Đêm kinh hồn
(Chính văn chương 28)
Dịch giả: Tiểu Hy
Edit: BK
Duyệt: Long Hoàng
Bên trong sơn trang còn một căn phòng nhỏ nữa, nhìn khá sơ sài, rách nát. Có vẻ như tiểu viện này đã lâu không có ai vào ở.
“Lăng Nhược, lần này là lỗi của ta, sơ ý bị đối phương lừa vào tròng, khiến muội phải ở một nơi như vậy. Ta. . . . .”
“Lần này, là ai lệnh cho ngươi tới? “
Lăng Nhược quay đầu lại, nhìn Viên Mộc Phong: “Là cha ta, hay là sư phụ?”
“Đều không phải. Có người quen ở trong phủ nói cho ta biết tin tức của muội nên ta đến đây, không liên quan đến hai người họ.”
“Mộc Phong ngươi không phải Sương di, ngươi muốn đi đâu, ta cũng không có quyền cản ngươi.
Nhưng ta vẫn muốn nói trước cho ngươi biết, lần này ta đến đây không phải đến để vui chơi, ta có mục đích riêng của ta.
Quan hệ giữa chúng ta cũng chưa thân đến mức như vậy, ngươi đừng có làm phiền ta.”
“Đó là đương nhiên rồi. Lăng Nhược muội yên tâm, tuy rằng ta không biết lần này muội đến đây là vì chuyện gì, nhưng muội đã không muốn nói thì ta cũng không hỏi nữa.
Nếu muội cần ta giúp gì, cứ kêu ta một tiếng là được.”
Viên Mộc Phong nói với vẻ mặt chân thành.
Bạch y thiếu nữ lại dường như không nghe thấy. Sau khi nói xong, nàng liền xoay người, dắt ngựa đi vào tiểu viện đơn sơ trước mặt.
……
……
Căn phòng tối tăm, trống rỗng, cửa sổ đóng chặt, bàn ghế đều bị xếp đến góc tường.
Chỉ có một thân hình kiều diễm mặc bạch y, an tĩnh ngồi ở giữa phòng.
Trên sàn nhà vẽ ba vòng tròn lớn.
Mỗi hình tròn đều vẽ chi chít phù văn ở trong. Ba hình tròn này giao nhau thành một hình tam giác đều, mà bạch y thiếu nữ vừa hay đứng ở giữa hình tam giác đó.
Ở tâm của mỗi vòng tròn này lại có hai chữ cổ.
Tử Vi, Thái Vi, Thiên Thị.
Ba vòng tròn kia bắt đầu phát sáng lên, hiện ra thiên tượng vây quanh.
Lăng Nhược nhắm lại hai mắt, bốn ngón tay giao nhau đặt ở trước ngực tạo thành một Huyền Môn thủ quyết.
Không khí trong phòng khẽ rung động, bàn ghế hơi rung lên phát ra từng tiếng khanh khách.
Mái tóc dài của thiếu nữ bay múa, đen nhánh mượt mà tựa như thác nước, xinh đẹp lộng lẫy.
Trên đỉnh đầu nàng có rất nhiều điểm sáng dần dần hiện ra, lộng lẫy tựa như sao trời.
Pháp quyết trong tay nàng bỗng nhiên thay đổi, trong miệng lẩm bẩm chú ngữ.
Hàng loạt sao trời trên đầu bỗng nhiên biến đổi.
Dường như nhúng bị cái gì đó kêu gọi, những điểm sáng ấy hơi động đậy, tựa như muốn tới gần nhau hơn. Nhưng khi tiến gần đến một khoảng cách nhất định, chúng sẽ tự động đẩy nhau ra một cách mạnh mẽ, làm sao cũng không thể hợp lại cùng nhau được.
Trong suốt cả quá trình này, bạch y thiếu nữ vẫn nhắm nghiền hai mắt.
Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt sắc mà lạnh lùng, thủ quyết trên tay càng lúc càng nhanh, thậm chí không ai nhìn rõ tay nàng di chuyển thế nào, miệng niệm chú văn cũng càng lúc càng nhanh.
Những điểm sáng đó dường như bị chú văn thúc giục, liều mạng kéo gần khoảng cách muốn hợp lại với nhau.
