Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đừng có tin những gì hắn nói

Phiên bản Dịch · 2008 chữ

(Chính văn chương 26)

Dịch giả: Tùng

Edit: BK

Duyệt: Long Hoàng

Bên ngoài Từ gia trang, phía dưới mái hiên.

"Tiếp theo phải làm gì đây?" Lạc Vũ Nhi hỏi.

"Nghe kể chuyện cả nửa ngày rồi" Triệu Hàn nói "Các ngươi có phát hiện ra điều gì bất thường không?"

Lạc Vũ Nhi nói "Tung tích đoàn sứ giả Cao Xương và hai nhóm bổ đầu, Từ lý chính cũng đã nói rõ. Còn có cái gì đặc biệt nữa à?"

"Theo như lời Từ lý chính" Triệu Hàn nói "Đêm đó, người bổ đầu kia giết nhầm đoàn sứ giả, lúc rời đi vẫn rất bình thường.

Vậy tại sao về đến nha huyện lại hóa thành người điên?"

"À hiểu rồi "

Khương Vô Cụ xua tay "Chắc là lúc hắn bỏ chạy gặp phải quỷ do sứ giả Cao Xương hóa thành báo thù rồi, là cái thứ chúng ta gặp ở hẻm núi đấy, kết quả hắn bị dọa cho điên luôn.

Đúng không Tịch Thiên Tứ?"

Thiên Tứ im lặng.

"Cái tên Thiên Tứ này, lão tử có đói cũng không ăn thịt ngươi đâu mà. Nói gì đi chứ."

Tịch Thiên Tứ đỏ bừng mặt "Ờ thì ta..ta "

Lạc Vũ Nhi nói "Thiên Tứ không thích nói chuyện, ngươi ép hắn làm gì. Triệu Hàn, Vô Cụ nói cũng có lý, ngươi thấy sao?"

"Không thể nào." Triệu Hàn nói.

"Tại sao?"

"Người bình thường sau khi chết, ba hồn bảy vía sẽ tan về hư vô.

Nhưng mà có một số người, khi còn sống oán niệm quá nặng, hoặc chết ngay chỗ âm khí quá nặng, hoặc bởi vì một số lí do đặc biệt nào đấy.

Bọn họ sau khi chết, hồn phách quanh quẩn không tan, oán khí cùng âm khí tích tụ, cuối cùng hóa thành quỷ, làm hại thế gian.

Sứ giả Cao Xương chết thế này này, cũng có khả năng hóa thành quỷ.

Nhưng để hóa quỷ kiểu này cũng khá mất thời gian.

Đêm đó, tên bộ đầu đó giết người xong, ngay lập tức chạy khỏi hiện trường, thời gian ngắn như vậy, hồn phách mấy người kia không thể nào kịp hóa thành quỷ được."

"Hay là có khi nào lúc vào núi gặp phải mãnh thú nào rồi bị nó dọa sợ không?"

"Hắn là bộ đầu cấp huyện, ngày thường bắt người phá án, chắc chắn gặp không ít cảnh chặt chém. Có gặp mãnh thú, cũng không thể nào bị dọa đến như thế được.

Nếu mà gặp mãnh thú, thế sao hắn lại kêu "có quỷ" được?

Lại còn nói "ăn bọn họ đi, đừng ăn ta."

Lúc tên bộ đầu này trốn đi, những người khác đều đã chết sạch, chỉ còn có mình hắn sống.

Thế "bọn họ" là ai?"

"Hay hắn sợ đến bị điên nên nói năng lảm nhảm?" Khương Vô Cụ nói.

“Coi như là hắn bị mãnh thú dọa, nhưng vẫn có gì đấy sai sai.

Đêm đó, theo như đại ca của Từ lý chính nói, người bộ đầu kia đánh nhau đoàn sứ giả Cao Xương, trên người đáng lẽ phải có rất nhiều vết thương mới đúng.

Nhưng mà người của nha môn có nói, sau khi hắn chết, khám nghiệm tử thi thì trừ vết thương trên đầu do đập vào đá, không có một vết thương nào khác.

Thế là thế nào?"

Chuyện hắn bị điên rồi nói lung tung cũng không phải không có khả năng.

Nhưng mấy vết thương này, không thể mấy ngày đã khỏi hẳn, nhưng chúng thậm chí còn không để lại sẹo. Sao có thể có chuyện như vậy được?

Bọn Lạc Vũ Nhi không giải thích nổi.

"Nhưng mà có một khả năng thế này này." Triệu Hàn nói.

"Khả năng nào?"

"Chuyện của người bổ đầu kia, nha môn nói một đằng, Từ lý chính nói một nẻo, thế cho nên…"

"Chắc chắn có người cố tình nói láo."Lạc Vũ Nhi đáp.

