếp tục cưỡi ngựa đi về phía trước.
“Thập muội, ngươi. . . . .”
Vị công tử trẻ còn chưa dứt lời, bạch y thiếu nữ bỗng nhiên quay đầu nhìn hắn, hai mắt lạnh lẽo như sương.
Có vẻ cách xưng hô “Thập muội” này không phải ai cũng có thể gọi.
“Này,” thanh niên công tử nói, “Sáng nay ta vô tình gặp được Sương di ở ngoài thành, bà ấy nói muội đến bên này, cho nên ta liền tới đây.
Muội …… mọi việc còn ổn chứ?”
“Ngươi đi đi.”
Bạch y thiếu nữ lạnh lùng nói, tay cưỡi bạch mã tiếp tục đi về phía trước.
Vị Công tử thư sinh kia giục ngựa đuổi theo: “Cha muội còn ở trong phủ, đang chờ muội trở về đó.”
Hắn lại quay lại nhìn mọi người trong Diễn Võ Trường:
“《 Dịch Kinh 》 có viết, ‘ Phi long tại thiên ’.
Nơi này tam giáo cửu lưu, ngư long hỗn tạp, đủ mọi hạng người, không phải nơi mà muội nên đến. Muội vẫn nên cùng ta cùng trở về đi.”
“Vị cô nương này.”
Hứa Thừa Dương đi đến bên cạnh bạnh mã, trên mặt lại lộ ra một nụ cười tuấn tú:
“Tại hạ là thủ tịch đệ tử của Điện Sơn Tông, Hứa Thừa Dương.
Nơi đây có thác nước chảy xiết, núi xanh hùng vĩ, trời xanh bao la, gió mát làm bạn.
Đây đúng là một chỗ thế ngoại đào nguyên, chính là nơi thích hợp để du ngoạn, lấy đâu ra ‘ngư long hỗn tạp ’ như vị huynh đệ này vừa nói?”
Bạch y thiếu nữ không để ý đến Hứa Thừa Dương.
Vị công tử trẻ cũng không để ý đến hắn, chỉ nói với bạch y thiếu nữ:
“Đi thôi.”
Hứa Thừa Dương lạnh lùng nhìn về phía thanh niên công tử, “Ngươi nếu biết điều, lập tức cút.”
Vị công tử trẻ nhàn nhạt nhìn về phía Hứa Thừa Dương.
Vó ngựa dừng lại.
Bầu không khí bỗng nhiên trở nên căng thẳng.
Bạch y thiếu nữ không để ý đến hai người kia, con ngựa trắng đi đến gần giữa sân tập thì đột nhiên dừng lại.
Nàng nhìn đến một thân ảnh giống như đã từng quen biết.
Thiếu niên áo xanh.
Lúc trước, ở chỗ cửa thành nhiều người như vậy, lại chỉ có người này cùng nàng ra tay cứu giúp tiểu tiểu cô nương kia.
“Ngươi tới đây làm gì?” Nàng đột nhiên nhàn nhạt hỏi câu.
“Ngươi tới làm cái gì, thì ta tới làm cái đó” Triệu Hàn cười nói.
“Ngươi tên là gì?”
“Triệu Hàn. Còn ngươi?”
Bạch y thiếu nữ từ trên ngựa nhìn xuống thiếu niên áo xanh, ánh mắt nhìn kỹ đối phương đánh giá một chút.
Tà áo nhẹ bay bay.
Nàng nhảy xuống ngựa, đi về phía bàn chiêu mộ pháp sư, không còn nhìn về phía Triệu Hàn nữa.
Đám người xung quanh liền cảm thấy kỳ quái, xì xào bàn tán.
Vị tuyệt thế mỹ nhân này ngay cả mấy vị công tử tuấn tú, thủ tịch đệ tử đều ném một bên không để ý tới, thế mà lại chủ động mở miệng nói cười vui vẻ cùng một tên thiếu niên ăn mặc quần áo cũ nát.
Hơn nửa hai người này ngươi một câu, ta một câu giống như là đã quen từ lâu rồi vậy.
Tiểu tử này, đến tột cùng thần thánh phương nào?
Thanh niên công tử rất rõ ràng tính cách của bạch y thiếu nữ.
Đừng nói là mấy kẻ phàm tục, ngay cả danh môn vọng tộc, nhân sĩ thân phận tôn quý, nàng vẫn luôn bày ra dáng vẻ lạnh lùng kia, không để ý tới, không màng mọi việc.
Vì cái gì, nàng lại trò chuyện bình thường cùng nam tử kia như vậy?
Hắn nhàn nhạt liếc mắt về phía Triệu Hàn một cái.
Hứa Thừa Dương thậm chí trực tiếp tỏ thái độ khó chịu.
Bên kia, bạch y thiếu nữ đi tới trước bàn dài.
“Vị tiểu nương tử này,” Tằng Khiêm ho khan một tiếng, “đây là nơi triều đình chiêu mộ pháp sư, ngươi……”
Bạch y thiếu nữ nhấc trường bút lên, nhẹ nhàng chấm mực, viết xuống hai chữ trên tờ giấy ghi danh.
