Thật là một vị tiểu thiếp xinh đẹp
(Chính văn chương 25)
Dịch giả: Cọp vằn
Edit: BK
Duyệt: Long Hoàng
Tào Dung vào trong nhà lấy một món đồ gì đấy, rồi mở nó ra trước mặt mọi người.
Thứ này dài khoảng hơn 1 thước, rộng chừng 5 tấc, trên có ghi mấy hàng chữ, trông cũng khá cũ kỹ. (1 thước khoảng 1m, 1 tấc bằng 10cm)
Là một tấm thư pháp cổ.
"Tại hạ có chút lễ mọn, xin kính gửi mấy vị." Từ Vọng Hiền nói.
"Một tấm giấy nát thôi mà" Chu Sùng nói "Đem ra làm thù lao, không thấy xấu hổ à, lão quỷ ngươi đúng là nghèo kiết xác."
Lạc Vũ Nhi nhìn tấm thư pháp.
Chữ viết toát lên vẻ thanh tao chất phác, người cầm bút kỹ thuật linh hoạt kỳ ảo, cảm giác cực kì tự nhiên.
Nàng nhịn không được đọc lên:
"Cái trương nhạc vu động đình chi dã, điểu trị nhi cao tường, ngư văn nhi thâm tiềm "
"Chung Nguyên Thường, « hôm qua sơ còn thị thiếp » ."
(Câu thư pháp này của Chung Do tự Chung Nguyên Thường, tướng quốc nhà Ngụy thời Tào Tháo. Ý chung chung là thích cái gì nhưng mà không được như ý, như chim trên trời và cá lặn dưới nước…cuộc sống mà, làm gì cũng không được như ý muốn.)
Trong nhà, hai tiếng nói đồng thời vang lên.
Là Triệu Hàn và Viên Mộc Phong.
"Nhìn bút tích và con dấu này" Triệu Hàn nói "Chắc là bản viết tay của Chung Diêu hơn bốn trăm năm trước."
"Món thù lao để ăn khuya này mà Từ lý chính đưa tặng người đủ cho ngươi ăn một trăm năm không hết đó Gan Lớn ạ."
"Thật sao?" Khương Vô Cụ liếm môi.
"Cái này là do tổ tiên Từ mỗ truyền lại, đã lâu không lấy ra. Hai vị vừa nhìn đã nhận ra, Từ mỗ bội phục "
“Mau cút ra."
Bóng ai đó vụt qua, Hứa Thừa Dương nhanh tay đoạt lấy tấm thư pháp từ tay Tào Dung, cất vào trong người:
"Chuyện này, Hứa Thừa Dương ta đồng ý nhận."
Nhận vụ này, tức là tiếp tục vụ án "Thực Nhân Cốc".
Chân tướng vụ án, Từ lý chính đã nói rất rõ ràng, không có gì mờ ám cả.
Chỉ việc bắt quỷ với làm lễ là xong.
Việc này với mấy tay pháp sư chỉ là chuyện nhỏ.
Chỉ cần tiếp tục vụ án này, giải quyết hai việc trên, thế là thông qua cuộc thi "Chiêu mộ pháp sư" luôn.
Lúc đấy vừa được bộ thư pháp, vừa thành Thượng Khuê pháp sư, được cả đống tiền, đúng là một công đôi việc.
Chả trách, Hứa Thừa Dương đang yên đang lành tự nhiên phi ra tình nguyện nhảy ra nhận việc.
Quả thực quá mức “Vô liêm sỉ”!!
Nhưng mà thực lực của Sơn Tông Điện bày ra đấy, ai dám có ý kiến gì?
Ba cái bọn pháp sư làm chó cậy chủ lại gáy như chưa từng được gáy, nhưng mà vẫn có chút không cam lòng, cả đám quay sang Triệu Hàn.
Từ đầu tới cuối, chỉ có tên tiểu tử này dám đối cứng với Hứa Thừa Dương.
Hắn định làm gì?
Ở phía sau khá xa, bạch y thiếu nữ cũng nhàn nhàn nhìn qua Triệu Hàn.
"Lăng Nhược" Viên Mộc Phong giọng nói khẽ, "Nếu muội muốn tham gia nhiệm vụ này, thì để ta đi lấy cuốn thư pháp kia về cho muội."
Tay hắn đặt nhẹ lên vỏ kiếm.
Hừ!
Giữa nhà hình như có ai mở cửa, vụt lên chút ánh sáng.
Từ chút ánh sáng này mà mọi người mới nhận ra, hóa ra cái nhà lớn này chia làm trên dưới hai tầng.
"Tri Thúy, Nhị gia thể chất hư hàn, ánh nắng sớm như này rất tốt, tranh thủ để ông ấy tắm nắng. Ngươi ra mở cửa sổ đi."
Một thiếu phụ mặc váy ngắn, bộ ngực cao vút, tay cầm nến đỏ, chậm rãi đi xuống từ cầu thang.
Nàng đẹp như hoa, dáng vẻ yêu kiều, đôi bờ vai trắng nõn khoác áo lụa mỏng, kiều mị đến mê người. Nhưng mà gương mặt lại toát lên vẻ ngây thơ không thể xâm phạm.