"Là ai?"

Khương Vô Cụ nói "Bên nha môn, chuyện xảy ra ở đây đều là do tên họ Tưởng kể, có phải hắn đã nói láo?"

Lạc Vũ Nhi nói, "Tưởng đại nhân là mệnh quan triều đình, lần này lại để chúng ta phá án, hắn nói láo đâu có ích lợi gì."

"Thế thì đúng rồi, là tên Từ lý chính kia nói láo."

Lạc Vũ Nhi lại nói, "Nhưng mà Từ lý chính thái độ không giống nói láo, lại còn có vật chứng. Hơn nữa hắn cũng nói, hắn nguyện ý gánh vác tội danh nếu tha cho dân làng.

Đã muốn nhận tội, thì còn nói láo làm cái gì?"

"Cũng đúng."

Triệu Hàn nói "Cho nên hai bên đều không có lí do phải nói láo."

"Đây không phải, kia cũng không phải, Hàn lão đệ ngươi cứ nói thẳng đi, bây giờ phải làm sao?"

"Đi hỏi chuyện thôi."

"Hỏi? Tìm ai hỏi đây?"

"Đó."

Triệu Hàn chỉ chỉ.

Ngoài cửa, một tốp dân làng đang tò mò nhìn bốn người bọn Triệu Hàn.

"Vị đại thẩm này, xin hỏi "

Vèo!

Triệu Hàn còn chưa kịp đi ra, đám người đã giải tán không còn ai luôn.

Triệu Hàn xị mặt xuống:

"Vũ Nhi, nhìn ta đáng sợ vậy à?"

"Cũng không quá đáng sợ, chỉ hơi xấu trai thôi." Lạc Vũ Nhi che miệng cười.

"Được rồi "

Triệu Hàn nhìn con đường đất khá dài trước mặt, hai bên rải rác nhà dân.

"Thôn này khá lớn, ta không tin là không tìm được ai để hỏi chuyện"

Triệu Hàn rẽ trái vào thôn.

Bên kia đường chỗ căn nhà lá.

Có ai đó núp trong bóng tối, nhìn chằm chằm vào Triệu Hàn. Tận đến khi Triệu Hàn đi khuất vào trong thôn.

"Tiểu tử này, nhìn là biết không nhờ vả gì được rồi "

Một thanh niên vừa gầy vừa thấp lầm bầm.

"Ai không nhờ vả được cơ?"

Sau lưng có tiếng nói, rồi có ai đó đập vai hắn bộp một cái:

"Thì còn có ai nữa? Cái tên áo xanh kia kìa.

A a a a a!!"

Hắn hét to, bị dọa đến sợ quá ngồi bệt xuống đất.

Triệu Hàn sau lưng hắn cười cười:

"Hóa ra là nói ta à. Được đấy lão huynh, hai ta không quen biết, chuyện ta không nhờ vả được, bí mật như vậy mà huynh cũng biết?"

"Ngươi.. ngươi không phải là đang bên kia? Làm thế nào lại xuất hiện bên này rồi?"

Thanh niên lùn tịt này mặc cái áo choàng màu xanh đen, giống cậu ấm nhà nào đó chứ dân thường làm gì mà mặc như vầy.

Triệu Hàn sáng mắt:

"Nói đi, từ lúc vào thôn đến giờ, ngươi cứ nhìn ta chằm chằm là sao,có ý đồ gì.

Định làm gì ta à?"

"Cái này "

"Không nói cũng được, ngươi là người trong trong thôn này phải không? Được để ta đi tìm Từ lý chính. Nào đi với ta, nhanh."

"Đừng đừng, ta van xin ngươi ngàn vạn lần cũng đừng có kêu cái tên họ Từ kia, ta nói, ta nói "

Hắn đứng lên, nhìn ngang ngó dọc một lúc:

"Tiểu ca, nhìn quần áo các người chắc là quan sai nha môn phái tới à?"

Triệu Hàn gật đầu.

Thanh niên còi cọc này nhìn lướt qua Từ gia trang, hạ thấp giọng kể:

"Có phải vừa nữa tên họ Từ kia nói với ngươi, cái gì mà chuyện sứ giả Cao Xương rồi quan sai này nọ?"

"Nói tiếp."

"Thế này nhé tiểu ca "

Hắn nói năng lưu loát hẳn: "Không phải là ta nói đâu nhưng mà ngươi ngàn lần không nên tin chuyện hoang đường của cái tên họ Từ kia."

"Vậy à?" Triệu Hàn nói tiếp "Tại sao?"