Lăng Nhược.
Nét chữ thanh nhã tú nhuận, lại dấu diếm phong vân chi thế, ẩn ẩn có phong thái hào phóng, rộng lớn.
Mỹ nhân này thế mà lại thật sự tới ứng tuyển pháp sư?
Toàn trường đều ngây ngẩn cả người.
Tằng Khiêm cũng không kịp phản ứng , mãi đến khi bạch y thiếu nữ muốn rời đi, hắn mới bừng tỉnh, vội nói:
“Tiểu cô nương, nếu ngươi muốn ứng tuyển, cần phải nộp một trăm văn tiền bảo kim. . . . .”
“Để ta đưa.”
Một cái bàn đạp được đặt trên mặt bàn. (Ps: Bàn đạp ở đây là cái đặt chân trên yên ngựa nha các bạn)
Vị công tử trẻ kia không biết đã đi tới bên cạnh bàn từ lúc nào, với tay cầm lấy cây bút, ngòi bút như rồng bay phượng múa viết xuống một cái tên. (Nguyên văn: Bút tẩu du long, nét bút uốn lượn như rồng bay)
Viên Mộc Phong.
Viết xong, hắn dắt ngựa đi theo bạch y thiếu nữ, hướng tới chỗ ít người đi đến.
Bàn đạp trên bàn làm bằng sắt, bán ra ngoài cùng lắm được mấy văn tiền, còn xa mới đủ một trăm văn tiền.
“Con mọt sách kia,” một tên nha dịch hô lên: “Thứ hỗn xược, ngươi vậy mà dám tới lừa gạt đại nhân. . . . .”
“Ngậm miệng.”
Tằng Khiêm nhìn bàn đạp.
Hai mặt bên đều được khắc họa tiết nổi. Một bên được khắc hình mây bay đầy trời. Bên mặt còn lại thì khắc một chữ “Nhạn”.
Thứ này chẳng lẽ là “Nhạn Vân Đăng”?
Thứ được người đời xưng là “Thiên hạ đệ nhất mã khí công” do đích thân Nhạn lão nhân luyện chế ra hay sao.
Đây chính là bảo bối mà bao nhiêu đại quan, quý nhân có tiền cũng không mua được a.
Bên kia, Hứa Thừa Dương đứng lặng im một mình.
Liên tục bị hai vị mỹ nhân làm lơ, nguyên nhân đều là do cùng một người, mà lại chỉ là một thằng nhãi ranh nửa.
Loại đãi ngộ này, thân làm thủ tịch đệ tử của đệ nhất tông môn như hắn làm sao mà chịu được?!
Dưới chân hắn, một trận động đất xảy ra, mặt đất lập tức nứt ra vài chục khe nhỏ.
Từ trên người, một cỗ gió lạnh phát ra tứ phía, chu vi trong vòng vài thước, các loại đá bay ra ngoài, chốc lát ngưng kết lại một tầng băng sương.
Keng!
Một tiếng vang lên truyền đến từ đài cao phía Bắc.
“Thời gian đã đến, mời toàn bộ pháp sư đã ứng tuyển lập tức đến phía trước đài nghe lệnh, ai không tới, coi như từ bỏ quyền thi đấu!”
Trên đài, một vị quan lại gầy nhom khoảng 30 tuổi, khàn khàn thông báo.
Đám pháp sư ồn ào đi qua.
“Nhãi con, ngươi chờ đó cho ta.”
Hứa Thừa Dương lạnh lùng liếc Triệu Hàn một cái, thu hồi pháp thuật, rồi đi đến phía đài cao.
“Chúc mừng ngươi, tiểu tử……”
Chu Sùng trước khi đi thì quay lại nhìn Triệu Hàn ba người nói:
“Ngươi, cả ngươi nữa, hai ngươi chết chắc rồi.
Còn tiểu cô nương ngươi, Hứa sư đệ sẽ đối đãi với ngươi thật tốt, ha ha ha……”
Khương Vô Cụ tưởng phát tác.
Triệu Hàn lại cười vẫy tay một cái:
“Đi, chúng ta cũng đến hóng một chút.”
Hắn đi về phía đài cao, giống như không chịu chút ảnh hưởng nào từ những lời khiêu khích kia.
Lạc Vũ Nhi không nói gì.
Vừa rồi khi cùng Hứa Thừa Dương đối diện, Triệu Hàn khẽ cười nhẹ.
Một tia sắc lạnh khẽ xoẹt qua đồng tử của hắn, gần như không ai thấy được.
Nhưng nàng thấy được.
Sát khí.
Không thể nào.
Nhất định là nhìn lầm rồi.
Gia hỏa này cả ngày ngã ngớn cợt nhã, hắn làm sao có thể phát ra “Sát khí” được chứ.
Trên đài, các pháp sư xếp thành một hàng.
Bạch y thiếu nữ Lăng Nhược tay cầm dây cương của bạch mã, đứng ở hàng cuối cùng, đứng bên cạnh là vị công tử trẻ Viên Mộc Phong, hai người cách xa nhau vài thước.