Cuối cùng, vô số điểm sáng trên đỉnh dầu nàng cũng miễn cưỡng tụ thành một cái quang cầu lớn, lắc lư trong không trung.
“Hiện!”
Ngón tay chỏ của nàng chỉ hướng lên trời, một tia sáng mỏng manh từ đầu ngón tay phát ra, tiến thẳng về phía quang cầu.
Gió lớn lại nổi lên, hàng ngàn tia sáng phát ra.
Tia sáng nhỏ và quang cầu va chạm vào nhau trong không khí rồi vỡ ra tạo thành hàng ngàn tia sáng nhỏ, gió lớn lại nổi lên, bàn ghế xung quanh rung động mạnh hơn, rồi bỗng nhiên im bặt.
Thật lâu sau đó.
Những sợi tóc đang bay phấp phới nhẹ nhàng hạ xuống.
Lăng Nhược chậm rãi mở mắt.
“Xem ra, lần này đi đã đi đúng đường rồi. Chỉ là……”
Nàng nhìn lại trên mặt đất.
Ba vòng tròn lớn trên mặt đất, nơi đó bắt đầu xuất hiện nhiều vết nứt lớn, sáu chữ cổ cũng bị biến dạng khó có thể nhận ra.
“Chung tượng như thế nào, vẫn như cũ không thể nào biết được……”
Nàng đứng lên.
Đúng lúc này, trong vòng tròn trên sàn nhà, hai chữ “Thái Vi” lại run lên.
Một đạo ánh sáng bay lên từ đó, dừng lại ở phía nam của vòng tròn rồi nhanh chóng tạo thành một bức tranh kỳ lạ, nhìn qua giống như một con rùa trăm năm tuổi.
Một lát sau, bức tranh tiêu tán theo gió.
Thì ra là vậy.
Bạch y thiếu nữ yên lặng nhìn cảnh tượng trước mắt rồi lại hướng ra cửa sổ, ánh mắt nàng tựa như muốn xuyên qua cánh cửa, nhìn ra cảnh vật bên ngoài đang dần dần bị màn đêm bao phủ.
……
……
Đêm đã khuya, mọi người đều đã tắt đèn.
Ngồi ở trong sương phòng, Lạc Vũ Nhi cũng trằn trọc không ngủ nổi. Nàng bắt đầu nhớ lại những chuyện xảy ra từ lúc lên núi đến giờ.
Muốn cứu cha, thì phải tiến vào nha môn.
Vậy lần chiêu mộ này, không thắng không được.
Nhưng nghe Từ Lí Chính nói, “Cao Xương lệ quỷ” hành tung bí ẩn, rất khó đối phó, còn có tên Hứa Thừa Dương không biết xấu hổ ở bên cạnh chuyên làm khó dễ từ bên trong.
Nàng cũng muốn cùng Triệu Hàn thương lượng kế tiếp phải làm thế nào, nhưng gia hỏa này lúc nãy tự cứ như tâm hồn treo ngược cành cây, chẳng thèm nghe nàng nói gì, cứ như vậy về phòng đi ngủ.
Hay là, lại đi tìm tên lười kia nói chuyện nhỉ.
Lạc Vũ Nhi đang suy nghĩ.
Ngoài cửa sổ, ở một góc khuất ánh sáng không chiếu đến, một thanh âm sàn sạt vang lên.
Giống như có một đàn côn trùng đang bò thành đàn trên mặt đất. Nghe âm thanh sàn sạt càng ngày càng gần, có vẻ chúng muốn tiến vào sương phòng của nàng.
Hô.
Gió lạnh thổi vào trong cửa sổ, âm thanh côn trùng vang lên trong đêm bỗng nhiên biến mất.
Lạc Vũ Nhi hướng cửa sổ nhìn lại.
Một bóng đen đứng sừng sững ngoài cửa sổ, yên lặng nhìn lại nàng.
Lạc Vũ Nhi giật mình hoảng sợ.
“Ai?!”
Bóng đen kia hơi run rẩy rồi bỗng nhiên biến mất.
Bóng đen bất ngờ xuất hiện?
Chẳng lẽ đó là…… Cao Xương lệ quỷ?