"Lúc đầu, cả đám sứ giả kia vào thôn, người trong thôn ai cũng thấy, người nhà họ Từ tiếp đón bọn họ rất nhiệt tình.

Sau đó thì sao?

Chỉ thấy người đi vào, tuyệt đối không thấy một ai đi ra cả.

Người nhà họ Từ bảo có một câu: "Bọn họ đi luôn trong đêm" để che giấu cái gì rồi.

Đến con lừa ra ngoài cổ cũng đeo chuông. (lừa nó đi thì chuông nó kêu)

Đằng này nhiều người đi như vậy mà không có tiếng động nào, người nói xem có tin được không?"

"Ngươi không tin, vậy có chứng cớ không?"

"Chứng cớ thì ta không có.

Nhưng mà ngươi xem xem, ở cái thôn Tần An này toàn là nhà tranh vách đất, có mỗi Từ gia có nhà cao cửa rộng vầy.

Ngươi không thấy rất lạ à?"

"Thì người ta có tiền."

"Ờ thì có tiền, vậy ngươi có biết tiền của họ ở đâu mà ra không?"

"Ngươi biết à?"

"Cái này ta cũng không biết."

"Lão huynh, ngươi cái này không có, cái kia không biết, nói xem ta nên tin Từ gia hay tin ngươi?"

"Này ngươi cho rằng ta nói năng linh tinh đúng không?

Vị huynh đệ này, ta quả thực không có nói láo.

Trừ mấy người sứ giả cùng quan sai ra, tên họ Từ kia không nói với ngươi, từ sau khi nhà họ Từ đến sơn cốc này thì xảy ra cái gì à?"

"Không có nhắc đến."

"Ta biết ngay mà, chắc chắn hắn sẽ không nói cho ngươi rồi."

Thanh niên còi cọc lại cẩn thận nhìn ngang ngó dọc tiếp, giọng nói bắt đầu ra vẻ thần bí:

"Tiểu ca ta nói nhỏ với ngươi, từ khi người nhà họ Từ vào cốc tới nay, chỗ này xảy ra chuyện lạ như cơm bữa"

"Tào Thụy, ngươi lại nói bậy bạ gì với khách vào thôn đấy? Còn không mau cút về nhà cho ta? !"

Là lão quản gia Tào Dung đứng cửa trang viên, có vẻ rất tức giận.

"Cái lão bất tử này!" (~kiểu ngang ngang lão già ấy)

Hắn nói mấy câu rồi quay người chạy thẳng.

Triệu Hàn định đuổi theo, nhưng mà Tào Dung chạy tới:

"Triệu pháp sư là lỗi của lão nô."

Triệu Hàn đỡ Tào Dung:

"Tào quản gia, ngài lại không đắc tội ta, sao phải hành lễ?"

"Triệu pháp sư, cái tên tiểu tử kia vừa nói nhăng nói cuội gì, xin ngài đừng để trong lòng."

"Hắn là ai vậy?" Lạc Vũ Nhi cũng đi tới.

"Hắn à "

Tào Dung thở dài "Hắn chính là thằng con trai ăn hại của lão nô."

Hóa ra, thành niên còi cọc kia tên Tào Thụy, là con trai duy nhất của Tào Dung.

Tào Dung là người cần cù chịu khó, vậy mà có thằng con trai suốt ngày tụ tập ăn chơi đàn đúm, không nghề nghiệp, ăn không ngồi rồi.

Hắn dựa vào gia tài nhỏ nhoi của cha mình, chơi bời lêu lổng, không có tiền lại đi vay, thỉnh thoảng còn đi trêu vợ người khác, tiếng xấu đầy mình.

Lâu ngày mọi người chán ghét đặt cho hắn cái tên là "Thằng ăn hại”.

Chẳng qua mọi người nể mặt Tào Dung mới mặc kệ mà tránh xa hắn.

Nói đến đây, Tào Dung hai mắt cay cay, như sắp khóc đến nơi vậy.

"Mọi chuyện là như vậy đó."

Triệu Hàn suy nghĩ một chút:

"Tào quản gia, lệnh công tử có phải có hiềm khích gì với Từ lý chính không?"

. . .

Ps: Cố làm cho xong chương này up luôn, tưởng là câu truyện đã rõ rồi ai ngờ vẫn chưa xong, nhưng chung quy là chuyện có manh mối mới rồi. Anh em thấy sao? Bên quan hay bên họ Từ nói dối? Mình thì vẫn nghi ngờ bên họ Từ… Sự thật thế nào thì chờ các chương kế tiếp của bọn mình nhé!!!

Thấy hay nhớ like cho bọn mình nhá!!

Bạn đang đọc Đại Đường Đệ Nhất Thần Thám (Dịch) của Trừng Vân Sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gopal__123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.