Trên đài, vị quan nhân gầy nhom kia tên là Tưởng Hoài.
Hắn cung kính hướng về phía vị trung niên quan viên, cười nịnh nọt:
“Đại nhân, người đều đã đủ cả, ngài xem……”
Trung niên quan viên hơi gật gật đầu, nét mặt không đổi.
“Biết rồi. . . . .”
Tưởng Hoài xoay người, quay về phía dưới đài:
“Các ngươi nghe rõ đây!
Đại nhân có lệnh, lần này nha môn muốn chiêu mộ pháp sư trừ quỷ là để phá án, do đó cần nhất là những người thật sự có bản lĩnh.
Nếu như có kẻ nào đang có suy nghỉ tới đây để giả danh lấy tiền thù lao thì lập tức rời đi, bằng không, khi bị tra ra, có đại hình sẵn sàng hầu hạ phía sau!”
Vừa rồi Hứa Thừa Dương thể hiện bản lĩnh, dọa không ít người nhát gan không có năng lực rời khỏi. Hiện tại, những người ở lại đều là pháp sư có tu vi không yếu.
“Đại nhân, pháp sư diệt quỷ đều cần tiếp xúc với quỷ quái, nếu không có bản lĩnh thật sự, ai dám đi tìm chết?”
“Đúng vậy thưa đại nhân, mời ngài nói rõ ràng, nội dung thi đấu lần này là như thế nào?”
“Còn có thể tuyển thế nào nữa?”
Chu Sùng đứng trong đám người liếc mắt về phía Triệu Hàn đứng xa xa, thấp giọng nói:
“Đương nhiên là chiến đấu rồi. Nhãi con, ngày chết của ngươi cũng cách không xa đâu.”
Trên đài, Tưởng Hoài nói:
“Bản quan bây giờ nói cho các ngươi, nội dung chiêu mộ lần này là phá án.”
Phá án?
Đám người vây xem xung quanh, từ các pháp sư đến những bá tánh đều ồ lên.
Đây là chiêu mộ pháp sư bắt yêu, không phải chiêu mộ bộ khoái gì đó, phá án gì chứ?
Mọi người đang muốn hỏi lại.
Ai ngờ lúc Tưởng Hoài vừa đọc đề thi, lập tức không khí xung quanh trở nên yên lặng, chỉ còn nghe được giọng nói của Tưởng Hoài vọng lại.
Đó một câu chuyện bí ẩn, một bản án cũ.
Đại Đường Cao Tổ hoàng đế từ khi khai quốc tới nay, văn thì trau dồi cai trị lấy nhân từ làm trọng, võ luyện cường binh, quốc lực từ từ cường thịnh.
Trinh Quán năm thứ ba, đương kim hoàng thượng thấy thời cơ chín muồi, liền ra lệnh cho đại tướng Lý Tịnh, Lý Tích, lãnh suất mười vạn hùng binh đánh diệt Đột Quyết ở phía đông, nhất thống Bắc Mạc.
Trong lúc nhất thời, danh tiếng quân sĩ Đại Đường chấn nhiếp thiên hạ, các nước chư hầu xung quanh lần lượt xưng thần, bắt đầu không ngừng triều cống hàng năm.
Mấy năm trước, khi sắp đến thời điểm triều cống định kỳ hàng năm, sứ giả đến từ Tây Vực Cao Xương quốc, mang theo cống phẩm, sắp tiến vào địa giới của Tần Châu Thượng Khuê.
Quan viên ở Thượng Khuê đã sớm thu được thông điệp, chờ sẵn ở trên quan đạo, đợi sứ giả Cao Xương đến.
Thế nhưng, qua rất nhiều ngày, sứ giả Cao Xương vẫn không xuất hiện.
Bọn quan viên sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vội vàng phái người tìm kiếm ven đường.
Tìm kiếm một thời gian, rốt cuộc tại núi non trùng điệp ở phía Tây Bắc Thượng Khuê, sai nha tìm thấy tung tích của sứ giả tại một thôn xóm nhỏ nơi lưng chừng một ngọn núi vô danh.
Theo lời kể của một người tiều phu, khoảng một hai tháng trước, khi đang ở trong núi đốn củi như mọi khi, hắn vô tình nhìn thấy có mấy chiếc xe nhỏ chạy qua, đi về phía bắc.
Mà ở phía đó, chỉ có một mảnh núi hoang, mênh mông vô bờ.
Những nha sai kia nghĩ thầm, sứ giả Cao Xương kia có lẽ là lạc đường.
Nhưng nghĩ lại thì lại thấy không đúng.
Cho dù những mấy vị sứ giả kia không biết đường, nhưng bọn họ chắc chắn không phải kẻ ngốc.
Đó là một mảnh núi hoang, đi được một đoạn đường chắc chắn sẽ cảm thấy không hợp lý mà quay lại đường cũ chứ?
Vì sao lâu như vậy, cũng chưa thấy một bóng người nào quay trở lại?
. . .
Đăng bởi | gopal__123 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 43 |