Mấy tên pháp sư cùng nha dịch, nuốt nước miếng ừng ực.
"Hóa ra, đang có nhiều khách tới vậy. Thiếp thân tùy tiện rồi, thất lễ, thất lễ."
Thiếu phụ, nhẹ nhàng cúi người đặt nến xuống.
"Ngài đã tới rồi sao!"
Từ Vọng Hiền giọng cung kính nói, thiếu phụ đáp lời một tiếng rồi đi lại cạnh hắn.
Tri Thúy cùng một nha hoàn khác đi vào, đem cửa sổ mở hết ra.
Ánh mặt trời chiếu đi vào, hơi chói mắt một tí nhưng khiến không khí trong nhà ấm áp hơn lúc nãy nhiều.
"Từ phu nhân thật đẹp." Lạc Vũ nói khẽ.
"Cũng được."- Khương Vô Cụ liếc nhìn qua hai nha hoàn:
"Trong thôn này toàn là mỹ nhân “khí chất” kinh người. Nhưng mà vị phu nhân này vẫn kiều diễm hơn, phải không Hàn lão đệ?"
Triệu Hàn cười khẽ, hạ giọng nói:
"Phu nhân của Từ Lý Chính sao? E rằng không phải đâu."
"Để Từ mỗ giới thiệu với các vị một chút" Từ Vọng Hiền nói "Vị này là phu nhân của đại ca ta, Từ Liễu Thị."
Mọi người kinh ngạc.
Đây là Từ Kế Hiền phu nhân?
Theo lời Từ Vọng Hiền, đại ca hắn nếu chưa qua đời, giờ cũng sắp năm mươi rồi.
Sao vợ hắn trẻ vậy? Trâu già thích gặm cỏ non, trẻ con thích chơi đồ cổ à...
Đám người lại xì xào bàn tán.
Từ Vọng Hiền định nói gì nhưng lại thôi, hơi khó xử.
"Không dám lừa gạt các vị" Từ Liễu Thị hành lễ "Thiếp thân là tiểu thiếp."
Giọng nói mềm mại êm tai, lễ độ, không chút nào tỏ ra rụt rè.
Trong đám người, ai cũng làm ra vẻ đầy tiếc nuối.
Từ Vọng Hiền lại phải "e hèm" mấy tiếng.
Từ Liễu Thị là tiểu thiếp mà đại ca hắn cưới khi còn sống.
Xuất giá theo chồng, nàng khiêm tốn cần cù, tận tình chăm sóc phu quân, trong thôn ai cũng biết.
Hơn nữa, Từ Liễu Thị còn biết y thuật gia truyền, cũng khá ổn.
Từ Kế Hiền lúc sắp mất, biết Từ Vọng Hiền sức khỏe không được tốt, dặn dò Từ Liễu Thị ở lầu hai nhà này, tùy thời chiếu cố giúp đỡ Từ Vọng Hiền.
"Từ mỗ có thể miễn cưỡng sống đến hôm nay, đều là nhờ có đại ca và đại tẩu hết lòng chiếu cố."
Hiển nhiên, Từ Vọng Hiền đối với đại ca và đại tẩu cảm kích, kính trọng vô cùng.
"Nhị gia ngài ngàn lần đừng nói như vậy."
Từ Liễu Thị nói "Thiếp Thân làm sao gánh nổi. Thiếp thân cũng là tuân theo dặn dò của lão gia, giúp đỡ Nhị gia ngài mà thôi.
"Tri Thúy, thuốc của Nhị gia đã có chưa?"
"Bẩm phu nhân" Tri Thúy nói "Nô tì bưng ra rồi nhưng mà Nhị gia không uống, nô tỳ cũng khuyên bảo mãi rồi."
"Nhị gia" Từ Liễu Thị nói "Xin ngài nghe thiếp thân mà nghĩ đến sức khỏe, cửa sổ cũng đã mở rồi.
Đến lúc uống thuốc thì nên uống thôi… Tri Thúy, ngươi đem thuốc đi hâm nóng lại rồi đem ra cho Nhị gia dùng."
Từ Vọng Hiền hơi do dự, nhưng vẫn nói:
"Từ mỗ cũng đành tuân theo đại ca và đại tẩu chỉ dạy vậy."
Trong đám pháp sư cũng có mấy người không ưa Hứa Thừa Dương, nhưng mà không dám nói, liền hướng về phía Tưởng Hoài nói:
"Tưởng đại nhân, lúc ở dưới núi cũng đã nói, lần này ai vào núi cũng có cơ hội, ai bắt được quỷ thì công về người ấy đúng không?
Cũng đâu có nói việc này chỉ có "ai đó" được làm?"
Tưởng Hoài nhìn mấy người, lại nhìn sang Hứa Thừa Dương mặt đang đằng đằng sát khí, ho ho mấy cái không dám nói gì.
Từ Vọng Hiền nhìn xa xăm nói: "Đại tẩu, việc trừ quỷ, tẩu thấy nên xử trí thế nào cho thỏa đáng?"