Lạc Vũ Nhi vội vàng nhảy ra ngoài từ cửa sổ nhanh chóng đuổi theo.
Bên ngoài tối tăm không có một ai.
Cách đó mấy trượng có một đạo hắc ảnh mờ nhạt nhẹ nhàng lướt qua tường đi ra khỏi tiểu viện tiến vào màn đêm.
Quả nhiên là quỷ quái!
Lạc Vũ Nhi chạy như bay đuổi theo, thấy ven tường có một gốc đại thụ, liền vận khí nhảy lên đại thụ rồi mượn lực nhảy ra ngoài tường.
……
……
Sân viện của Lạc Vũ Nhi nằm ở rìa của sơn trang, bóng đen kia nhảy ra ngoài tường viện của nàng cũng tức là nhảy ra khỏi sơn trang.
Hắc ảnh phiêu phù bất định, lúc nhanh lúc chậm, thỉnh thoảng còn phát ra một vài âm thanh nhỏ.
Lạc Vũ Nhi một đường đuổi theo, càng ngày càng gần bóng đen kia.
Hắc ảnh đột nhiên dừng lại.
Lạc Vũ Nhi cũng đứng lại theo.
Nàng lập tức đưa mắt nhìn xung quanh.
Dưới màn đem đen kịt, hai đầu rắn độc đang giương to miệng rộng.
Ải Xà Nhai. (Cửa ải hắc xà lần trước cả đoàn người tiến vào đó các bạn)
Bất tri bất giác, nàng đã vô tình chạy tới nơi này rồi.
Trong lúc nhất thời, nàng bỗng nhớ lại những chuyện lạ khi đi vào khe núi này và màn huyết tinh năm đó mà Từ Lí Chính từng nhắc đến.
Một người đã chết, thân thể tàn tạ rách nát, cái xác của vị sứ giả kia bị chém đứt đôi chỉ còn một nửa người, hình như nó đang ở ngay dưới hai cái miệng rắn kia, lạnh lẽo vô cùng.
Trong màn đêm, hắc ảnh kia chỉ cao bằng nửa người bình thường.
Gió lạnh thổi qua làm tà áo của Lạc Vũ Nhi khẽ bay.
Dưới cửa ải, hắc ảnh chậm rãi quay người lại, bay về phía Lạc Vũ Nhi. Một vài ánh lửa ma trơi chập chơn xung quanh, thỉnh thoảng lóe lên vài tia sáng màu đỏ.
“Đến đây đi, Cao Xương lệ quỷ……”
Lạc Vũ Nhi tim đập thình thịch, khẽ cắn răng nói:
“Vì cứu cha, ta cái gì cũng có thể làm được, đêm nay Lạc Vũ Nhi ta tuyệt đối phải bắt được ngươi!”
Hắc ảnh, ma trơi càng ngày càng gần.
Lạc Vũ Nhi tay nắm lại thành nắm đấm chuẩn bị chiến đấu.
Bỗng nhiên, có một vật gì đó mềm mềm, lạnh lạnh từ phía sau chạm vào vai phải của nàng.
“Lại đây đi……”
“A!”
Lạc Vũ Nhi sợ hãi kêu lên, quay ra đấm thẳng vào vật kia.
Bang!
“Ai da miếng bánh nướng thịt dê của ta a……”
Lạc Vũ Nhi vội quay đầu lại.
Phía sau, Khương Vô Cụ đang bụm mặt kêu lên, Tịch Thiên Tứ đứng bên cạnh, vẻ mặt không biết làm thế nào cho phải.
“Sao lại là các ngươi?!”
Giọng của Lạc Vũ Nhi hơi nhẹ xuống, bên người gió lại thổi qua, một bóng hình xẹt qua, bay về phía trước.
Hắc ảnh và ma trơi phía đối diện bỗng nhiên run lên, bay thẳng vào trong rừng.
“Triệu Hàn?!”
Lạc Vũ Nhi liếc mắt một cái đã nhận ra người vừa lướt qua mình.
Người nọ lại không đáp lại nàng mà đuổi theo hắc ảnh cùng ma trơi rồi biên mất trong rừng rậm.