"Thiếp thân là nữ tử, kiến thức hạn hẹp. Việc này vẫn là xin Nhị gia làm chủ."
Từ Vọng Hiền gật đầu:
"Chư vị, theo Từ mỗ thì việc trừ quỷ này, càng nhiều người càng tốt, mọi người có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Từ mỗ cho rằng trước hết cứ an bài chỗ ở cho mấy vị đã.
Hai ngày sau, đến ngày giỗ sứ giả Cao Xương, con quỷ kia sẽ lại xuất hiện, lúc đó mời chư vị liên thủ bắt nó lại, làm chuyện pháp sự một thể.
Từ mỗ mặc dù không giàu có gì, nhưng mà thư pháp tổ tiên để lại thì vẫn còn mấy bộ.
Đến lúc đó xin tặng hết cho các vị, để chư vị không uổng chuyến này, có được không?"
Bọn pháp sư nghe thấy đi bắt quỷ, còn có thù lao, cũng không dị nghị gì.
Từ Vọng Hiền để Tào Dung dẫn mọi người ra ngoài, kiếm chỗ nào ở tạm trong lúc chờ đợi.
Thấy vậy, Hứa Thừa Dương cười lạnh, liếc mắt nhìn Triệu Hàn, sau đó đi ra ngoài.
Chu Sùng cười gian manh nhìn thân thể Từ Liễu Thị không rời mắt, nhưng mà thấy sư đệ đi, hắn cũng đành đi theo.
"Không thể để cho hắn đi được." Lạc Vũ Nhi định đuổi theo "Phải bắt hắn trả lại cuốn thư pháp cho Từ lý chính."
"Bình tĩnh, cứ để cho hắn vênh váo một chút đi."
Triệu Hàn kéo Lạc Vũ Nhi, cười cười nhìn hai sư huynh đệ bọn chúng dần dần khuất bóng:
"Vật này sớm muộn gì ta cũng lấy lại thôi."
Hắn nhìn về phía Từ Vọng Hiền:
"Từ lý chính có phải ngài vừa mới nói, mấy tên nha dịch đó trộm mất cống phẩm, vậy chúng có để lại cái rương kia không?"
"Quả thực là có."
"Ta có thể xem qua không?"
Từ Vọng Hiền gật đầu, sai người đi đem cái rương lớn ra.
Cái rương rất to, chất gỗ cũng cổ xưa.
Trên thân rương khắc rất nhiều hình Bồ Tát, còn có cả chữ Phạn, có thể nói là cực kỳ tinh xảo, hiếm có.
Cao Xương từ trước tới nay, lấy Phật Giáo làm chuẩn, chạm trổ hoa văn theo Phật môn như thế cũng bình thường.
Giữa nắp rương nơi đáng lẽ có cái khóa thì bị lõm vào trong.
Là hình Phật thủ.
Triệu Hàn mở cái rương ra.
"A!A!A!A!"
Khương Vô Cụ bịt mũi lùi mấy bước:
"Hình như trong rương có con chuột chết"
Trong rương trống trơn, chả có gì hết.
Nhìn dáng vẻ Khương Vô Cụ, Triệu Hàn lại đăm chiêu suy nghĩ.
"Từ lý chính" hắn hỏi, "Cái rương này, ngài có từng dùng để đựng cái gì khác không?"
Từ Vọng Hiền lắc đầu "Vốn nó dùng để đựng cống phẩm, lại là di vật chứng đại ca để lại, Từ mỗ giữ rất cẩn thận, nào dám lấy đựng cái gì khác chứ."
Lạc Vũ Nhi lại gần cũng ngửi thử:
"Làm gì có mùi gì."
Triệu Hàn cũng ngửi theo:
"Ừ, làm gì có mùi gì, Gan Lớn ngươi đói đến mủi cũng hỏng rồi."
"Mũi hai ngươi mới hỏng, nhưng mà bụng ta đúng là sắp rổng đến nơi rồi, nghe nó kêu ục ục này, thương "cái dạ dày" quá...."
"Này bụng bự, ngươi mà không thấy đói thì chắc bây giờ đã phi thăng thành tiên rồi..."
"Là cơ bắp hán tử! Hàn lão đệ ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, là cơ bắp đó, không phải bụng bự!!"
Triệu Hàn cười rồi đóng rương lại, khom người cảm tạ Từ Vọng Hiền và Từ Liễu Thị, rồi cùng đám Lạc Vũ Nhi ra ngoài.
Thanh niên yếu sinh lý Tịch Thiên Tứ từ đầu đến cuối không dám nói tiếng nào cũng lặng lẽ bám theo.
Đám người giải tán.
Căn phòng lớn dần yên tĩnh trở lại.
Trên ghế mây, Từ Vọng Hiền nhìn xa xăm, chân mày khẽ nhíu lại. Sắc mặt tím tái, hình như chuyển biến xấu hơn lúc đầu.
Chậm rãi cầm lấy chén sứ trên bàn.
Chén thuốc kia nóng hổi mà lại một màu đen đặc. (đậu xanh mô tả như thuốc độc vậy).
. . .
Đăng bởi | gopal__123 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 44 |