……
……
Trong rừng rậm là một con đường hẹp quanh co, tựa vào vách núi, hướng dần lên trên đỉnh núi.
Con đường nhỏ này cực kỳ đơn sơ, lầy lội khó đi, tựa như được do rìu búa mở ra… mà dường như đã lâu rồi không có ai đi đường này.
Triệu Hàn bay nhanh, gắt gao bám theo hắc ảnh đằng trước.
Đến khi sắp đuổi kịp thì đằng trước bỗng nhiên xuất hiện một lối rẽ, hắc ảnh bỗng nhiên chui vào lối rẽ này rồi biến mất khỏi tầm nhìn.
Triệu Hàn chạy đến lối rẽ.
Dưới màn đêm, dấu vết của hắc ảnh hoàn toàn biến mất khỏi sơn đạo.
Hắc ảnh lại mất dấu một lần nữa.
Triệu Hàn nhanh chóng kiểm tra xung quanh.
Bên trái sơn đạo là vách đá dựng đứng, sâu không thấy đáy, bên phải là núi đá phủ kín dây leo, đen tuyền một mảnh.
Triệu Hàn hít sâu, hai mắt nhắm lại.
Đạo môn chú văn liên tiếp phát ra từ trong miệng của Triệu Hàn.
Huyền Quang trên người Triệu Hàn không ngừng hướng ra ngoài tìm kiếm hắc ảnh, các loại âm dương chi khí nhanh chóng chuyển động.
Ở phía trên!
Triệu Hàn đột ngột mở mắt, vận khí bay lên dọc theo sơn đạo.
Qua được một lúc, trước mắt trở nên trống trải.
Triệu Hàn đã đến đỉnh núi.
Dưới ánh trăng mông lung, phía trên đỉnh núi cao, bốn phía đều là vực thẳm, xung quanh chỉ toàn là đá vụn và bùn đất, hoang vu hẻo lánh.
Chính giữa đỉnh núi có một cái hố lớn.
Trong hố sâu là một cây đại thụ bị bật gốc đã khô héo từ lâu.
Đại thụ này có vô số cành nhỏ chìa ra, cố gắng vươn ra ngoài. Cây này có rễ chùm, thân cây đen xì, trên cây trơ trọi không một chiếc lá. Đại thụ này không biết đã chết héo bao lâu ở đây rồi.
Từng đạo ánh sáng màu lam quỷ dị lưu chuyển tựa như hàng ngàn con rết đang bò dọc theo thân cây.
Đuôi của mỗi con rết đều có một đạo ánh sáng mờ nhạt nối nó với rễ cây. Cho dù con rết có dãy dụa thế nào cũng không thể bò lên được ngọn cây.
Phía dưới hố sâu, còn có một bức tường màu lam quang bao xung quang miệng hố cùng đại thụ.
Từng trận âm phong thổi ra từ nơi đó, lạnh tới tận xương tủy.
Triệu Hàn nhanh chóng nhìn lại xung quanh vài lần rồi lại liếc mắt nhìn về hố sâu trước mặt.
Nơi đó, bên ngoài vách tường lam quang tựa như có một cái bóng màu trắng.
Đó hình như là một nữ nhân, làn tóc dày vờn quanh khuôn mặt của nàng khiến Triệu Hàn không thấy rõ mặt của nàng ta.
Triệu Hàn ánh mắt lộ vẻ ngưng trọng.
Đúng lúc này, sâu trong núi đột nhiên vang lên tiếng kêu thê lương.
Nữ nhân chậm rãi quay đầu nhìn về phía tiếng kêu đó.
. . .
Ps: Hai chương hôm nay đăng hơi trễ, có vẻ như vụ án lần này vài chương nửa mới sáng tỏ được, các chương tiếp theo sẽ được đăng sớm nhất! Trong lúc rảnh rỗi ghé qua bộ truyện "Chúng Ta Một Nhà Đều Là Vai Ác - Dịch" do nhóm mình làm để đọc thử nhé, đổi gió một chút, đọc thể loại ngôn tình nè, bộ này cũng rất thú vị và khá ngắn, thích hợp cho các bạn đọc giải trí để chờ Thần Thám ra các chương mới nè!!
Đăng bởi | gopal__123 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 31 |